Cầu Mà Không Được

Chương 64: Chương 64: Cô Lang 63




Lời xin lỗi muộn màng và cả hứa hẹn bù đắp này, cô đã không cần nữa.

Sau khi gửi tin nhắn, Diệp Thanh Linh đi ra ngoài cửa khu chung cư, ném bó hoa hồng vào trong sọt rác.

Giữa trưa, Diệp Thanh Linh đã luyện thanh xong, đang chuẩn bị đặt đồ ăn thì chị lễ tân đã xách một túi đồ ăn đến đưa cho Diệp Thanh Linh: “Thanh Linh, cháo em đặt nè.”

Diệp Thanh Linh hơi kinh ngạc, cô nhíu mi, đây là cháo của Tề Phương Trai, giá ở đó không hề rẻ, vừa nhìn đã biết ai mua cho cô rồi. Cháo đã đưa đến tay nên cũng không thể lãng phí, sau khi chia cho các đồng nghiệp, Diệp Thanh Linh nói với chị lễ tân: “Cháo này không phải em đặt ạ.”

Chị lễ tân sửng sốt: “... Fan cuồng hả?”

Chị lễ tân chỉ thuận miệng hỏi một câu, bởi vì những đồ ăn đặt ở bên ngoài, trước khi đem vào công ty đều phải được bảo vệ kiểm tra, người lạ hoặc là những món đồ mà fan tặng đều không được vào. Có thể lách được bước kiểm tra để xách đồ thẳng vào trong công ty thì đảm bảo là người đó cũng có máu mặt ở Hải Thành.

Ví dụ như cái người mà ai cũng biết là ai đó, “Bạn gái cũ” của Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh lắc đầu rồi lại gật gật đầu: “... Cũng không khác gì mấy ạ.”

Chị lễ tân cũng không hỏi thêm: “Vậy Thanh Linh, sau này em có đặt đồ ăn thì nói chị nha, nếu em không đặt mà chị nhận được đồ ăn có tên em thì chị nhờ shipper hoàn đồ lại quán.”

“Em cảm ơn ạ.” Diệp Thanh Linh gật đầu, “Tiền hoàn về quán em sẽ chuyển khoản cho chị ạ.”

.......

Đêm hôm đó, Diệp Thanh Linh vẫn ở lại công ty, không về nhà, mãi cho đến tận trưa hôm sau mới về, vừa đến nhà, quả nhiên là lại thấy một bó hoa hồng khác ở trước cửa.

Hoa hồng để ở cửa cả đêm nên đã héo mất, trên một số cánh hoa còn thấy cả những vệt thâm lẫn nước đọng. Bỗng nhiên Diệp Thanh Linh cảm giác, hôm ly hôn, Thời Vũ đứng khóc thút thít trước mặt cô có chút gì đó rất giống như bó hoa đã sắp úa tàn này, yếu ớt tới nỗi làm cho người ta đau lòng.

Diệp Thanh Linh không nhìn thêm nữa, đi thẳng vào nhà. Buổi tối, trước lúc Diệp Thanh Linh ra cửa để tập thể dục, cô nhìn thoáng xuống dưới lầu, có một chiếc siêu xe màu đen đậu ở đó. Tháng tư là đầu mùa xuân, Hải Thành còn chưa ấm lại, Thời Vũ đứng tựa vào xe, lặng lẽ thở ra một làn hơi sương trong gió lạnh.

Diệp Thanh Linh nhíu nhíu mày, xoay người bước vào nhà, kéo chặt màn lại.

Lại một buổi sáng sớm, Diệp Thanh Linh đang chuẩn bị lên đường đến công ty thì có tiếng gõ cửa, Diệp Thanh Linh nhìn xuyên qua mắt mèo, cô thấy một shipper đang đứng đợi ở ngoài, nhìn cách đóng gói thì có vẻ nó là một phần điểm tâm kiểu Quảng Đông của một quán rất nổi tiếng, giá không hề rẻ. Diệp Thanh Linh còn chưa kịp mở cửa, shipper đã đặt đồ ăn ở đó, nhanh chóng rời đi, giống như thể đã được người đặt dặn dò kỹ càng trước rồi.

Diệp Thanh Linh thở dài, mở cửa, ngoại trừ bữa sáng ra thì từ một bó hoa đã tăng thành hai bó, bên trong mỗi bó đều có tấm card. Lần này Diệp Thanh Linh không xem thử bên trong viết cái gì, thẳng tay ném hai bó hoa đi, điểm tâm thì tiện tay cầm đến công ty chia cho đồng nghiệp.

Thời Vũ không trả lời tin nhắn của cô, cũng không hề gọi lại, giống như đang chờ cô chủ động liên hệ vậy.

Diệp Thanh Linh cảm thấy có chút phiền.

Mấy ngày sau, Diệp Thanh Linh đều tránh mặt ở công ty không về nhà, Thời Vũ vẫn theo thường lệ, một ngày ba buổi đều ship đồ ăn đến công ty, đa số đều bị lễ tân trả lại. Ngày thứ ba, không chỉ có đồ ăn mà còn có cả một bó hoa hồng rất to được gửi đến, chất đống ở cửa ra vào của công ty khiến cho rất nhiều người vây xem và bàn tán. Diệp Thanh Linh mệt mỏi mà xử lý đống hoa đó.

Sau khi ở lại công ty thức trắng cả đêm để viết cho xong phần kết thúc của album, sáng sớm, Diệp Thanh Linh về nhà ngủ một giấc.

Chạng vạng, tỉnh ngủ, Diệp Thanh Linh cẩn thận kéo bức màn ra xem để chắc chắn là dưới lầu không có chiếc xe đó đậu cô mới ra cửa để ăn cơm. Không ngờ đến lúc đi ngủ, Diệp Thanh Linh ra đóng cửa sổ thì lại thấy Thời Vũ đang đứng chờ dưới lầu, còn có cả một bó hồng tươi tắn lấp ló ở phía ghế phụ.

Thời Vũ nói rằng muốn theo đuổi cô, nhưng lại không hề cân nhắc đến cảm nhận của cô, làm rối loạn nhịp sống vốn dĩ bình đạm mà cô đã dần quen. Rõ ràng là cô đã nhắn tin từ chối thẳng thừng, Thời Vũ vẫn cứ làm theo ý của mình, không hề có chút ảnh hưởng.

Giống như kiểu Thời Vũ từ trước đến giờ đều vậy, nghĩ tới cái gì thì nhất định phải làm cho được, chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác, nhất là Diệp Thanh Linh.

Hơn một tháng không gặp, cái tính nết này của Thời Vũ đúng là không thay đổi gì thật.

Diệp Thanh Linh thở hắt ra tỏ vẻ mất kiên nhẫn, cô nhìn chiếc chìa khóa xe thể thao mình chưa bao giờ chạm tới đang được treo trên tủ quần áo, rũ mắt nghĩ nghĩ, cầm lấy chìa khóa xe rồi xuống dưới lầu.

Khi Diệp Thanh Linh ra khỏi cửa khu chung cư, Thời Vũ đang châm một điếu thuốc, làn khói trắng tản ra trong gió lạnh của mùa xuân, hai người cách nhau một lớp khói mờ, đối mắt từ khoảng xa xa.

“A Linh, rốt cuộc em cũng chịu gặp chị rồi.” Thời Vũ mỉm cười, ngón tay gõ gõ, dập tắt điếu thuốc. Lúc Thời Vũ cười, trong đôi mắt đào hoa có chút ánh sáng lấp lánh tựa như ánh sao.

Thời Vũ nghĩ, mình hao tâm tổn sức theo đuổi Diệp Thanh Linh nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có được một chút hiệu quả.

Đại khái là Diệp Thanh Linh mềm lòng rồi.

.......

Diệp Thanh Linh bước về phía Thời Vũ, đến khi hai người chỉ cách tầm hai mét thì mới dừng lại.

“Thời Vũ.” Diệp Thanh Linh vươn một bàn tay ra, giọng nói rất lạnh nhạt.

Bất giác, Thời Vũ mỉm cười bước đến một bước, muốn nắm tay Diệp Thanh Linh, tay cũng đã đưa lên rồi mới bất thình lình phát hiện giọng của Diệp Thanh Linh rất lạnh lùng, có một chiếc chìa khóa xe màu đỏ được treo trên đầu ngón tay.

Không phải Diệp Thanh Linh muốn nắm tay cô, là mà muốn trả lại chìa khóa cho cô.

Thời Vũ lập tức ngưng lại, không lấy chìa khóa xe về.

Diệp Thanh Linh cắm một tay vào túi, lông mi hơi run run, sắc mặt có chút mất kiên nhẫn: “Thời Vũ hỏi tôi rằng Thời Vũ có thể theo đuổi tôi thêm lần nữa không. Tôi nghĩ là tôi đã trả lời rất rõ ràng rồi.”

“Tôi nói là chúng ta không còn cơ hội, Thời Vũ.” Thái độ của Diệp Thanh Linh rất kiên quyết, nói thẳng, “Thời Vũ đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Tay Thời Vũ chợt run rẩy, lúc trước, Diệp Thanh Linh nói muốn ly hôn, Thời Vũ nghĩ rằng Diệp Thanh Linh chỉ nói vậy thôi, Diệp Thanh Linh sẽ mềm lòng, không nghĩ tới Diệp Thanh Linh sẽ thật sự ly hôn với cô. Bây giờ đã qua hơn một tháng, Thời Vũ đã vứt bỏ tất cả sự kiêu ngạo của mình sang một bên, nỗ lực như vậy, dụng tâm như vậy để theo đuổi Diệp Thanh Linh, nhưng thái độ của cô ấy vẫn vô cùng kiên quyết, thậm chí là ngay cả cơ hội theo đuổi cũng không muốn cho Thời Vũ.

Ban đầu, lúc Thời Vũ nhận được tin nhắn đó, cô cho rằng Diệp Thanh Linh giận quá nên không lựa lời, giống như lời đám bạn của cô nói vậy一一

“Mấy cô bé tầm tuổi hai mươi ấy mà, tuy cá tính mạnh nhưng mà quên cũng mau, ban đầu cô theo đuổi em ấy, em ấy còn đang bực mình, không chịu chấp nhận là chuyện bình thường, ráng kiên trì mấy ngày thì em ấy sẽ mềm lòng thôi.”

Nhưng mà tại sao mình kiên trì theo đuổi nhiều ngày như vậy, lao lực như vậy lại chỉ đổi được một câu đơn giản là không có cơ hội?

Trong những ngày xa nhau, không có hôm nào mà Thời Vũ không bị nỗi nhớ nhung Diệp Thanh Linh dày vò, ngay cả mình còn như thế, Diệp Thanh Linh thật sự sẽ không hề có chút lưu luyến nào với quá khứ hay sao?

Thời Vũ không tin.

“Tại sao lại không thể chứ? Chị nói chị muốn theo đuổi em, nhưng mà mấy ngày nay, em còn không hề thử chấp nhận sự theo đuổi của chị.” Thời Vũ dùng sức nói.

“Tại sao tôi phải thử chấp nhận?” Diệp Thanh Linh thản nhiên hỏi ngược lại.

“Bởi vì chị thích em, chị cũng đối xử đủ tốt với em mà.” Thời Vũ cố gắng duy trì bình tĩnh, giọng nói tuy rất dịu dàng như thoạt nhìn vẫn có chút dồn dập, hung hăng, “Em nói em không thích chị, đúng, Diệp Thanh Linh, trước kia chị đối xử với em không tốt, nhưng sau này chị sẽ thay đổi. Những chỗ mà em không thích, chị đều sửa hết, được không? Em không chịu thử một chút thì đã từ chối, vậy làm sao em biết được chị sẽ tốt với em?”

Gần đó có người đang đi ngang qua, tuy không nghe được lời hai người đang nói nhưng vẫn dùng ánh mắt hiếu kỳ để liếc nhìn Diệp Thanh Linh một cái.

Đúng vậy, nếu chỉ xem thần thái thì Diệp Thanh Linh trông không khác gì một tên cặn bã tuyệt tình, khóe mắt của Thời Vũ đỏ bừng, sắc mặt đáng thương, nhìn rất giống như là một cô bé nhà giàu ngây thơ mới bị lừa tiền lừa tình rồi lại còn bị đá.

Nhưng mà Diệp Thanh Linh cảm nhận được, tuy thoạt nhìn Thời Vũ đang hèn mọn mà theo đuổi cô, nhưng trên thực tế, nếu so với lúc trước thì chẳng có thay đổi gì cả.

Thời Vũ không có chút gì gọi là trưng cầu ý kiến của cô, Thời Vũ đang ép buộc cô phải chấp nhận sự đối xử tốt này, sau đó lại chấp nhận ở bên cạnh cô ấy thêm lần nữa.

Khi thực sự theo đuổi một người thì người ta sẽ không rạch mặt ăn vạ, đao to búa lớn, không thèm nghĩ đến cảm nhận của người được theo đuổi giống như Thời Vũ. Thời Vũ rung động với Diệp Thanh Linh, nhưng cô ấy chưa có đủ sự tôn trọng với những suy nghĩ của Diệp Thanh Linh, thậm chí còn chưa bao giờ thật sự cân nhắc cho Diệp Thanh Linh chứ chưa nói đến chuyện đặt mình vào vị trí của Diệp Thanh Linh để tự hỏi về những chuyện này.

Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng thở dài: “Thời Vũ nói Thời Vũ đang theo đuổi tôi, Thời Vũ nói Thời Vũ đang đối xử tốt với tôi, nhưng với tôi mà nói tất cả đều không phải như vậy. Ngay lần đầu tiên mà tôi từ chối thẳng, Thời Vũ vẫn tiếp tục tặng hoa, tặng đồ ăn, tặng này nọ, tất cả những thứ này đều mang đến cho tôi sự lúng lúng. Thời Vũ không phải đang theo đuổi tôi, mà là đang...”

Diệp Thanh Linh dừng lại một chút, nhìn thẳng mắt của Thời Vũ, giọng nói ngày càng trở lên lạnh lùng, gần như là gằn từng chữ một nói: “Quấy, rối, tôi.”

“Quấy rối? Chị chỉ tặng đồ cho em thôi, chị đang đối xử tốt với em, tại sao lại gọi là quấy rối?” Thời Vũ bị giọng nói lạnh lùng của Diệp Thanh Linh kích động, cô cười hắt ra một tiếng, bước đến phía trước một bước, theo bản năng muốn nắm tay của Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh nhanh chóng bước lùi về sau, rụt lại cánh tay đang vươn ra, chìa khóa xe rơi xuống đất, phát ra tiếng “lạch cạch”

Diệp Thanh Linh thở ra một hơi, bình tĩnh mà phân tích: “Rất tốt với tôi? Thời Vũ, vốn dĩ là tối nào tôi cũng xuống lầu để tập thể dục, nhưng mỗi ngày Thời Vũ đều ở đây, tôi đành phải lên sân thượng để tập一一 Hoặc là phải bỏ tập hẳn.”

“Thời Vũ đặt đồ ăn cho tôi, tôi không muốn ăn, tôi không thích, nhưng tôi lại không thể lãng phí nó, chỉ có thể chia ra cho các đồng nghiệp ăn, những thứ này đều cho tôi thêm phiền toái. Đây mà gọi là đang tốt với tôi sao?”

“Thời Vũ đem hoa đến đây, nếu tôi không xử lý được thì cũng chỉ có thể ném đi. Có mấy lần Thời Vũ còn đem hoa đến công ty tôi, có đồng nghiệp thấy rồi còn trêu chọc tôi, sẽ cười tôi, tuy rằng bọn họ không có ác ý, nhưng nó vẫn khiến tôi lúng túng.”

“Nếu chuyện Thời Vũ tặng hoa, còn cả chuyện Thời Vũ chặn đường tôi, nếu bị đám phóng viên chụp được, đăng lên mạng, những thứ này cũng sẽ làm phiền đến tôi.”

“Bọn họ dám一一?” Giọng của Thời Vũ lập tức trở nên hung dữ, “Những đám thích làm trò hề trên mạng, chị sẽ xử lý.”

Diệp Thanh Linh bất đắc dĩ mà lắc đầu, cô nói nhiều câu như vậy mà Thời Vũ chỉ chịu nghe mỗi câu cuối cùng.

Nói thẳng ra là Thời Vũ không hiểu được nguyên nhân cốt lõi vì sao mà cô từ chối, bây giờ hai người nói chuyện với nhau thì không khác gì ông nói gà, bà nói vịt.

Diệp Thanh Linh thở dài mệt mỏi, tiếp lời Thời Vũ: “Thời Vũ, tôi không cần Thời Vũ xử lý gì cho tôi cả, tôi không muốn mắc nợ ân tình, giữa hai chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa cả. Thời Vũ không phải vợ của tôi, Thời Vũ không có nghĩa vụ phải đối xử tốt với tôi, tôi cũng không có nghĩa vụ phải chấp nhận những thứ đó. Thời Vũ càng làm như vậy thì chỉ càng làm tôi thấy lúng túng hơn thôi.”

“Tại sao chứ?”

Thời Vũ không rõ, Thời Vũ theo đuổi Diệp Thanh Linh, tặng quà cho Diệp Thanh Linh, giúp Diệp Thanh Linh giải quyết những chuyện phiền toái, vậy thì tại sao Diệp Thanh Linh sẽ thấy lúng túng? Rõ ràng là Diệp Thanh Linh cứ nhận hết là được mà.

Thời Vũ lại nói: “Cho dù chị không phải là vợ em, nhưng chị đã nuôi em nhiều năm như vậy rồi, em vẫn là em của chị, vẫn là người nhà của chị. Chị đối xử tốt với em, em nhận những thứ đó, vậy thì có vấn đề gì đâu?”

Diệp Thanh Linh cau mày càng chặt, sự mệt mỏi lại hiện rõ trên gương mặt thêm.

Thời Vũ không cân nhắc đến cảm nhận của cô, cho nên có nói như thế nào thì Thời Vũ cũng sẽ tìm được lý do để phản bác lại.

Diệp Thanh Linh tăng lớn âm lượng giọng mình, nhíu chặt mày, “Được, Thời Vũ bảo là muốn theo đuổi tôi, vậy Thời Vũ nói đi, bây giờ theo đuổi thì Thời Vũ muốn tôi phải làm cái gì?”

“Em chấp nhận là được rồi.”

“Vậy tôi chấp nhận xong rồi làm gì nữa?

“Sau đó về nhà, chúng ta sẽ cùng nhau sống như trước kia.”

“Cho nên, Thời Vũ... Thời Vũ cũng tự nói rồi đó, nói cho cùng thì Thời Vũ theo đuổi thì theo đuổi, nhưng Thời Vũ đâu có cho tôi cái quyền được từ chối. Lựa chọn duy nhất của tôi chỉ có thể là chấp nhận, nhau đó lại về sống bên nhau. Thời Vũ có bao giờ cân nhắc đến những suy nghĩ của tôi chưa? Thời Vũ có bao giờ từng tôn trọng suy nghĩ của tôi một chút xíu nào chưa?”

Thời Vũ không trả lời, nhưng nét mặt của cô đã thể hiện rõ đáp án chân thật nhất trong nội tâm của mình.

Quả thật là cô chưa từng nghĩ đến chuyện mình dùng tất cả mọi giá để theo đuổi Diệp Thanh Linh thế nhưng lại bị Diệp Thanh Linh từ chối.

“Tôi biết, tôi cũng tin chuyện Thời Vũ thật lòng rung động với tôi, nhưng mà sự thật lòng của Thời Vũ...” Chuyện Thanh Linh thở ra một hơi, mắt trở nên đỏ hoe, giọng nói cũng nghẹn lại, “Thời Vũ, đến bây giờ Thời Vũ cũng chưa bao giờ thật sự tôn trọng tôi, Thời Vũ không cho tôi quyền được lựa chọn.”

Cho dù thái độ mà Thời Vũ đối với cô đã thay đổi, nhưng mà những suy nghĩ từ tận đáy lòng của Thời Vũ lại chưa bao giờ thay đổi.

Diệp Thanh Linh lui về sau một bước: “Thời Vũ, nếu tôi chỉ có thể chấp nhận, nếu tôi không có quyền lựa chọn, vậy thì còn gọi là đang theo đuổi tôi sao? Đây phải gọi là quấy rầy, là rạch mặt ăn vạ, là ép buộc. Thời Vũ cứ như vậy, thế thì khác gì lúc trước Thời Vũ ép tôi không được làm chuyện mà tôi thích, ép tôi vào làm trong công ty của Thời Vũ, mặc kệ mọi ý kiến lẫn suy nghĩ của tôi?”

“Thời Vũ, tôi là một người bằng xương bằng thịt, tôi cũng có những tư tưởng độc lập của riêng tôi, tôi không ưa cái kiểu quấy rối lẫn ép uổng như thế!”

“A Linh, không phải... Chị chỉ muốn đối xử tốt với em thôi, không phải như em nói mà...!” Giọng của Thời Vũ trở nên dồn dập, cô nhìn thấy sắc mặt quyết đoán, nghe được từng câu nói lạnh lùng mà Diệp Thanh Linh nói ra, trong lòng cô bây giờ mới ý thức được, chuyện mình cứ “theo đuổi” Diệp Thanh Linh như thể đánh trống khua chiêng, rạch mặt ăn vạ, bắt buộc Diệp Thanh Linh nhận những gì mà cô cho là tốt, đúng thật, những thứ đó chỉ là sự quấy rầy.

Chỉ là... Thời Vũ không muốn thừa nhận mà thôi.

Trong tiềm thức Thời Vũ vẫn cố hỏi ra một câu: “A Linh, chúng ta chung sống với nhau nhiều năm như vậy, cho dù em không thích chị đi chăng nữa, nhưng mà đột nhiên chúng ta lại phải xa nhau, một mình em ở bên ngoài, chẳng lẽ em không thấy không quen sao? Chị chỉ muốn đối xử tốt với em, muốn cùng em sống một cuộc đời như lúc trước. Chị chỉ muốn đối xử tốt mới em...!”

“Thời Vũ, đây là lần cuối cùng mà tôi nói ra, tôi không cần Thời Vũ phải đối xử tốt với tôi. Tôi đã làm quen với cuộc sống hiện tại, tôi sống rất tốt, mỗi ngày tôi đều vô cùng vui vẻ, tôi thích sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ, tôi đã hoàn toàn buông bỏ rồi. Thời Vũ đột nhiên xông đến quấy rối nhịp sống của tôi thì chỉ làm tôi cảm thấy thực sự rất lúng túng, Thời Vũ.”

“Thời Vũ, trước kia tôi có thể chấp nhận sự bá đạo của Thời Vũ, chấp nhận sự không tôn trọng của Thời Vũ, có thể chịu đựng tính nết của Thời Vũ... Đều là vì lúc đó tôi thích Thời Vũ, nhưng bây giờ tôi không thích, cho nên tôi không thể nào chịu đựng được, Thời Vũ hiểu chưa?”

Từng câu nói của Diệp Thanh Linh... đều chỉ ra rất rõ ràng.

Sắc mặt của Thời Vũ lập tức trở nên tuyệt vọng.

Diệp Thanh Linh thở hắt ra một hơi: “Thời Vũ, người sống không quen, sống không tốt sau khi phải xa nhau, có lẽ không phải là tôi. Thời Vũ, ngày ly hôn, rõ ràng là Thời Vũ đã đồng ý rằng phải buông thật nhanh, dễ hợp dễ tan cơ mà.”

“Thời Vũ, đừng đến “theo đuổi” tôi nữa, đừng tặng đồ cho tôi nữa, đừng đến quấy rầy tôi nữa.”

“Chúng ta chia tay trong hòa bình, không được à? Giống như cái ngày chúng ta ly hôn chúng ta đã thương lượng, không được à?” Giọng của Diệp Thanh Linh trở nên lạnh băng, tuyệt tình mà nói, “Thời Vũ, nếu lần sao cô mà còn đến chặn đường tôi, tôi sẽ báo công an, sau đó chuyển nhà.”

Nói xong, Diệp Thanh Linh xoay người, dứt khoát bước vào thang máy.

.......

Thời Vũ biết, Diệp Thanh Linh nói được thì sẽ làm được.

Mặc cho việc báo công an không ảnh hưởng gì đến cô, mặc cho việc Diệp Thanh Linh có chuyển nhà cô cũng sẽ tìm ra được.

Nhưng Thời Vũ vẫn không thể ngăn trái tim mình đau nhói.

Thế thì tìm được địa chỉ nhà Diệp Thanh Linh để làm gì?

Diệp Thanh Linh đã hoàn toàn không còn yêu cô, cho dù có làm gì, cho dù giam cầm Diệp Thanh Linh ở bên cạnh đi chăng nữa, cũng chẳng thể nào giữ được một Diệp Thanh Linh cam tâm tình nguyện yêu cô như lúc trước.

Trong gió lạnh, Thời Vũ nhắm đôi mắt, bên tai chỉ còn những lời mà Diệp Thanh Linh vừa mới nói với cô, trong đầu lại hiện lên từng giây từng phút mà cô và Diệp Thanh Linh đã từng cùng nhau trải qua.

Diệp Thanh Linh nói rằng cô chưa bao giờ cân nhắc đến suy nghĩ của cô ấy. Thời Vũ muốn phản bác, nhưng mà khi nghĩ lại chuyện của sáu năm nay, cô lại chẳng hề tìm ra bất cứ một ví dụ nào để phản bác được. Lúc Diệp Thanh Linh bắt đầu học âm nhạc, Thời Vũ cứ nghĩ rằng do Diệp Thanh Linh học những môn khác quá kém, cơ bản là không thèm nhìn đến, mãi cho tới khi Diệp Thanh Linh đậu đại học cô mới phát hiện thì ra không phải như vậy. Rõ ràng cô biết Diệp Thanh Linh thích âm nhạc, ca hát mới là chuyện mà Diệp Thanh Linh thích, nhưng sau khi Diệp Thanh Linh tốt nghiệp đại học, cô lại ép buộc Diệp Thanh Linh vào công ty mình để làm việc mà không chút đắn đo.

Cô cảm thấy mình đang bố thí cho Diệp Thanh Linh, đang chăm sóc cho chú chó cảnh không làm được trò trống gì do tự tay cô nuôi lớn, nhưng trên thực tế, cho dù Diệp Thanh Linh không cần dựa dẫm vào cô thì vẫn có thể sống rất tốt, thực sự tốt. Chỉ có một mình Thời Vũ mới là người đắm chìm trong ảo mộng của sự tự cao.

Vả lại, từ trước đến giờ, Thời Vũ luôn muốn Diệp Thanh Linh đi đâu chơi, chơi với bạn bè nào thì đều phải nói cho cô một tiếng, nhưng mà hành trình của chính cô, cô lại chẳng bao giờ nói cho Diệp Thanh Linh tiếng nào. Lúc đó, cô chẳng lẽ không biết chuyện Diệp Thanh Linh sẽ đau khổ vì không nhận được câu trả lời, thậm chí còn trắng đêm không ngủ hay sao?

Không, cô biết.

Cô biết rõ hơn bất cứ ai về chuyện Diệp Thanh Linh thích cô đến cỡ nào.

Chỉ là do cô không để tâm đến sự yêu thương này, thậm chí còn ỷ lại vào chuyện Diệp Thanh Linh thích mình để tùy tiện làm cho Diệp Thanh Linh tổn thương, hơn nữa còn luôn nghĩ mình đúng.

Thời Vũ bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện.

Khi Diệp Thanh Linh mới đến công ty để làm việc thì hay bị thư ký Tiểu Quý bày trò ma cũ ăn hiếp ma mới. Thậm chí Trương Y còn ghi âm lại đoạn Tiểu Quý gọi điện thoại cho người khác nói xấu Diệp Thanh Linh để gửi cho Thời Vũ. Lúc ấy, Thời Vũ chỉ nghe nửa đầu của đoạn ghi âm rồi thẳng tay đuổi cổ Tiểu Quý. Nhưng mà đó không phải là cô đang ra mặt cho Diệp Thanh Linh, phần lớn là vì cô cảm thấy nếu Diệp Thanh Linh đang ở trong tầm mắt mình mà còn bị bắt nạt, yếu đuối như thế thì làm cô mất mặt quá.

Cô sa thải Tiểu Quý không phải là làm cho Diệp Thanh Linh hả giận, mà là làm cho bản thân cô hả giận.

Nhưng khi trải qua khoảng thời gian sau khi ly hôn với Diệp Thanh Linh, bỗng nhiên Thời Vũ lại nhớ đến chuyện này, cô giật mình, tính tình Diệp Thanh Linh kiêu ngạo đến thế, thật sự sẽ bị người ta bắt nạt sao? Trời xui đất khiến thế nào mà Thời Vũ lại lấy đoạn ghi âm đó ra để nghe, đến đoạn cuối, cô nghe được lời phản kích của Diệp Thanh Linh nói với Tiểu Quý.

Diệp Thanh Linh mỉa mai thẳng mặt Tiểu Quý, vô cùng lưu loát.

Chỉ nghe mỗi giọng thôi mà Thời Vũ vẫn có thể hình dung được sắc mặt của Diệp Thanh Linh lúc ấy一一 Y hệt như một con sói ngạo nghễ của rừng núi đang săn mồi.

Nhưng mà cô lại từng ngây thơ mà nghĩ... thậm chí còn mặc định rằng Diệp Thanh Linh là một người rất nhu nhược? Cuối cùng là trước kia cô đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ rồi...? Thời Vũ cảm thấy thật bi hài.

Ngoại trừ ví dụ này ra, còn có rất nhiều... Những chi tiết đã từng trải qua khi hai người còn ở bên nhau, đa số đều là sự tổn thương và không tôn trọng mà Thời Vũ dành cho Diệp Thanh Linh, gần như đếm không xuể.

Thời Vũ chỉ ngẫm lại thôi đã cảm thấy mình không thở nổi.

Diệp Thanh Linh nói đúng, cô chưa từng để tâm đến suy nghĩ của Diệp Thanh Linh, cho dù cô đã rung động với Diệp Thanh Linh Linh, cho dù cô thật lòng thật dạ thích Diệp Thanh Linh, cho dù cô đã nhận ra Diệp Thanh Linh cũng là một người bằng xương bằng thịt chứ không phải một vật vô tri, cô vẫn cứ theo bản năng mà cho rằng Diệp Thanh Linh vẫn thuộc quyền sở hữu của mình.

Thời Vũ chưa bao giờ nhìn thẳng vào Diệp Thanh Linh, vô cứ theo bản năng mà cho rằng chỉ cần cô đối xử tốt với Diệp Thanh Linh thêm một tí thì sẽ đả động được Diệp Thanh Linh và Diệp Thanh Linh sẽ tiếp tục nghe lời cô nói.

Nhưng mà căn bản là không phải như vậy, suốt sáu năm nay, mỗi một lần cô tổn thương Diệp Thanh Linh cũng đồng nghĩa với việc cắm một con dao vào tim cô ấy. Đến bây giờ, trái tim của Diệp Thanh Linh đã bị đâm đến vỡ vụn, thế thì làm sao có thể thích cô? Làm sao có thể chấp nhận cô?

Thời Vũ che lại lồng ngực đang ngày càng đau đớn, chậm rãi ngồi xuống trong cơn gió buốt, Thời Vũ nhặt chiếc chìa khóa mà Diệp Thanh Linh đã ném lên, siết chặt nó trong tay, lặng lẽ rơi lệ.

Diệp Thanh Linh...

Thời Vũ nghĩ... Mình quả thật là đồ khốn nạn chỉ biết nghĩ mình đúng.

Thời Vũ ngồi thật lâu trong cơn rét buốt, bỗng nhiên cô lại quyết tâm bước vào thang máy, bấm nút lên lầu, đi đến trước cửa nhà Diệp Thanh Linh.

“Diệp Thanh Linh一一!” Thời Vũ không gõ cửa, cô chỉ dám khàn giọng mà nói, “Phải, chị thừa nhận, chị không đủ tôn trọng em, là chị sống chết không chịu buông, là chị đang làm phiền em. Chị đã biết, chị biết chị sai rồi. Nếu em không thích, chị sẽ sửa. Sáu năm qua, là chị phụ lòng em, là chị tự cho mình đúng, là...”

“Là lỗi của chị.” Giọng nói của Thời Vũ trở nên bất lực.

“Diệp Thanh Linh, chị xin lỗi.”

Thời Vũ nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, nói rất nghiêm túc: “Diệp Thanh Linh, từ hôm nay trở đi, chị sẽ học cách tôn trọng những suy nghĩ của em. Em yên tâm, chị sẽ không ăn vạ em, sẽ không quấy rầy em nữa. Diệp Thanh Linh, chị sẽ thay đổi. Chị nói được thì sẽ làm được. Em... Em chờ chị nhé.”

Hành lang rất im lặng, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của Thời Vũ.

Đèn cảm ứng tắt ngúm.

Thời Vũ như mất hết sức lực, dựa vào tường, mái tóc xoăn dài che khuất nửa mặt, cả người như đã không còn thừa lại một chút sức sống nào, có vẻ vừa suy sụp lại vừa yếu đuối.

Cô không biết Diệp Thanh Linh có nghe được hay không, nhưng cô vẫn sẽ nỗ lực hết sức... để bù đắp lại trái tim đã vỡ vụn của Diệp Thanh Linh.

.......

Trong phòng.

Diệp Thanh Linh tựa người vào cửa, đôi tay khoanh trước ngực, vẻ mặt rất lạnh nhạt. Cô chờ thật lâu, mãi cho đến khi bên ngoài hành lang không còn tiếng động nào mới đi đến bên cạnh cửa sổ để nhìn xuống xem. Diệp Thanh Linh thấy chiếc xe màu đen của Thời Vũ đang lăn bánh, chậm rãi biến mất trong bóng đêm của khu chung cư.

Những lời mà Thời Vũ nói, cô đều nghe được hết.

Chỉ là trong lòng không có chút gợn sóng mà thôi.

Diệp Thanh Linh nhìn vào màn đêm vô tận, ngẩn người một lúc lâu, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng. Lời xin lỗi muộn màng và cả hứa hẹn bù đắp này, cô đã không cần nữa, cô không còn thích Thời Vũ, cũng không hề mong đợi gì với sự thay đổi của cô ấy.

Diệp Thanh Linh cũng không ngần ngại chuyện phải chào tạm biệt Thời Vũ để nghênh đón một cuộc sống mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.