Cầu Mà Không Được

Chương 87: Chương 87: Hải Kình 85




“Chúng ta tổ chức hôn lễ, nhé?”

“A Linh, chúng ta bây giờ... Là gì của nhau?”

Khi Thời Vũ hỏi ra câu này, cũng trùng hợp là lúc Diệp Thanh Linh ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô, trong mắt không có một chút tức giận nào, mà chỉ toàn là sự nghiêm túc lẫn dịu dàng khó tả.

Thời Vũ lại càng căng thẳng hơn.

“Vừa khéo, Thời Vũ, tôi cũng định trò chuyện nghiêm túc với Thời Vũ về chuyện này.”

Diệp Thanh Linh thong thả đặt chiếc đũa xuống, ngồi sát lại gần Thời Vũ thêm một chút, cô nắm lấy đôi tay còn đang run run của Thời Vũ, nhẹ giọng nói: “Thời Vũ, tôi muốn nói, chúng ta... Trước mặt bà ngoại, tổ chức hôn lễ, chúng ta sẽ giả vờ kết hôn nhé, được không?”

“A Linh...” Thời Vũ lập tức ngơ ngác, dường như không thể tin được lời mà mình vừa nghe thấy.

“Chỉ tổ chức hôn lễ thôi... Không đăng ký kết hôn.”

Diệp Thanh Linh mím môi, sửa lại cho đúng ý.

Thật ra cô đã suy nghĩ về chuyện này từ lâu. Có lẽ là từ lúc cô xa nhà, tất bật chuẩn bị cho tuần diễn. Cô ý thức được chuyện bà ngoại luôn hy vọng cô và Thời Vũ có thể sống bên nhau, nhưng rồi lại vì để tâm đến cảm xúc của cô nên bà ngoại chẳng bao giờ thể hiện ra ngoài, lúc ấy, trong lòng cô đã nghĩ đến chuyện này rồi.

Chỉ là, thời điểm đó, mối quan hệ giữa cô và Thời Vũ không bình thường cho lắm, với lại cảm xúc của Thời Vũ không ổn định, của cô cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, cho nên cô mới ngó lơ ý định đề nghị tổ chức hôn lễ hay giả vờ như hai người đã kết hôn.

Nhưng sau khi Thời Vũ bị thương, những suy tư của Diệp Thanh Linh lại có chuyển biến.

Trước kia, Diệp Thanh Linh muốn Thời Vũ phải tự học cách trưởng thành, tự học cách thay đổi, tự học cách buông bỏ quá khứ, nhưng vào khoảnh khắc Thời Vũ bị đâm, bỗng nhiên cô lại ngộ ra rằng, việc này là bất khả thi.

Thời Vũ, một là vô thức đứng ở vị trí cao hơn để nhìn xuống cô, hai là dùng ánh mắt hèn mọn để ngước nhìn cô, Thời Vũ chưa bao giờ chịu đứng ở một góc độ bình đẳng để nhìn thẳng vào nhau.

Qua đợt tai nạn xe, Diệp Thanh Linh có thể tự mình nhận ra việc này, cô tỉnh giấc từ cơn mộng mị, nhưng Thời Vũ không làm được, Thời Vũ chỉ có thể càng lún càng sâu.

Mấy ngày nay, Diệp Thanh Linh đã suy nghĩ về chuyện này một cách nghiêm túc.

Thứ nhất, cô không thể nào bỏ rơi Thời Vũ, không thể nào tự tay cắt đứt những ràng buộc giữa cả hai. Thứ hai, người cần phải trưởng thành và thay đổi không chỉ có Thời Vũ, mà cô cũng cần, nếu không cần thì cô đã không độc ác đến mức thản nhiên nhận lấy tất cả mọi thứ vào giai đoạn mà Thời Vũ đứng ở góc độ hèn mọn để ngước nhìn cô, nếu không cần thì cô đã biết được cách kiểm soát sự bực tức của bản thân, cũng sẽ không để mối quan hệ giữa cô và Thời Vũ trở nên khác thường như thế.

Diệp Thanh Linh muốn thử một lần, cô muốn cùng Thời Vũ... học cách trưởng thành. Nếu Thời Vũ không biết, thì cô sẽ chậm rãi hướng dẫn cho Thời Vũ.

Diệp Thanh Linh muốn thử một lần, nắm lấy tay của Thời Vũ mà kéo lên, bọn họ sẽ cùng nhau bước ra khỏi hố sâu tăm tối.

Dù sao, hai người còn trẻ mà.

Còn rất nhiều, rất nhiều thời gian.

“Thời Vũ có còn nhớ không, mấy hôm bước tôi có bảo Thời Vũ rồi ấy. Tôi dốc lòng chăm sóc cho Thời Vũ lúc Thời Vũ bị thương, đối xử tốt với Thời Vũ, tất cả đều không phải xuất phát từ áy náy, mà là từ một loại tình cảm nào đó phức tạp hơn nhiều.”

Thấy Thời Vũ gật gật đầu, Diệp Thanh Linh mới nói tiếp: “Lúc ấy, tôi cũng không biết cái tình cảm đó rốt cuộc là kiểu như thế nào, nên tôi ngó lơ, không nói ra. Nhưng mà mấy ngày nay, tôi đã dành thời gian thật lâu thật lâu để suy nghĩ cho nghiêm túc, tôi nghĩ là bây giờ tôi đã có thể nói ra. Nên là, Thời Vũ, tôi muốn nghiêm túc mà nói ra những lời từ đáy lòng tôi, Thời Vũ không cần phải cảm thấy sợ sệt, không cần phải cảm thấy lo lắng, cũng đừng quá căng thẳng, đừng khóc nhé... Được không?”

Ngón tay của Diệp Thanh Linh lặng lẽ đan vào những ngón tay của Thời Vũ, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Thời Vũ, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, nghiêm túc.

Thời Vũ nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, dần dần, màu đỏ hoe trong đôi mắt cũng đã nhạt đi, nhưng vẫn còn ngân ngấn nước.

Diệp Thanh Linh dịu dàng mỉm cười, chậm rãi nói: “Thời Vũ, em quan tâm đến Thời Vũ, em không thể nào hoàn toàn làm lơ những cảm xúc của Thời Vũ được, em có tình cảm với Thời Vũ, rất sâu, rất sâu, không thể nào buông bỏ. Nhưng mà em cũng hiểu rất rõ...”

Diệp Thanh Linh siết chặt đôi tay của Thời Vũ, cô nói tiếp: “Loại tình cảm này không phải là tình yêu, không phải là thích, hoặc có thể nói nó không phải là thứ tình cảm tồn tại giữa hai người đang yêu nhau, Thời Vũ có hiểu ý em không?”

Diệp Thanh Linh đã nói những câu thế này rất nhiều lần rồi, Diệp Thanh Linh sẽ không thích Thời Vũ nữa, mỗi một lần Thời Vũ nghe thấy, là mỗi một lần trái tim bị dao đâm vào. Cô cảm thấy, bản thân cô, có lẽ là cả cuộc đời này cũng không dám nghe những câu tương tự như thế nữa.

Nhưng mà vào giờ phút này, cô nhìn đôi mắt nghiêm túc xen lẫn dịu dàng của Diệp Thanh Linh, nghe được giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của em ấy, cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ đôi bàn tay đang đan chặt vào nhau của hai người, Thời Vũ cảm thấy trái tim mình đập như trống đánh.

Cô rất hồi hộp.

Nhưng mà... không đau đớn.

Cô không cảm thấy sợ sệt hay bất an nữa.

Thời Vũ không đáp lại những lời mà Diệp Thanh Linh nói, Diệp Thanh Linh cẩn thận quan sát những biểu cảm trên gương mặt Thời Vũ, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Em nghĩ, nếu so với tình yêu, thì sự ràng buộc giữa em và Thời Vũ nó phức tạp hơn, khó gọi tên hơn, nhưng rồi lại chẳng thể nào chặt đứt được.”

Nói đến đây, Diệp Thanh Linh chợt nở nụ cười.

Nếu dùng từ “ràng buộc” để hình dung mối quan hệ giữa hai người, đúng là cực kỳ chuẩn.

Thoát không được, chặt không đứt, nhưng khi đã chấp nhận nó rồi thì lại trông có vẻ không đáng ghét cho lắm. Diệp Thanh Linh không có người nhà, bảy năm trước, vào khoảnh khắc Thời Vũ vươn đôi bàn tay tinh tế, trắng nõn đó về phía cô, dắt cô về nhà, thì sự ràng buộc giữa hai người đã bắt đầu tồn lại một cách chặt chẽ.

“Thời Vũ, nếu sau này, em ở lại bên cạnh Thời Vũ, thì em sẽ đối xử tốt với Thời Vũ, sẽ dịu dàng với Thời Vũ, giống như mấy ngày hôm nay vậy. Em sẽ không trút hết mọi bực tức lên người Thời Vũ nữa, cho dù có thế nào, chúng ta sẽ không sa vào mối quan hệ vặn vẹo như lúc trước nữa.”

“Chúng ta chỉ giả vờ tổ chức đám cưới trước mặt bà ngoại, nhưng sẽ không đăng ký kết hôn. Chỉ là giả vờ thôi.”

Diệp Thanh Linh hỏi lại lần nữa: “Nhưng em không thích Thời Vũ, Thời Vũ có rõ những gì em nói không?”

Lúc này, rốt cuộc Thời Vũ cũng chịu gật đầu, đáp lại câu hỏi của cô.

Diệp Thanh Linh thở một hơi thật dài: “Tóm lại là, Thời Vũ... Em có thể là người nhà, là tình nhân của Thời Vũ, nhưng em không phải là người yêu hay vợ gì cả. Nếu Thời Vũ vẫn còn thích em, thì em cũng khó mà đáp lại được tình cảm đó. Hơn nữa... Em sẽ không can thiệp vào cuộc sống, công việc lẫn sự tự do của của Thời Vũ, và đồng thời em cũng không muốn Thời Vũ can thiệp vào của em. Em sẽ làm những chuyện mà em muốn làm, có lẽ là em sẽ đi xa bất cứ lúc nào—— Không phải bỏ đi, mà là đi xa, có thể em sẽ đi công tác, du lịch, giải sầu, làm những việc em muốn, nhưng em nhất định sẽ quay trở về.”

“Thời Vũ, yên tâm, em hứa với Thời Vũ,“ Diệp Thanh Linh vô cùng nghiêm túc, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Thời Vũ, rồi lại như rơi vào đáy lòng của cô ấy, “Chỉ cần Thời Vũ không chủ động cắt đứt sự ràng buộc giữa đôi ta, chỉ cần Thời Vũ không... không buông bỏ được mối quan hệ của cả hai, chỉ cần Thời Vũ không muốn đẩy em ra xa, thì em tuyệt đối sẽ không chủ động bỏ đi.”

“Em không thích Thời Vũ, nhưng em cũng sẽ không thích một ai khác nữa. Em hứa.”

“Nếu Thời Vũ thấy không ưa, thấy chán, thấy không thích, thế thì em sẽ đi ngay...”

Diệp Thanh Linh còn chưa nói hết câu thì Thời Vũ đã nôn nóng đánh gãy: “Sẽ không...! A Linh, chị... Sao mà chị lại không thích em được?”

Thời Vũ hoảng loạn trong vô thức, cô siết chặt tay của Diệp Thanh Linh.

Trên gương mặt của Diệp Thanh Linh vẫn còn nụ cười khẽ, không có tức giận, cũng không có ý muốn trách móc cô. Khi hai người đối diện, cảm xúc của Thời Vũ cũng dần bình tĩnh lại.

Nhịp thở của Thời Vũ chậm lại một chút, không còn hoảng loạn nữa, cô rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”

Tay của hai người vẫn còn đan vào nhau, rũ trên đầu gối của Diệp Thanh Linh.

“Nên là, Thời Vũ,“ Diệp Thanh Linh nói tiếp, “Những gì em muốn nói thì em cũng nói ra hết rồi, nếu Thời Vũ nghĩ là Thời Vũ có thể chấp nhận được, vậy thì em sẽ ở lại bên cạnh Thời Vũ, chúng ta tổ chức hôn lễ, nhé?”

Thời Vũ không lên tiếng, cô chậm rãi nghiêng người về phía trước, ngón tay cuộn lấy ngón tay của Diệp Thanh Linh, đầu gối chạm vào đầu gối của Diệp Thanh Linh, nhẹ nhàng cọ xát. Cô dịu dàng khom người, mãi cho đến khi chạm được môi của Diệp Thanh Linh, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua.

Là một nụ hôn dịu dàng.

Thời Vũ đưa ra đáp án.

.......

Ba giờ chiều, rốt cuộc bà ngoại cũng đã tỉnh giấc.

Diệp Thanh Linh và Thời Vũ đứng chờ ở bên ngoài phòng bệnh, vốn dĩ hai người định vào trong phòng bệnh để đợi, nhưng lại sợ lúc bà ngoại mới tỉnh dậy thì đã thấy hai người ở đó, có thể bà sẽ bị giật mình, không tốt cho sức khỏe cho lắm, vì vậy mà mới nhờ dì Liễu báo trước một tiếng.

Phía bên trong cửa kính, dì Liễu cười cười rồi nói gì đó với bà ngoại. Diệp Thanh Linh và Thời Vũ vẫn còn nắm tay nhau, đung đưa nhè nhẹ, chờ lâu quá lại hóa hồi hộp. Một hồi lâu sau, dì Liễu mới từ từ vòng chủ đề sang chuyện Diệp Thanh Linh và Thời Vũ đã về, bà ngoại vội vàng ngước nhìn ra phía ngoài, lúc bấy giờ hai người mới vào bên trong.

Tạm thời, dì Liễu đi ra khỏi phòng bệnh, nhường lại không gian cho ba bà cháu.

“Nhiễm Nhiễm, Tiểu Linh...” Đôi mắt của bà ngoại đỏ hoe, bà ân cần nhìn về phía Thời Vũ rồi vẫy vẫy tay, “Nhiễm Nhiễm, lại đây, để bà ngoại ngó thử xem.”

Đôi mắt của Thời Vũ cũng ửng hồng, nghe được giọng bà ngoại đang quan tâm mình, cô vẫn vô thức mím môi: “Ngoại, con không sao ạ.”

Bà ngoại vẫn kiên trì mà nói: “Nhiễm Nhiễm, để ngoại xem xem.”

Diệp Thanh Linh lặng lẽ đẩy đẩy bả vai của Thời Vũ, lúc này, Thời Vũ mới chịu bước sang rồi ngồi xuống bên cạnh giường.

“Ngoại, ngoại xem, con không có sao mà.” Thời Vũ cười bất đắc dĩ.

Bà ngoại vẫn không yên tâm, bà nhìn hết một lượt từ đầu đến chân của Thời Vũ, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, nhắc mãi: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi... Ngoại lo muốn chết luôn.”

Diệp Thanh Linh đã rửa dâu tây xong, đang bưng đến: “Ngoại, ngoại ăn một chút nhé.”

Bà ngoại ăn không hết, còn dư lại bao nhiêu thì Diệp Thanh Linh và Thời Vũ chia nhau xử lý. Diệp Thanh Linh cầm một quả lên đút cho Thời Vũ, động tác rất tự nhiên. Bà ngoại nhìn thấy sự thân mật giữa hai người, bỗng nhiên lại nhận ra gì đó, bà cười vô cùng hiền hòa.

Diệp Thanh Linh vẫn nắm chặt tay của Thời Vũ, ngồi trò chuyện cùng bà ngoại, trong phòng bệnh, bầu không khí giữa ba người rất ấm cúng, giống như là đang ở nhà vậy.

Hơn bốn giờ chiều, Diệp Thanh Linh thấy ánh mặt trời lúc này cũng đã dịu, cô khuyên bà ngoại đi ra ngoài dạo một chút. Hai người, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải để đỡ bà ngoại, bọn họ cùng nhau đi dạo một vòng trong khuôn viên bệnh viện rồi mới về lại phòng bệnh.

Đến lúc này, cảm giác kích động khi bà thấy hai đứa cháu của mình rốt cuộc cũng đã tan hết, bà chợt nhớ ra một chuyện, lo lắng hỏi: “Nhiễm Nhiễm, con bị thương là do có việc gì xảy ra? Có phải là có kẻ thù tới tìm con không...?”

Giai đoạn Thời Vũ mới vừa tiếp nhận công ty, cô cũng từng gặp mấy chuyện kiểu như công ty đối thủ thuê người chặn đường, tất cả là do lúc đó ba của Thời Vũ đã vào tù, ông ta làm rất nhiều chuyện quá đáng nên gây thù chuốc oán với vô số người. Thời Vũ phải thuê vệ sĩ đi theo, xử lý hết những hậu quả còn sót lại mà ba cô đã gây ra nên về sau cũng không gặp những sự việc như vậy nữa.

“Ngoại...” Diệp Thanh Linh vừa định mở miệng để nói lời xin lỗi với ngoại thì đã bị Thời Vũ cản lại, Thời Vũ nói trước: “Không phải ạ, ngoại, ngoại yên tâm, chuyện hôm đó là ngoài ý muốn thôi ạ. Lúc đó con với A Linh đang ở chợ, do xui quá, tự nhiên lại có người cầm dao lao tới, con bất cẩn nên bị đâm trúng thôi ạ. Sau này, con và A Linh đi đâu cũng sẽ gọi vệ sĩ theo cùng mà, ngoại đừng lo ngoại nhé.”

Thời Vũ nhéo nhéo ngón tay của Diệp Thanh Linh.

Bà ngoại không để ý đến những sự tương tác trong âm thầm của hai người, bà như đang suy tư chuyện gì đó nên rũ mắt, gật đầu thong thả.

.......

Giữa tháng mười hai, hiếm lắm mới có một hôm nhiệt độ ở Hải Thành lại cao như hôm nay, ánh nắng rực rỡ, gió cũng ấm áp.

Bà ngoại cũng sắp ra viện, Diệp Thanh Linh và Thời Vũ thương lượng với nhau, nhân diệp hôm nay tiết trời mát mẻ, cả nhà sẽ cùng nhau đi dạo công viên. Đi dọc theo sông Bạch Hà, lái xe tầm một tiếng thì bọn họ đã đến công viên phủ đầy cây xanh.

Diện tích cây phủ không lớn, nhưng bóng cây che rợp ánh mặt trời, hôm nay nắng rất đẹp, mỗi lần ngước lên sẽ thấy được những tia sáng lấp ló qua từng khe lá, không hề có chút âm u. Gió cũng rất ấm, không khí tươi mát.

Bà ngoại đi một lát thì đã thấy mệt, trong đôi mắt bà có chứa nụ cười tràn đầy, không biết là do bà thích phong cảnh tự nhiên nơi đây hay là vui mừng do nhìn thấy hai đứa nhỏ bên cạnh.

“Ngoại, con xin nghỉ phép xong rồi, ngoại muốn đi chỗ nào thì con sẽ đi cùng ngoại.” Diệp Thanh Linh nở nụ cười xán lạn, nhẹ nhàng.

Bà ngoại lắc đầu rồi cười ha hả: “Ngoại già rồi, chân đi hết nổi, cả cuộc đời này, ngoại đã được xem rất nhiều cảnh, nói ra thì cũng không có chỗ nào muốn đi nữa, giờ ngoại được nhìn thấy con với cả Nhiễm Nhiễm là bà ngoại thấy thỏa mãn lắm rồi.”

Đi đi rồi lại dừng dừng, ba người cùng đi xuyên qua công viên rợp bóng cây để đến một khoảng đất trống, cạnh khu đất đó còn có những cột cho chim bồ câu làm tổ. Hôm nay thời tiết rất tốt, có rất nhiều chú chim bồ câu trắng bay từ trong đó ra, đậu dưới đất để sưởi nắng, khi có người đi ngang qua, cả đàn bồ câu trắng muốt sẽ lập tức vỗ cánh bay lên, nhìn y hệt như mấy bông hoa màu trắng đang bị gió thổi tung bay trên mặt đất vậy.

Diệp Thanh Linh đi đến chính giữa của khoảng đất, cô ngoái đầu lại nhìn bà ngoại và Thời Vũ rồi nở nụ cười, những chú chim bồ câu trắng ở xung quanh chợt vỗ cánh bay lên, tựa như đang vây vòng quanh Diệp Thanh Linh.

Hôm nay Thời Vũ có mang theo điện thoại, cô chụp được khoảnh khắc tươi đẹp này.

Bên kia là một nhà thờ được xây phỏng theo kiến trúc châu Âu, nó có màu trắng ngà, được điểm tô bằng những hoa văn nạm vàng rất tinh xảo.

Diệp Thanh Linh đỡ bà ngoại đi vào bên trong để nghỉ ngơi trong chốc lát, dưới ánh mặt trời, cửa sổ pha lê của nhà thờ lóe sáng những ánh ngũ sắc, toàn bộ không gian vừa thơ mộng lại vừa yên tĩnh. Bỗng nhiên, có người mở cửa bước vào, là một cặp đôi đến đây để chụp ảnh cưới, bọn họ thấy bên trong giáo đường có người nên rất ngạc nhiên, sau đó họ lại bước đến để phát kẹo mừng.

Trùng hợp nhất là kẹo mừng họ phát lại là loại kẹo trái cây của xưởng mà Diệp Thanh Linh và Thời Vũ từng đến để hò hẹn. Diệp Thanh Linh xé một viên kẹo dâu tây đút cho Thời Vũ, sau đó lại chọn cho mình một viên kẹo chanh bạc hà.

Đôi vợ chồng son đó nắm tay nhau đến chính giữa của giáo đường để chụp ảnh, váy cưới phiêu bồng như một nàng tiên, còn vest thì trông vừa gọn gàng lại vừa lịch lãm. Tuy hai người nhưng cùng một động tác, khi họ lạc vào ánh mắt nhau, trên mặt lẫn trong cửa sổ tâm hồn đều là tình yêu tràn ngập.

Bà ngoại cứ nhìn theo bọn họ mãi, cười rất dịu dàng. Diệp Thanh Linh vô tình nhìn vào đôi mắt của bà ngoại, con ngươi của bà vẫn là màu hổ phách, bây giờ, đôi mắt của bà đang phản chiếu bóng hình của cặp vợ chồng son trước mặt, và cả chiếc cửa sổ rực rỡ những họa tiết ở bên trái của giáo đường. Tuổi của bà ngoại cũng đã cao, con ngươi cũng dần trở nên đục đục, nhưng khoảnh khắc này, bên trong như lóe sáng.

Diệp Thanh Linh hơi giật mình, cô siết chặt tay của Thời Vũ, lặng lẽ kéo kéo.

Thời Vũ nhìn về phía cô, hai người dùng ánh mắt để giao tiếp, Thời Vũ hiểu lời mà cô muốn nói, gật gật đầu.

Sau khi cặp vợ chồng son đó chụp ảnh xong, ánh mắt của bà ngoại vẫn còn dõi theo bóng dáng của bọn họ, đúng lúc đó, Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của bà ngoại, nhẹ giọng nói: “Ngoại, con với Nhiễm... Bọn con định tháng sau sẽ tổ chức đám cưới, ngoại thấy thế nào ạ?”

Bà ngoại lập tức hoàn hồn, bà thấy Diệp Thanh Linh đang ôm eo của Thời Vũ, nhìn Thời Vũ rồi nở nụ cười, trên mặt của Thời Vũ cũng mang theo nụ cười rất ngọt ngào.

Bà ngoại há miệng thở dốc, trong phút nhất thời, bà không thốt được nên câu, khóe mắt của bà cũng đã đỏ hoe.

Rất lâu sau, bà mới cười rồi gật đầu: “Được, được... Được.”

.......

Buổi chiều.

Diệp Thanh Linh cần phải đến Tinh Nguyệt để lấy một số thứ, sẵn tiện nói chuyện với người đại diện về kế hoạch sắp tới. Tuy là Diệp Thanh Linh xin nghỉ dài hạn, nhưng không phải cứ nghỉ xong thì không cần làm gì, cô phải tìm linh cảm sáng tác, cũng có thể sẽ quay vlog, hoặc là lên Q trạm để livestream một hai lần gì đó.

Thời Vũ cũng đến công ty nên sẵn tiện chở theo Diệp Thanh Linh đến tòa nhà Tinh Nguyệt.

Diệp Thanh Linh xuống xe, bước đến phía trước mấy bước, cô vô tình quay đầu lại thì thấy Thời Vũ vẫn còn chưa đi. Thời Vũ ngồi ở ghế sau, thấy cô quay đầu lại nhìn nên cô ấy cũng dịu dàng nở nụ cười. Diệp Thanh Linh lại đi vòng về, khom lưng, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của Thời Vũ.

Lúc này, cô là người lưu lại một vết son môi vô cùng lộ liễu trên má của Thời Vũ.

“Bái bai.” Diệp Thanh Linh cười ngọt như mía lùi, “Chờ tí nữa em đến công ty tìm Thời Vũ nhé.”

“Được.”

Cửa sổ xe được kéo lên.

Diệp Thanh Linh nhìn chiếc xe đi xa, cô vừa xoay người lại thì đã gặp được hai người quen.

Hoàng Tiểu Dật cùng chủ nhiệm khoa của Diệp Thanh Linh, Bạch Hiên, đang đi về phía này, hai người họ nắm tay nhau. Hoàng Tiểu Dật nhìn Diệp Thanh Linh rồi cười, mở lời chào: “Thanh Linh, lâu rồi không gặp!”

“Đàn chị, chủ nhiệm, lâu rồi không gặp ạ.” Diệp Thanh Linh cười, gật đầu chào.

Hoàng Tiểu Dật và Bạch Hiên cũng tạm biệt nhau ở đây, lúc hai người vẫy tay chào nhau, ánh mắt mà Hoàng Tiểu Dật nhìn Bạch Hiên giống như là có thể phát sáng luôn vậy. Bạch Hiên cứ quay đầu lại nhìn mãi, đưa đẩy một hồi thì mới chịu đi thật.

Cảm giác tình yêu ngập tràn.

Diệp Thanh Linh nhìn sang chọc ghẹo, Hoàng Tiểu Dật cùng cô bước vào thang máy, đỏ mặt mà giải thích: “Chị với chị ấy mới yêu nhau hồi tháng trước. Cơ mà, Thanh Linh, lúc nãy chị thấy em với cả giám đốc Thời, hai người... Quay lại rồi hả?”

Đầu năm nay, Hoàng Tiểu Dật cũng xin nghỉ dài hạn để đi du lịch, cô ấy chỉ tình cờ nghe được tin Diệp Thanh Linh và Thời Vũ đã ly hôn.

Diệp Thanh Linh rũ mắt, cô và Thời Vũ... Xét ở thời điểm hiện tại, hai người cũng không gọi là người yêu nữa. Nhưng mà trước mặt người ngoài, Diệp Thanh Linh vẫn gật gật đầu, ánh mắt rạng rõ: “Ừm, bọn em quay lại rồi.”

“Chúc mừng nha!” Hoàng Tiểu Dật cười xán lạn.

.......

Bước vào công ty, Diệp Thanh Linh đã soạn xong những món đồ mà cô muốn mang đi, sau đó lại ghé sang để nói chuyện với người đại diện một lát, khi cô bước ra khỏi tòa nhà thì đã là ba giờ chiều. Cô lập tức rảo bước đi đến tòa nhà của Thời Thị, hôm nay là thứ bảy, trong công ty chỉ có mấy bóng người.

Diệp Thanh Linh đi thẳng lên tầng cao nhất, lúc cô bước ngang qua phòng họp, cô nghe loáng thoáng có tiếng nói chuyện ở bên trong, chắc là Thời Vũ còn đang họp. Diệp Thanh Linh nhắn cho Thời Vũ một tin rồi đi vào văn phòng trước để chờ.

Bàn làm việc trống không, Diệp Thanh Linh bước vào phòng nghỉ, cô vào đó để nghỉ ngơi một lát,

Bức màn treo ở cửa sổ phòng nghỉ được kéo ra, ánh mặt trời chiếu vào, hòa với làn gió của điều hòa khiến căn phòng vừa ấm áp lại vừa thoải mái. Diệp Thanh Linh đảo mắt khắp phòng, bỗng nhiên cô lại chú ý đến một vật đang được đặt trên tủ đầu giường.

Một chiếc mắt kính khung bạc rất tinh xảo đang nằm yên ở đó, đứng từ chỗ của Diệp Thanh Linh để nhìn sang thì sẽ thấy tròng kính phản chiếu ánh sáng, rất thu hút.

Mắt kính của Thời Vũ?

Diệp Thanh Linh nhăn nhăn mày tỏ vẻ khó hiểu, Thời Vũ không hề có thói quen đeo kính. Diệp Thanh Linh cũng chưa từng thấy Thời Vũ đeo lần nào cả, nhưng cô lại cảm thấy... Chiếc mắt kính này, trông cứ quen quen làm sao, hình như là cô đã từng thấy ở đâu rồi.

Cô ngồi xuống mép giường, cầm chiếc mắt kính lên. Mặt kính rất mỏng, sợi dây xích bạc được gắn ở phía bên trái của gọng kính, lấp lánh dưới ánh mặt trời, Diệp Thanh Linh đang phác họa ra hình ảnh Thời Vũ đeo chiếc kính này, hình dung lúc ấy thì khuôn mặt và khí chất của Thời Vũ sẽ ra sao.

Thanh tao, kiêu ngạo, có lẽ là trông có chút trẻ trung nhỉ.

Mặt kính mỏng sẽ che đi sự khó gần, không những thế mà nó còn tôn lên chút đa tình trong đôi mắt đào hoa của Thời Vũ, khi Thời Vũ cười, đôi mắt cong cong như là hồ ly vậy. Vốn dĩ tổng thể khuôn mặt của Thời Vũ đã bé xíu rồi, nếu mang thêm chiếc mắt kính trông khá thanh tú thế này thì chắc là sẽ sắc nét hơn rất nhiều.

Nếu mà Thời Vũ chịu duỗi thẳng mái tóc xoăn của mình thì tóc dài sẽ dịu dàng xõa tung đến tận phần eo, lại mặc thêm một chiếc váy trắng vào nữa, có khi là sẽ bớt một phần thành thục, nhiều một phần tươi trẻ của một cô sinh viên, chắc là trông không khác gì một nàng tiểu thư không vương chút bụi trần ấy nhỉ.

“...!” Bất thình lình, Diệp Thanh Linh trợn tròn mắt, cô đã nhớ ra lý do vì sao mà mình lại thấy chiếc mắt kính này quen quen rồi!

Nửa năm trước, buổi concert đầu tiên của cô ở Hải Thành. Sau khi kết thúc, tối hôm đó Diệp Thiên Mi có gửi cho cô ảnh chụp của hội con nhà giàu ở Hải Thành, trong bức ảnh đó, có một cô gái cũng đeo chiếc kính giống thế này. Váy trắng, tóc thẳng, đen, dài, mắt đào hoa, hoàn toàn trùng khớp với những gì Diệp Thanh Linh hình dung về Thời Vũ khi cô ấy đeo chiếc kính này vào.

Hồi Diệp Thanh Linh vừa nhìn thấy bức ảnh này, cô đã từng nghi ngờ không biết cô gái đó có phải là Thời Vũ hay không, nhưng mà ảnh của Diệp Thiên Mi gửi nhìn không rõ lắm vì chụp vào buổi tối, đã vậy mà cô gái đó còn đeo khẩu trang nữa, nhìn không rõ khuôn mặt như thế nào. Lúc đó Diệp Thanh Linh cũng không nghĩ nhiều, cứ ngỡ là do trùng hợp.

Dù sao thì... nếu nói Thời Vũ chịu “cải trang” để đi xem concert của cô chắc cũng không ai dám tin rồi, nói chi là bảo Thời Vũ chịu vào group, còn chụp ảnh chung với bạn của Diệp Thiên Mi nữa?

Phải hiểu được một chuyện rằng, trong mắt Thời Vũ, những cậu ấm cô chiêu đó toàn là mấy đứa vô công rỗi nghề, ăn chơi trác táng. Ngay cả khi Diệp Thanh Linh đi chơi với bạn mà Thời Vũ còn cằn nhằn “Cứ chơi với đám bạn linh ta linh tinh”, thế mà Thời Vũ lại chịu hòa nhập với bọn họ?

Diệp Thanh Linh không tin.

Nhưng bây giờ...

Diệp Thanh Linh cầm mắt kính, tự nhiên lại thấy nôn nóng vô cùng, cô liếm liếm môi, nhưng cô cũng có chút gì đó rất mong chờ. Diệp Thanh Linh lập tức lấy điện thoại, mở cuộc trò chuyện giữa cô và Diệp Thiên Mi ra rồi tìm lại bức ảnh đó.

Cô thấy được người đứng ở góc, phóng to lên, quả nhiên là bên trái của gọng kính có một sợi xích màu bạc, chắc chắn là chiếc kính này rồi.

Nếu người giống người là do trùng hợp, nhưng mà nếu giống luôn cả mắt kính thì chưa chắc gì là chuyện ngẫu nhiên.

Cho nên... có khi là Thời Vũ thật?

Trong lúc nhất thời, khóe mắt của Diệp Thanh Linh giật giật mấy cái, thật không thể tin nổi, rồi lại có chút buồn cười.

Nếu mà là Thời Vũ thật, vậy Thời Vũ là ai trong fan club nhỉ...? Là cái người tên “Tiểu Nhiễm” thật sao? Tiểu Nhiễm là cái người mà có ID siêu trẻ trâu, là cái người thích tặng những món quà đắt tiền cho cô ở Q trạm, cũng là cái người thường xuyên đứng đầu các thể loại bảng xếp hạng đập tiền cho cô?

Thời Vũ “cải trang” để đi dự concert của cô cũng được đi, trà trộn vào group fan ừ thì cũng bỏ qua, đã thế mà Thời Vũ còn xem cả livestream rồi còn trực tiếp ra trận để “đánh bảng” cho cô á...? Đánh bảng thì thôi cũng ok, nhưng thật sự là Thời Vũ chịu nghe lời mấy cậu ấm cô chiêu trong group sửa lại cái tên ID trẻ trâu đến thế sao.

Ha ha ha ha ha aiz chết tiệt, cái đồ chết tiệt này đang làm cái quái gì vậy hả...?

Lúc Diệp Thanh Linh nghĩ xong, cô cũng nhịn cười hết nổi, cô che mặt lại, cười đến độ bả vai còn rung hết cả lên.

Sau khi cười đủ rồi, Diệp Thanh Linh mới chuyển tiếp bức ảnh mà cô đã cắt riêng ra cho Diệp Thiên Mi xem, hỏi thẳng: [ Người này là Tiểu Nhiễm trong group đó hả? Cậu quen không? ]

Cô còn cố tình mở Q trạm ra, bấm vào trang chủ của tài khoản tên “Hội Các Cô Vợ Linh Quang の Hải Thành の Tiểu Nhiễm” rồi chụp màn hình lại đưa cho Diệp Thiên Mi, giống như là sợ cậu ta không nhớ ra vậy.

Diệp Thanh Linh: [ Hóng drama.jpg]

- ------

Lời của tác giả:

Chà~ Sếp Thời quê xệ chớt đi được ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.