Văn phòng play
Trước khi Diệp Thiên Mi trả lời tin nhắn, Diệp Thanh Linh lại mở Q trạm ra, bấm vào tài khoản của “Tiểu Nhiễm“.
Avatar hệ thống, không có đặt ký danh cá nhân, không có status, chỉ follow một mình Diệp Thanh Linh. Tiểu Nhiễm không có đặt bookmark ở chế độ ẩn, Diệp Thanh Linh vừa bấm vào đã thấy toàn bộ đều là bài mà cô từng hát, còn có cả video livestream nữa.
Nếu mà chỉ xem qua tài khoản này thì cũng khá khớp với kiểu lướt mạng như thanh niên nghiêm túc của Thời Vũ.
Diện thoại rung rung, Diệp Thiên Mi vừa trả lời Wechat: [ Ủa chị Linh...? ]
Lúc Diệp Thiên Mi thấy được tin nhắn mà Diệp Thanh Linh gửi, cả người cậu ta run như là cầy sấy. Khi đó, cậu uống say quá nên lỡ tay gửi hình fan chụp chung với nhau cho Diệp Thanh Linh, sáng hôm sau tỉnh táo lại rồi, cậu ta rén đến độ xém tí nữa đã tự tặng cho bản thân mình hai cái tát, may mà lúc ấy Diệp Thanh Linh cũng không hỏi nhiều.
Ai mà có dè, nửa năm trôi qua rồi mà đột nhiên Diệp Thanh Linh lại nhớ tới vụ này?
Thời Vũ bảo cậu giữ bí mật, nhưng mà trước mặt Diệp Thanh Linh thì cậu ta giữ bí mật bằng niềm tin à!
Diệp Thiên Mi run bần bật, não bắt đầu nhảy số, định đánh trống lảng: [ Chị Linh, đây chỉ là một chị gái trong group thôi, tên Diệp Nhiễm, em cũng không thân lắm... Chị biết đó, em cũng đi chơi chung có một lần à. ]
Diệp, Nhiễm?
Diệp Thanh Linh hơi nhướng nhướng mày, cười tít mắt: [ Thế cậu có thấy cái chị gái tên Diệp Nhiễm này nhìn quen quen không? ]
Diệp Thiên Mi: [ Quen quen hả? Không hề không hề! ]
Giây tiếp theo, hệ thống báo Diệp Thiên Mi đã thu hồi một tin nhắn.
Diệp Thiên Mi: [ Hình như trông cũng quen quen há... Có phải là nhìn giống chị Thời hông chị? ] Đây là do Diệp Thanh Linh đoán ra, cậu không có biết gì hết nhé!
Diệp Thanh Linh nhìn khung chat, thấy những pha xử lý cồng kềnh của Diệp Thiên Mi, suýt chút nữa thì cô đã bật cười thành tiếng, bây giờ thì cô hoàn toàn chắc chắn, Diệp Nhiễm, cái cô gái tên Tiểu Nhiễm đó, chính là Thời Vũ.
Diệp Thanh Linh không thèm trả lời tin nhắn của Diệp Thiên Mi nữa, cô ném điện thoại sang một bên, nằm trên giường rồi hồi tưởng lại quá khứ.
Lần đầu tiên mà “Tiểu Nhiễm” vào xem livestream của cô, cô ấy đã gửi rất nhiều quà tặng đắt tiền, đó cũng là khoảng thời gian mà cô và Thời Vũ đang chiến tranh lạnh. Vì đó là lần đầu tiên mà Diệp Thanh Linh livestream sau khi mất trí nhớ cho nên cô nhớ rất rõ, Thời Vũ đã tặng liên tục 520 món.
520.
Lúc đó, chắc là Thời Vũ cũng không rõ thích là gì ấy nhỉ? Thời Vũ còn luôn miệng nói ra những lời khinh miệt “con hát” cơ mà?
Về sau, mỗi lần cô lên Q trạm để livestream thì chẳng bao giờ thấy vắng mặt “Tiểu Nhiễm”, lần nào cũng giành ngôi đầu bảng. Không giống với những fan khác, “Tiểu Nhiễm” rất ít nói, hình như là chẳng bao giờ bình luận cái gì, chỉ có một lần duy nhất cô ấy hỏi: “Thanh Linh thích kiểu người như thế nào?”
Lúc đó Diệp Thanh Linh cũng không có trả lời câu hỏi này, nhưng mà bây giờ nằm nghĩ lại thì lại cảm giác được mặt mình bóng bừng, cô chống lưỡi lên hàm trên, bỗng nhiên lại thấy có thứ gì đó rất chi là khó tả.
Thì ra khi Thời Vũ còn không hiểu rõ được tình cảm mà Thời Vũ giành cho mình là gì, thì Thời Vũ cũng đã bắt đầu tự học cách thích mình, học cách tôn trọng những sở thích của mình rồi, Thời Vũ vẫn luôn lặng lẽ đứng chờ ở đằng sau. Thời Vũ len lén xem livestream của mình, đến dự concert của mình, thậm chí còn trà trộn vào fan club nữa...
Diệp Thanh Linh cảm nhận được, ngay cả nhịp tim của mình cũng như đang tan chảy ra vậy.
Hơn nữa... Nếu nói như vậy, hồi Thời Vũ đến tham dự buổi biểu diễn ở Xuyên Thành của cô, Thời Vũ có thể gom được nhiều đồ tiếp ứng bản giới hạn với cả banner vải, thật ra là do Thời Vũ là đại fan trong group? Còn chuyện sau đó, khi Thời Vũ bị thương, Diệp Thanh Linh muốn xem điện thoại giúp Thời Vũ thì Thời Vũ lại hoảng loạn mà từ chối, đó là vì sợ cô phát hiện bí mật trong điện thoại?
Diệp Thanh Linh nắm chiếc mắt kính, kiềm lòng không đậu rồi bật cười.
.......
Cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra.
Thời Vũ vừa bước vào đã thấy Diệp Thanh Linh đang nằm trên giường, còn cầm một chiếc kính trong tay, nâng lên rất cao. Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn chiếc mắt kính, cười tít cả mắt, cười đến độ bả vai rung lên nhè nhẹ.
Cánh tay đang để trên tay nắm cửa của Thời Vũ hơi đứng hình, cô nhận ra ngay chiếc mắt kính này.
Nửa năm trước, cô từng đeo nó đến buổi concert của Diệp Thanh Linh, sau đó cô cất nó ở công ty, thời gian lâu quá rồi nên ngay cả cô cũng quên béng chuyện chiếc mắt kính này đi. Nhưng mà bây giờ tự nhiên Diệp Thanh Linh lại cầm chiếc mắt kính rồi nở nụ cười rất khó tả.
Lấp ló sau những lọn tóc, là hai chiếc tai đỏ bừng.
Phía bên kia, điện thoại của Diệp Thanh Linh còn để ở trên giường, màn hình vẫn còn bật sáng, Thời Vũ ngó sang một cái đã thấy được lịch sử trò chuyện của Diệp Thanh Linh và Diệp Thiên Mi, bên trên còn có cả bức ảnh mà cô “cải trang” để đi xem concert nữa.
Sắc mặt của Thời Vũ tối sầm xuống, trong giây phút đó, thậm chí cô còn muốn chửi thề.
“...”
Cảm giác thẹn thùng như đang nổ đùng đùng trong đầu của Thời Vũ, máu nóng dồn lên, từ cổ tới vành tai đều đang cháy bừng bừng. Suýt chút nữa thì Thời Vũ đã cắn lưỡi, không bao lâu sau, cảm giác thẹn thùng đã được chuyển hóa thành sự phẫn nộ——
Diệp, Thiên, Mi.
Được, được lắm. Lần sau gặp lại, cậu ta chết chắc rồi.
Thời Vũ cắn cắn đầu lưỡi, cánh tay đang đặt trên tay nắm cửa lặng lẽ lui lui về sau, định đóng cửa lại. Cô đoán mò, chờ tí nữa Diệp Thanh Linh ra ngoài tìm cô, đến lúc đó, có khi Diệp Thanh Linh cũng đã quên mất cái câu chuyện mắt kính rồi... Nhỉ?
Ai ngờ mới lùi lại có một bước thì Diệp Thanh Linh đã quay đầu sang, nhìn cô cười: “Tiễu Nhiễm, về rồi hả?”
Hai tiếng “Tiểu Nhiễm” được phát âm tròn vành vạnh, giọng nói lảnh lót, Thời Vũ nghe rất rõ ràng.
Diệp Thanh Linh xoay người, nằm chống một tay trên giường, đôi mắt cười như trăng khuyết, nhìn có vẻ xấu xa. Cánh tay kia thì mân mê chiếc mắt kính rồi lại nâng nó lên cao, làm như là sợ Thời Vũ nhìn không thấy vậy.
Thời Vũ: “...”
Thời Vũ không nhìn vào mắt của Diệp Thanh Linh, gương mặt cũng không chút biểu cảm, ngón tay siết chặt lấy tay nắm cửa, siết rất chặt: “Cái gì mà Tiểu Nhiễm, không biết lớn nhỏ.”
Chỉ cần cô không thừa nhận, thế thì Tiểu Nhiễm sẽ không phải là cô.
“Chị đi làm đây, em tự...” Thời Vũ lập tức nói thêm, nhưng cô còn chưa kịp nói dứt câu thì Diệp Thanh Linh đã phóng từ trên giường xuống, nhanh chóng chộp lấy tay cô rồi kéo vào trong.
Giây tiếp theo, Thời Vũ ngã ngồi xuống chiếc giường trong phòng, sau lưng là chiếc ôm mềm mại của Diệp Thanh Linh. Diệp Thanh Linh duỗi chân đá một cái cho cửa phòng đóng lại, sau đó lại nhanh chóng xoay người lại, ôm lấy eo của Thời Vũ.
Diệp Thanh Linh tựa đầu mình lên vai của Thời Vũ, hơi thở của người thiếu nữ rất ấm áp, phả vào vành tai của Thời Vũ, cơ thể căng tràn sức sống đó cũng siết lấy cô, dần dần, Diệp Thanh Linh trói chặt Thời Vũ vào lòng mình.
“A Linh...? Em làm gì.” Tự nhiên giọng của Thời Vũ cũng mềm nhũn ra, nũng nịu ưm một tiếng.
“Em tình cờ thấy một bức ảnh, trong đó có một người nhìn y chang Nhiễm Nhiễm luôn.” Diệp Thanh Linh đưa điện thoại đến trước mặt Thời Vũ, lấy tay của Thời Vũ để mở tấm hình trong Wechat ra, phóng to, “Nhiễm Nhiễm thấy sao? Nhìn giống lắm phải không?”
Thời Vũ đứng hình mất năm giây.
Suốt nửa năm qua, phần lớn thời gian khi hai người ở riêng với nhau, Diệp Thanh Linh chỉ xưng hô với cô bằng tên. Nhưng mà đôi lúc... đôi lúc Diệp Thanh Linh muốn “chơi đùa” với cô, thì cô ấy sẽ dịu dàng gọi cô bằng Nhiễm Nhiễm, hoặc là gọi chị, tuy là cũng rất dịu dàng nhưng sự ác liệt tỏa ra từ tận trong xương cốt. Nói đi cũng phải nói lại, sau khi cô bị thương xong thì Diệp Thanh Linh cũng không gọi như thế nữa.
Có một hai lần hai người thân mật thì cũng rất dịu dàng, lướt lướt qua rồi thôi, không còn mang đến cho cô cảm giác hung tợn, tới chết mới chịu buông như lúc trước.
Không phải Thời Vũ không thích cách hai người ở cạnh nhau lúc này, nhưng tự nhiên cô lại được nghe cái âm thanh xấu xa đó từ Diệp Thanh Linh, gọi cô là Nhiễm Nhiễm, cô cứ cảm thấy dường như có thứ gì đó trong cơ thể mình bị đánh thức, Thời Vũ mềm nhũn, ngã vào lòng của Diệp Thanh Linh, ngay cả một chút sức lực cũng không còn.
“Không giống mà...” Thời Vũ hoàn hồn, cô nhìn bản thân mình trong bức ảnh, cảm giác ướt át cũng tan mất, trong đầu chỉ còn lại sự thẹn thùng lấp đầy.
Không biết là từ bao giờ, Diệp Thanh Linh dùng một tay để đeo kính vào cho Thời Vũ. Tay kia thì bấm chế độ tách màn hình, mở camera trước ra, một nửa màn hình là gương mặt của Thời Vũ, còn một nửa kia là ảnh chụp.
“Không giống hả?” Diệp Thanh Linh cười khẽ, ngón tay vờ như vô tình lướt qua eo của Thời Vũ một cái.
Thời Vũ: “...”
“... Thì cũng có hơi giống.” Khóe mắt của Thời Vũ ửng hồng, giọng nói như đang nỉ non.
Trong bức ảnh trên màn hình điện thoại, Thời Vũ trông rất lạnh lùng, giống như là một đóa Tuyết Liên trên đỉnh núi, khó mà hái được. Nhưng một nửa màn hình còn lại, bên dưới chiếc kính khung bạc là một đôi mắt đào hoa đang lấp lánh, khóe mắt ửng đỏ, khi so sánh sự đối lập này, nhìn có vẻ... Khiến cho người ta muốn bắt nạt.
Diệp Thanh Linh cười nheo mắt, tiếp tục nói:
“Lúc nãy em hỏi Diệp Thiên Mi, cậu ta bảo cái chị gái xinh xắn này tên là Diệp Nhiễm, là người trong group con nhà giàu ở Hải Thành. À phải rồi, chị này cũng là người luôn đứng top đầu trên Q trạm của em đó, ID tên gì nhỉ... Tiểu Nhiễm, còn có một tiền tố dài ở đằng trước nữa cơ, trẻ trâu ghê, nói ra mà em thấy ngại giùm luôn á.”
Diệp Thanh Linh nói xong thì bấm thoát Wechat, mở Q trạm ra, tìm tài khoản “Tiểu Nhiễm“.
Thời Vũ đúng chuẩn thanh niên nghiêm túc nên không hay lên mạng, bình thường cũng chẳng mấy khi xử lý cái tài khoản này, nhưng do mỗi khi Diệp Thanh Linh livestream thì Thời Vũ đều đập tiền quá nhiều nên tài khoản này cũng đã thành thành viên VIP, tên tài khoản được đổi thành một màu đỏ chót, còn lấp la lấp lánh nữa chứ.
Thời Vũ nhìn cái tên “Hội Các Cô Vợ Linh Quang の Hải Thành の Tiểu Nhiễm” vô cùng chói lọi, não của của Thời Vũ cũng sắp đình công luôn rồi. Thời Vũ cảm thấy cái tên đó đỏ bao nhiêu thì da trên mặt của cô cũng sẽ đỏ đến bấy nhiêu.
“Nhiễm Nhiễm nói xem có trùng hợp không nè? Ngoại hình giống nhau thì thôi, chị đó còn có một chiếc mắt kính y chang Nhiễm Nhiễm luôn, còn chưa hết nha, ngay cả cái tên cũng trùng với nhũ danh của Nhiễm Nhiễm nè.”
Lúc Diệp Thanh Linh nói chuyện, không biết cố ý hay là vô tình, đầu lưỡi cứ xẹt xẹt qua vành tai của Thời Vũ, ngón tay cũng nhẹ nhàng lướt qua ngực của cô, hơi thở ấm áp của người thiếu nữ cứ vờn quanh khắp người.
Thời Vũ cũng đã quen với cách trút giận như hồi trước của Diệp Thanh Linh. Nhưng mà lúc này, tuy cách nói chuyện của Diệp Thanh Linh vẫn mang theo chút xấu xa, nhưng lại cười rất dịu dàng, không hề nghe ra sự bực tức trong đó, giống như là Diệp Thanh Linh chỉ đang chọc ghẹo Thời Vũ vậy, thế thì lại càng làm cho Thời Vũ cảm thấy thẹn thùng.
“A Linh...!”
“Diệp Thanh Linh!”
Rốt cuộc Thời Vũ cũng nhịn hết nổi, cô cắn môi rồi dùng sức chồm người về phía trước, cô muốn thoát khỏi cái ôm của Diệp Thanh Linh. Nhưng mà Diệp Thanh Linh lại nhanh chóng siết cô vào trong lòng, sức của Diệp Thanh Linh mạnh hơn cô nhiều.
Diệp Thanh Linh ôm Thời Vũ rất chặt, giống như thể không nghe được tiếng hét của cô vậy, ngón tay vẫn cứ lướt lướt trên màn hình điện thoại.
Thời Vũ thấy Diệp Thanh Linh đang nhắn tin cho Diệp Thiên Mi: [ Cậu gửi link group cho tôi đi? Tôi muốn làm quen với chị Diệp Nhiễm. ]
Thời Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình, mấy giây sau, Diệp Thiên Mi gửi link group sang.
Thời Vũ: “...”
Ngay lúc này, cô không chỉ muốn Diệp Thiên Mi chết, mà cô còn muốn băm cậu ra ra thành trăm mảnh...!!!
Thời Vũ trơ mắt nhìn Diệp Thanh Linh dung dăng dung dẻ bấm mở link group, xin gia nhập, đánh chữ “Bạn của Diệp Thiên Mi OvO”, còn chịu khó gõ cái iocn đáng yêu nữa chứ. Tâm trạng của Diệp Thanh Linh rất tốt, cứ hát ngân nga không ngừng, mỗi một câu chữ cất lên đều phả hết vào bên tai, bên cổ của Thời Vũ.
Thời Vũ thấy Diệp Thanh Linh đã được duyệt vào group, đang click vào, chuẩn bị mở danh sách thành viên ra. Trong sự xấu hổ và giận dỗi, suýt chút nữa thì Thời Vũ đã “cạp” luôn cổ tay đang đặt trước mặt, nhưng rồi cô lại không dám.
Tuy Diệp Thanh Linh đã mở lòng với Thời Vũ, cũng đã nghiêm túc nói chuyện về mối quan hệ hiện tại giữa hai người, Diệp Thanh Linh còn hứa với cô là sẽ không bao giờ bỏ rơi cô, Diệp Thanh Linh bảo cô đừng sợ hãi, nhưng mà nỗi sợ hãi như thế này, làm sao nói không sợ là không sợ nữa được.
Chỉ cần ngày nào Thời Vũ còn chưa điều chỉnh được những suy tư trong lòng của mình khi đứng trước mặt Diệp Thanh Linh, chỉ cần ngày nào Thời Vũ còn dùng ánh mắt hèn mọn để ngước nhìn Diệp Thanh Linh, thì ngày đó cô vẫn còn sợ hãi. Thời Vũ không dám thể hiện quá nhiều cảm xúc thật sự của mình ra ngoài, cô sợ rằng Diệp Thanh Linh sẽ ghét, nỗi sợ hãi này không thể nào kiểm soát được.
Thời Vũ nức nở một tiếng, buông thõng người ra như đã hoàn toàn bất lực, nằm trong lòng ngực Diệp Thanh Linh, mềm nhũn.
Thời Vũ cam chịu, thôi, nếu phát hiện rồi thì cứ phát hiện đi, lỡ mất mặt rồi thì cho mất mặt luôn, cuộc đời này rất ngắn, cô ổn mà.
Diệp Thanh Linh mở danh sách thành viên ra, một lát sau đã tìm ra được nick của “Tiểu Nhiễm”, cô bấm vào avatar, sau đó hệ thống tự chuyển cô sang khung chat—— Khung chat giữa cô và Thời Vũ. Diệp Thanh Linh cười khúc khích: “Ủa Nhiễm Nhiễm, sao cái chị Tiểu Nhiễm này lại dùng chung số điện thoại với Nhiễm Nhiễm vậy ta?”
Thời Vũ không hé môi, tựa đầu lên vai của Diệp Thanh Linh, bất lực mà ngước mắt lên nhìn, trông suy sụp y hệt như “em muốn chém muốn giết gì thì tùy em“.
Diệp Thanh Linh buông điện thoại ra, cô chộp lấy cổ tay của Thời Vũ rồi kéo kéo, cô nâng lên trên thì tay của Thời Vũ đưa lên, cô đặt xuống thì tay của Thời Vũ cũng để xuống, chẳng hề còn một chút dấu hiệu của sự phản kháng. Diệp Thanh Linh đẩy nhẹ một cái thì Thời Vũ đã ngã xuống lớp chăn nệm mềm mại, cổ áo có chút loạn.
Ánh nắng chiều chiếu vào bên trong phòng.
Diệp Thanh Linh nhìn ra cửa sổ, nhẹ giọng hỏi: “Kính một chiều?”
Thời Vũ nghiêng đầu, không nhìn cô, gật đầu.
Diệp Thanh Linh không đi kéo màn lại, cô đứng dậy khóa cửa phòng nghỉ, lúc cô vòng về thì Thời Vũ vẫn còn nằm y hệt tư thế lúc nãy, không hề có một chút thay đổi. Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Thời Vũ, kéo lên phía trên, đặt bên cạnh gối.
Ngón tay của Diệp Thanh Linh nắm vào phần giữa của gọng, nhẹ nhàng tháo chiếc kính ra, cô cúi đầu, lúc sắp chạm đến môi của Thời Vũ thì lại ngừng, không hề nhúc nhích.
Thời Vũ vẫn nằm im, ngoại trừ nhịp thở có hơi gấp gáp một chút. Diệp Thanh Linh ngẩng đầu lên, cô thấy mắt của Thời Vũ ửng hồng, đôi mắt đào hoa mê mang, lấp lánh, rồi lại có chút mê ly, dưới lớp sương mù trong đôi mắt đó là sự sợ hãi. Giấu thật kỹ.
Tựa như một con rối gỗ xinh đẹp, tinh xảo, không có linh hồn.
Diệp Thanh Linh thở dài.
Cô không làm tiếp nữa, cô xoay người rồi chui vào trong chăn, đẩy đẩy vai của Thời Vũ: “Không phải lúc nãy bảo là có công việc hửm?”
Thời Vũ chớp chớp đôi mắt mê ly, một hồi sau cô mới nhớ đến chuyện lúc nãy khi cô mới bước vào phòng thì đã thấy Diệp Thanh Linh đang nhìn chiếc mắt kính, đúng là cô có nói như thế thật. Nhưng lúc này, Thời Vũ không đi nữa, cô nghiêng người, ngoan ngoãn nắm lấy cổ tay của Diệp Thanh Linh.
“Chị có việc, nhưng mà không gấp.” Thời Vũ nói nhỏ.
Cô kéo kéo cổ tay của Diệp Thanh Linh, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại.
Giống như thể Diệp Thanh Linh không hiểu vậy, không chịu phản ứng lại.
Thời Vũ chờ, gương mặt càng ngày càng nóng bừng bừng, rốt cuộc, Thời Vũ đánh liều, nhắm nhắm lại, kề sát vào tai của Diệp Thanh Linh rồi nói một câu.
.......
Khi hai người bước ra khỏi phòng nghỉ thì đã là chạng vạng.
Thời Vũ thay bộ quần áo khác, cô ngồi xuống bàn để bắt đầu làm việc. Phòng của Thời Vũ cách âm rất tốt, rõ ràng là cô không nghe được tiếng động phát ra từ phòng tắm bên trong phòng nghỉ, nhưng mà cô cứ cảm thấy là mình nghe được tiếng giặt quần áo, còn có cả tiếng máy sấy chạy ong ong nữa.
Trong phòng tắm của phòng nghỉ có lắp máy giặt, nhưng mà trước giờ Thời Vũ cũng chưa dùng bao giờ, ai mà ngờ lần đầu lại dùng nó cho trường hợp này cơ chứ.
Thời Vũ hoàn hồn, lúc này cô mới thấy trên màn hình máy tính toàn là mấy ký tự vô nghĩa bị gõ linh tinh.
Cô bình tĩnh lại, cố gắng hết sức để tập trung vào tài liệu.
Một lát sau, Diệp Thanh Linh cầm điện thoại bước ra, cúi đầu đặt cơm. Diệp Thanh Linh ngồi xuống bên cạnh Thời Vũ, tựa nửa người vào bàn, nhìn gương mặt của Thời Vũ lúc đang làm việc, vừa tập trung, vừa nghiêm túc lại vừa lạnh nhạt. Diệp Thanh Linh định vươn tay chọt chọt gương mặt của Thời Vũ để những biểu cảm xuất hiện trên đó trở nên thả lỏng hơn một ít, nhưng rồi lại thôi.
Nếu cô chọt thật, biểu cảm của Thời Vũ sẽ thay đổi thật, nhưng có lẽ không chỉ đơn giản là trở nên thả lỏng hơn.
Dường như Diệp Thanh Linh còn hình dung ra được cảnh đôi mắt của Thời Vũ trở nên long lanh, xoay sang, rồi lại yếu ớt hỏi cô đang làm gì đó.
Thời Vũ đang gõ lạch cạch trên bàn phím, bỗng nhiên lại nhẹ giọng nói: “A Linh, em lấy giúp chị tệp tài liệu trong ngăn tủ thứ hai với, chìa khóa trong túi xách của chị.”
Ánh mắt của Thời Vũ còn đang rất tập trung, ngay cả đầu còn không thèm quay sang.
“Ừm.” Diệp Thanh Linh tìm được chìa khóa rất nhanh, cô mở ngăn tủ ra, đưa tệp tài liệu cho Thời Vũ.
Nhưng mà trước lúc Diệp Thanh Linh đóng ngăn tủ, bỗng nhiên cô lại đơ người.
Trong ngăn tủ còn một tệp tài liệu bìa trong khác, hai chữ “Di chúc” rất nổi bật, Diệp Thanh Linh nhìn xuống dưới thì thấy Thời Vũ đã ký tên, còn có cả phần người thừa kế... là Diệp Thanh Linh.
... Rốt cuộc là trong văn phòng này của Thời Vũ, còn bao nhiêu điều “bất ngờ” đang chờ cô? Khóe mắt của Diệp Thanh Linh giật giật.
Thời Vũ còn đang nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, không hề chú ý đến động tĩnh bên chỗ của Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh lấy cả tệp ra, đặt xuống bàn rồi đọc rất kỹ. Ngày mà Thời Vũ ký là hai năm trước, lúc đó Diệp Thanh Linh mới tốt nghiệp, đang đi thực tập ở công ty của Thời Vũ. Diệp Thanh Linh nhớ rất rõ, lúc đó cô cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà đến công ty với Thời Vũ, không ngờ chớp mắt một cái mà đã hai năm trôi qua rồi.
Lúc Diệp Thanh Linh thấy chiếc mắt kính, trong lòng cô vừa thấy ngộ nghĩnh lại vừa thấy ấm áp, nhưng bây giờ cô, khi thấy tờ di chúc này, trong lòng chỉ cảm nhận được sự chua chát, còn có một chút khổ tâm.
Rốt cuộc... Thời Vũ đang nghĩ cái gì vậy?
Đã rất nhiều lần, Diệp Thanh Linh tự hỏi mình rằng Thời Vũ đang nghĩ gì, nhưng mỗi lần hoài nghi về chuyện này, đa số đều là lúc tâm trạng của cô thấy phẫn nộ. Không giống như hôm nay, cô vừa cảm thấy bực mình nhưng lại vừa thấy buồn cười.
Chờ đến khi Thời Vũ dời sự chú tâm của mình ra khỏi công việc thì Diệp Thanh Linh cũng đã đọc tờ di chúc này mấy lần rồi.
Khi Thời Vũ nhìn rõ được thứ mà Diệp Thanh Linh đang cầm trên tay, bỗng nhiên tự cô cũng ngơ ngẩn, đầu lưỡi chống lên hàm trên vì căng thẳng.
Cho dù Thời Vũ không biết nguyên nhân vì sao, nhưng mà cô vẫn thấy mình chột dạ.
“Thời Vũ,“ Diệp Thanh Linh ngẩng đầu lên, nhìn Thời Vũ chằm chằm, cười bất đắc dĩ, “Cái tờ di chúc này... Thời Vũ viết lúc nào đấy?”
“Chị không nhớ nữa... Cũng mấy năm rồi, có lẽ là lúc em lên đại học.” Thời Vũ nhìn sang chỗ khác, nhưng rồi lại bị Diệp Thanh Linh dùng tay ôm lấy hai bên má, xoay trở về.
“Thế sao tự nhiên viết mấy năm trời rồi, nhưng đột nhiên hai năm trước lại ký tên?” Diệp Thanh Linh nhìn thẳng vào mắt của Thời Vũ, hỏi.
“...” Thời Vũ không trả lời.
Diệp Thanh Linh thở dài, hỏi lại: “Tại sao lại nghĩ đến chuyện viết di chúc?”
Thời Vũ mím môi, nói giảm nói tránh: “Có phải em không biết đâu... Sức khỏe của chị... Hơi yếu, dù sao cũng phải sắp xếp trước.”
Diệp Thanh Linh, Thời Vũ và cả bà ngoại năm nào cũng sẽ cùng nhau kiểm tra sức khỏe định kỳ, Diệp Thanh Linh có xem qua kết quả khám của Thời Vũ, tuy là sức khỏe của Thời Vũ hơi kém, chiều quá nên sinh hư, nhưng mà trước giờ cũng chưa từng mắc bệnh gì quá nặng, chỉ số sức khỏe cũng bình thường.
Làm gì có chuyện nghiêm trọng đến mức phải viết cả di chúc?
Diệp Thanh Linh giận dỗi, tặc lưỡi một cái, nhẹ giọng trách móc: “Thời Vũ, Thời Vũ... Khác người thật đó.”
Diệp Thanh Linh ôm má Thời Vũ, tay chuyển từ mặt xuống cằm, nhẹ nhàng gãi gãi, Thời Vũ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, dùng tay chống lên ghế, hơi ngưỡng người ra sau.
Tuy Diệp Thanh Linh giận, nhưng lại không hề không biết kiềm chế như lúc trước, cũng không bực tức mà cúi người đè lên.
Cô kéo dài từng chữ, vừa bất đắc dĩ lại vừa nghiêm túc: “Thời Vũ, nếu biết sức khỏe mình kém rồi mà Thời Vũ còn thích tự chà đạp mình nữa?”
Diệp Thanh Linh nắm lấy cằm của Thời Vũ, nghiêng người sang, dùng một bên chân để chen vào giữa hai đầu gối của Thời Vũ, nhướng mày giả vờ như đang uy hiếp.
“Chị biết...” Thời Vũ muốn đánh mặt sang một bên, nhưng mà lại không xoay được, cuối cùng đành phải rũ mắt, trốn tránh ánh nhìn của Diệp Thanh Linh. Có lẽ là do toàn bộ thời gian mà hai người ở trong phòng nghỉ, mỗi một hành động của Diệp Thanh Linh đều rất dịu dàng, cho nên lúc này, tuy là Thời Vũ thấy chột dạ, nhưng mà cô cũng không có sợ sệt gì sất: “Chị cũng hứa với em là sau này không thế nữa rồi mà. Em tính nợ cũ làm chi?”
Tựa như đang dỗi hờn.
Diệp Thanh Linh bất lực, cười khẽ hai tiếng.
Vấn đề cuối cùng mà cô hỏi là: “Thế thì tại sao chỗ người thừa kế lại viết tên em?”
Thời Vũ giật mình, hỏi lại: “Không em chứ ai? Công ty... Lúc đó, chị cũng đã nghĩ là sẽ giao lại cho em rồi.”
“Thời Vũ...”
Diệp Thanh Linh cúi đầu im lặng, bỗng nhiên lại ôm chầm lấy Thời Vũ, những ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn tóc của cô ấy.
“Nhiễm Nhiễm ngốc.”
“Thời Vũ,“ Ôm một lát, Diệp Thanh Linh hơi lùi lại, cô vẫn còn quỳ một chân ở trên ghế, ôm lưng của Thời Vũ bằng một tay, dùng tay kia để nâng cằm Thời Vũ lên, hỏi nhỏ, “Thời Vũ, tình cảm mà Thời Vũ dành cho em, là gì?”
Thời Vũ gần như không hề có một chút đắn đo, ngẩng đầu lên rồi hôn hôn cằm của Diệp Thanh Linh: “Chị yêu em.”
“A Linh, chị yêu em.”
Thời Vũ khép hờ mắt, hàng lông mi run run, che đi cảm xúc gần như được xem là tôn thờ trong ánh mắt. Cô nhìn gương mặt của Diệp Thanh Linh, cẩn trọng, hèn mọn đến cùng cực.
Bất thình lình, Diệp Thanh Linh lại ý thức được, tình cảm của Thời Vũ, dường như lúc nào cũng ngốc ngốc rồi lại chẳng giống ai.
Ban đầu, Thời Vũ xem cô như một con chó hoang, tiện tay nên nhặt về, muốn cô nghe lời, cũng không hề cân nhắc đến những suy nghĩ của cô. Nhưng sau đó lại lặng lẽ viết di chúc, để lại tất cả tài sản của mình cho cô.
Sau đó, Thời Vũ thích cô, nhưng lại thể hiện nó ra bằng sự chiếm hữu, muốn trói cô thật chặt ở bên cạnh mình.
Hiện tại, Thời Vũ yêu cô, cô có thể cảm nhận được. Nhưng tình yêu của Thời Vũ quá hèn mọn, Thời Vũ luôn đứng ở một vị trí thấp kém, ngước mắt lên nhìn cô bằng ánh mắt tôn sùng như đang nhìn một vị thánh thần nào đó.
Diệp Thanh Linh muốn giúp Thời Vũ quay về như cũ, như mà trong lúc nhất thời, chính cô cũng cảm thấy bó tay.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, Thời Vũ thấy Diệp Thanh Linh không đáp lại, sắc mặt dần trở nên hoảng loạn, nhưng Thời Vũ lại sợ sự hoảng loạn của mình bị Diệp Thanh Linh nhìn thấy, cô cố gắng nhịn, cúi thấp đầu, giấu mặt đi.
Thời Vũ âm thầm tự nhắc nhở mình rằng, đúng vậy, Diệp Thanh Linh đã không còn yêu mình nữa, được như bây giờ đã tốt lắm rồi, không nên đòi hỏi quá nhiều.
Diệp Thanh Linh thấy động tác của Thời Vũ, cô cảm nhận được trái tim mình vừa đau nhói lên trong nháy mắt. Cô muốn an ủi Thời Vũ, nhưng tự nhiên não lại trống rỗng, hoang mang không biết nên nói gì.
Bất thình lình, Diệp Thanh Linh cảm thấy, không phải là cô không muốn yêu Thời Vũ, chỉ là cô không thể nào có thể đáp lại mà thôi—— Quá khứ, Thời Vũ từng xem cô như một con chó cảnh cũng vậy, sau này lại muốn chiếm cô làm của riêng cũng vậy, và cả tình yêu hèn mọn đến cùng cực của hiện tại cũng vậy, cô không tài nào chấp nhận được, không thể nào đáp lại nổi. Cô không thể yêu một Thời Vũ như thế.
“Thời Vũ...” Cuối cùng, Diệp Thanh Linh chỉ nhẹ giọng nói, “Chúng ta sẽ cùng đi từng bước một nhé.”
- ------
Lời của editor:
86 chương trôi qua, cuối cùng cũng được gõ ba chữ “Chị yêu em“.
“Em cũng yêu chị” Editor đáp, từ đó, editor và Thời Vũ sống hạnh phúc bên nhau.