“Cho em đánh.”
Thời Vũ nhìn những vật thể không thể gọi tên trên tấm vải vẽ tranh, rồi lại nhìn trái chuối, chùm nho và quả táo trên chiếc mâm trước mắt, khó khăn lắm Thời Vũ mới nói được thành lời: “Thật ra... Cũng không tệ cho lắm.”
“Thật ra lần đầu mà chị vẽ...” Thời Vũ cố gắng hồi tưởng lại xem hôm qua Diệp Thanh Linh đã an ủi mình như thế nào, cô tiếp tục nói nhỏ, “Cũng không khá hơn thế này bao nhiêu.”
Diệp Thanh Linh diễn hết nổi, phụt cười thành tiếng.
“Không không không, Thời Vũ, không cần phải an ủi em như vậy đâu.” Diệp Thanh Linh ôm trán, “Em biết cái trình của em tới đâu mà.”
Diệp Thanh Linh ngồi nhích sang một bên, đẩy đẩy Thời Vũ đến trước giá vẽ tranh: “Thời Vũ vẽ đi.”
Thời Vũ hỏi trong vô thức: “Vẽ cái gì?”
Diệp Thanh Linh trả lời không chút đắn đo: “Đương nhiên Thời Vũ muốn vẽ cái gì thì vẽ cái đó rồi.”
Diệp Thanh Linh vừa mới dứt lời thì ánh mắt của Thời Vũ đã khóa chặt lên người cô như một loại phản xạ.
Thật ra Thời Vũ cũng không thích vẽ tranh cho lắm, lúc trước, Thời Vũ bảo Diệp Thanh Linh làm người mẫu cho mình vẽ, rồi Thời Vũ cứ vẽ hết bức này đến bức khác, nói thẳng ra là để trừng phạt Diệp Thanh Linh thì đúng hơn, Thời Vũ thích như vậy. Trong lòng cả hai đều hiểu rõ.
Ngay sau đó, ánh mắt của Thời Vũ dần trở nên hoảng loạn, né tránh, Thời Vũ rũ mắt, ngón tay níu chặt vạt áo của mình.
“A Linh, chị xin...”
Bỗng nhiên, Diệp Thanh Linh bước đến một bước, đặt ngón tay lên môi Thời Vũ, câu nói bị cắt ngang.
Thời Vũ nuốt bước bọt, chớp chớp mắt vì bất ngờ.
“Thời Vũ,“ Diệp Thanh Linh khuỵu chân, nhìn thẳng vào mắt của Thời Vũ, nói rất nghiêm túc, “Người ta thường hay nói—— Nếu lời xin lỗi có tác dụng, thì đâu ai cần đến công an.”
Thời Vũ mím môi, đôi mắt dần đỏ hoe.
Diệp Thanh Linh tiếp tục nói: “Thời Vũ đã xin lỗi em rất nhiều lần rồi, thật ra là cho đến tận bây giờ, đối với những chuyện trong quá khứ của tụi mình, em không hề tha thứ, em cũng không thể nào tha thứ được. Nhưng mà, Thời Vũ, em đã không còn để bụng từ lâu rồi... Em cũng đã buông bỏ chúng từ lâu rồi, không phải em cũng nói với Thời Vũ rồi sao?”
Giọng của Diệp Thanh Linh rất dịu dàng, tốc độ nói cũng rất chậm, ngón trỏ còn nhẹ nhàng ấn ấn lên môi của Thời Vũ.
Thời Vũ “Ừm” một tiếng, có chút nghẹn ngào.
“Huống chi là càng về sau thì tụi mình lại càng cùng nhau trải qua nhiều thứ khác, những chuyện của trước kia, em nghĩ là Thời Vũ cũng đã bù đắp cả rồi. Thời Vũ đừng tự giam mình trong những sự việc như thế, cũng không cần phải khóc hay xin lỗi gì em.”
Ngón tay của Diệp Thanh Linh trượt xuống, nâng cằm Thời Vũ lên.
“Không có tác dụng gì cả.”
“Thời Vũ, tụi mình cùng nhìn về phía trước thôi nhé, được không?”
....... Truyện Cung Đấu
Cuối cùng, hai người không tiếp tục vẽ nữa, họ trở lại phòng, Thời Vũ nằm cuộn tròn trong lòng Diệp Thanh Linh.
Bây giờ mới hơn chín giờ, vẫn còn rất lâu mới đến giờ ngủ. Đôi tay của Diệp Thanh Linh ôm trước ngực của Thời Vũ, không nhúc nhích, Diệp Thanh Linh thắc mắc nên hỏi nhỏ: “Thời Vũ học vẽ từ lúc nào thế?”
Diệp Thanh Linh đã tò mò về chuyện này từ lâu, Thời Vũ không hề có sở thích nào khác ngoài làm việc, nhưng mà Thời Vũ lại có một sở trường đặc biệt như vậy. Tuy là sau khi Diệp Thanh Linh bước chân vào nhà họ Thời thì những bức vẽ trong phòng vẽ tranh đều là vẽ hình dáng của cô, nhưng cô cũng đã từng thấy những bức vẽ thuộc chủ đề khác của Thời Vũ rồi, Thời Vũ vẽ rất đẹp.
Chỉ là, trước giờ, Diệp Thanh Linh chưa bao giờ hỏi.
“Từ hồi còn nhỏ.” Thời Vũ nỉ non, “Chị không nhớ rõ nữa, chắc có lẽ là từ hồi còn bé xíu.”
Những ký ức của quá khứ lại ùa về, Thời Vũ cắn môi, sau đó lại rụt rụt người chui vào lòng ngực của Diệp Thanh Linh.
“Bà ngoại có nói với em rồi, lúc Thời Vũ còn bé, Thời Vũ hay trốn vào phòng vẽ tranh để vẽ vời một mình, có lúc còn ôm giá vẽ đi ra ngoài. Thời Vũ, những lúc như vậy, Thời Vũ vẽ cái gì vậy?” Diệp Thanh Linh hỏi.
Thời Vũ cuộn tròn người lại thêm một chút, không chịu trả lời.
Thời Vũ không biết nên nói ra như thế nào, bà ngoại là người kể về quá khứ của cô cho Diệp Thanh Linh nghe, khiến cho cô cảm thấy rất bối rối, còn cảm thấy ngại ngùng nữa. Nhưng mà cô cũng cảm thấy rất ấm áp. Thời thơ ấu của cô là sự bất hạnh, nhưng khi chúng được phơi bày ra trước mặt Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh lại trao cho cô một cái ôm đến từ mấy mươi năm sau, ôm lấy một đứa nhỏ non nớt, quái gở như cô trong quá khứ, khi ấy, cô thực sự khao khát được giãi bày, muốn trút hết tất cả.
Dòng suy tư trong đầu Thời Vũ rối như tơ vò, những ngón tay siết chặt lại vì bối rối.
Bỗng nhiên, đôi tay của Diệp Thanh Linh đang ôm trước ngực cô không biết đã chui vào trong áo ngủ từ bao giờ, rồi cứ nhẹ nhàng đụng chạm một chút. Nhịp thở của Thời Vũ dần trở nên hỗn loạn, cơ thể cũng cứng đờ vì căng thẳng, sau đó lại trở nên mềm nhũn trong lòng Diệp Thanh Linh.
“Nhiễm Nhiễm, nói đi mà.” Dù động tác của Diệp Thanh Linh rất xấu xa, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như vậy, phất qua vành tai của cô.
“Ưm... Khi chị còn nhỏ...” Thời Vũ cam chịu, nhắm chặt đôi mi, không suy tư gì thêm và vứt bỏ đi cảm giác bối rối lẫn thẹn thùng, cô chỉ kể lại theo bản năng, “Những lúc tâm trạng không tốt... Chị sẽ... Ưm... Vẽ tranh...”
“Ừm, em biết rồi, Thời Vũ vẽ gì?” Diệp Thanh Linh nhẹ giọng dẫn đường cho những câu hỏi.
“Cái gì cũng vẽ...” Ánh mắt của Thời Vũ dần trở nên mê ly, giọng nói cũng đứt quãng, “Chủ yếu là để... Giải tỏa cảm xúc... Từ việc vẽ tranh... Ưm... Chị không biết, phải giải tỏa thế nào... Không có ai muốn nghe chị nói cả...”
Có giọt nước mắt trào ra từ trong đôi mắt của Thời Vũ.
Diệp Thanh Linh dịu dàng lau nó đi, tay bên kia vẫn nhẹ nhàng động đậy: “Không sao đâu, Thời Vũ, sau này sẽ có. Thời Vũ muốn nói cái gì, muốn giãi bày cái gì, muốn giải tỏa cái gì, em cũng sẽ lắng nghe thật nghiêm túc. Trước mặt em, Thời Vũ làm cái gì cũng được hết, khóc cũng được, cười cũng được, giận dỗi cũng được... Có ra sao cũng được cả.”
Thời Vũ vẫn đang khóc thút thít, còn hơi thở dốc một chút, Diệp Thanh Linh xoay người Thời Vũ lại, nhìn thẳng vào đôi mắt cô ấy.
“Thời Vũ, sau đó thế nào? Sao Thời Vũ không vẽ nữa?” Diệp Thanh Linh tiếp tục hỏi.
“Sau đó...” Thời Vũ nâng tay lên, che đôi mắt đầy sự đắm chìm của mình lại, cố gắng hồi tưởng lại quá khứ, “Ưm... Sau đó... Đối với chị mà nói, vẽ tranh đã không còn tác dụng... Chị đã quen rồi, không cần phải giải tỏa cảm xúc nữa... Cho tới...”
Thời Vũ không nói nữa.
Nhưng Diệp Thanh Linh hiểu được Thời Vũ muốn nói cái gì—— “Cho tới ngày em đến“.
Cô cười, thở dài, tắt đèn đi, sau đó lại khom lưng, trước khi Thời Vũ kịp nói “Xin lỗi” thì cô đã đặt một nụ hôn lên đôi môi đó, che lấp đi tất cả, bao gồm cả câu xin lỗi mà Thời Vũ sắp nói ra.
.......
Về sau, cứ mỗi cuối tuần thì Diệp Thanh Linh sẽ dẫn Thời Vũ đi chơi, hai người nắm tay, cùng nhau xem hết những bộ phim điện ảnh. Có lần, họ đến chỗ tiệm đồ sứ thủ công để tự làm một cặp ly tình yêu. Còn có lần, Diệp Thanh Linh chở Thời Vũ, họ mang theo cả giá vẽ, đến một bờ hồ ở ngoại ô rồi dựng lều ở đó, đến khi trời tối lại cùng nhau ngồi ở bên ngoài để đếm sao.
Diệp Thanh Linh và Thời Vũ còn chơi game cùng nhau nữa, hai người mua máy Switch, cùng cải tạo lại một phòng trống trong biệt thự thành chỗ để chơi game. Mỗi khi Diệp Thanh Linh và Thời Vũ rảnh thì sẽ cùng nhau nằm trên chiếc sô pha mềm mại trong phòng đó rồi lại cùng cầm gamepad để chơi, lúc chơi Stardew Valley và The Legend of Zelda thì còn ổn, nhưng mà cứ chơi tới trò Overcooked là hai người cứ suýt chút nữa đã lao vào đấm nhau luôn rồi.
Trên chiếc màn hình to, thông báo “Game Over” lại xuất hiện thêm một lần nữa, Diệp Thanh Linh thẳng tay quăng gamepad lên sô pha, sau đó lại quay sang nhìn Thời Vũ với ánh mắt căm giận: “Lúc nãy phòng bếp bốc cháy luôn rồi, Thời Vũ làm gì mà không chịu đưa bình chữa cháy cho em! Bình chữa cháy ở kế bên Thời Vũ cơ mà!”
Ván vừa rồi, hai bên góc của nhà bếp thì chỉ có bên góc của Thời Vũ là có bình chữa cháy.
Bên chỗ của Diệp Thanh Linh bị cháy, đáng lẽ Thời Vũ phải đưa bình chữa cháy cho cô mới phải, ai mà có dè, Thời Vũ cứ cầm bình chữa cháy rồi phun loạn xị cả lên, cuối cùng cả phòng bếp đều bị nổ sạch.
Thời Vũ cũng nhíu mày, ăn thua đủ, cô liếc xéo Diệp Thanh Linh một cái: “Em bảo chị xắt đồ ăn trước còn gì? Chị không kịp đưa bình chữa cháy cho em, chị còn làm gì được chứ?”
“Còn lần trước nữa, khách gọi cà chua, thế sao Thời Vũ lại đưa khoai tây cho em?” Diệp Thanh Linh giận dỗi nói.
“Tại chị có biết chơi game đâu, chị không thấy thì thôi, nhưng mà ngay cả em cũng có để ý đâu, sao em trách chị được chứ?” Thời Vũ khoanh tay, “Diệp Thanh Linh, em đừng có mà quá đáng.”
“Thời Vũ——!”
Diệp Thanh Linh bắt đầu giương nanh múa vuốt, nhào sang.
Diệp Thanh Linh rất hung dữ, cô đè cổ tay của Thời Vũ xuống, thoạt nhìn giống như sắp cắn Thời Vũ tới nơi, nhưng mà lúc hai người nhìn vào mắt nhau thì không ai nhịn cười nổi nữa. Cuối cùng, Diệp Thanh Linh thẳng tay kéo Thời Vũ vào phòng bếp: “Em không biết đâu, đồ ăn của tối hôm nay, Thời Vũ phải làm cho em.”
“Nhưng mà chị đâu biết nấu.” Thời Vũ lắc đầu.
“Em chỉ cho Thời Vũ.” Diệp Thanh Linh nhanh chóng mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu nấu ăn ra.
Bấy giờ, cô không thể nào tưởng tượng nổi, trình độ của Thời Vũ trong việc bếp núc lại thấp đến mức này, nó không chỉ đơn giản là khiến người ta cạn lời——
Dưới sự hướng dẫn của cô, với lại cũng chỉ làm một món vô cùng đơn giản là khoai tây nghiền, sau đó thì xào thêm một ít cải thìa, nhưng mà dưới sự hướng dẫn của cô, Thời Vũ, thế mà suýt chút nữa thì đã có thể cho nổ tung cái phòng bếp luôn! Diệp Thanh Linh nhìn đống cải thìa đen thui ở trong nồi, còn có vả cái xẻng xào đồ ăn bị Thời Vũ lỡ tay chọi ra ngoài sân, nó còn đang ghim thẳng xuống đất, khóe môi của Diệp Thanh Linh giật giật.
“Thời Vũ...” Diệp Thanh Linh bật ngón tay, thốt ra một câu từ tận đáy lòng, “Đỉnh của chóp.”
Thời Vũ chột dạ nên cúi đầu, giọng nói cũng bé tí, “Chị đã nói là chị không biết nấu rồi mà... Nhưng mà nếu em thích chị nấu ăn, chị có thể học từ từ.”
“Đừng đừng đừng, không cần không cần.” Diệp Thanh Linh ôm trán, nói thật lòng, “Sau này mấy cái đồ mà có liên quan đến bếp núc, tốt nhất là tụi mình đừng chạm vào nữa.”
Ánh mắt của Thời Vũ trở nên ảm đạm khiến cho lòng của Diệp Thanh Linh đau như cắt, cô ôm lấy bả vai của Thời Vũ, kéo cô ấy ra khỏi phòng bếp, an ủi: “Cái bếp này nổ cũng không sau, nhưng mà em không thể để... Thời Vũ bị thương được.”
Nói sao thì cũng là lần đầu Diệp Thanh Linh nói thốt ra mấy lời sến súa thế này, giọng của cô ngày càng nhỏ lại, trên má cũng bắt đầu ửng đỏ.
Thời Vũ tựa đầu lên cổ Diệp Thanh Linh, nói nhỏ: “Phòng bếp ở ngoài đời mình không chạm vào cũng được, nhưng mà trong game thì sẽ không bị thương, chị có thể chơi cùng em.”
“Không được!” Diệp Thanh Linh không thèm suy nghĩ lấy một cái mà đã lắc đầu nguầy nguậy. Cô nhớ tới thảm cảnh lúc nãy trong game, nói thêm: “Em sợ em không nhịn được rồi em đánh Thời Vũ mất!”
Với lại, cô cảm thấy với cái tính tình của Thời Vũ, trước mắt thì vẫn còn ổn, nhưng mà về sau, chờ đến khi Thời Vũ đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ... Lỡ mà không kiểm soát được, có khi còn biến thành hai người lao vào đánh lộn luôn không chừng.
“Không sao mà.” Thời Vũ cười khanh khách, cô xoay người lại, kề sát vào vành tai của Diệp Thanh Linh, phả ra một hơi, “Chị để cho em đánh. Em muốn đánh thế nào, muốn làm thế nào... Cũng được cả.”
Giọng nói quyến rũ, đầu lưỡi chợt lướt qua vành tai.
Dường như Diệp Thanh Linh còn nghe được tiếng nổ “bùm bùm” từ trong não mình phát ra, thậm chí ngay cả tim cũng bị hẫng đi một nhịp, sau đó lại đập liên hồi, liên hồi.
Trước mắt như đang hiện ra những hình ảnh vô cùng ướt át...
Cảm xúc mà nó mang tới còn mạnh mẽ hơn những lần trước rất nhiều.
Bỗng nhiên, Diệp Thanh Linh bắt đầu lăn xăn như một chú chó con dựng lông vậy, bất thình lình lại lùi một bước, vừa bối rối vừa lúng túng chạy vọt lên lầu: “Em không có mấy cái đam mê kỳ quái vậy đâu! Thời Vũ suy nghĩ cái gì vậy trời——!”
Thời Vũ nhịn cười hết nổi, cô vịn tay vào thành cầu thang, cúi đầu cười khúc khích.
- ------
Lời của tác giả:
Chà, ngọt quá!