Tạm xa nhau một thời gian.
Thời gian cứ thế mà trôi qua từng ngày.
Tháng năm đã đến, thời tiết cũng dần oi bức, rốt cuộc thì Thời Vũ cũng đã toàn toàn bước ra khỏi bóng ma của sự ra đi của bà ngoại. Mỗi một khoảnh khắc mà Thời Vũ ở bên cạnh Diệp Thanh Linh, Thời Vũ vẫn luôn ngọt ngào và tràn đầy sức sống... Nhưng cũng chỉ gói gọn trong những lúc ở cạnh Diệp Thanh Linh.
Mỗi một nơi không có bóng dáng của Diệp Thanh Linh, Thời Vũ vẫn luôn là một con búp bê xinh đẹp, tinh xảo nhưng lại không có linh hồn. Cả người đều mang theo sự u ám, không có hỉ nộ ái ố, cũng không muốn làm bất cứ việc gì.
Hiện tại, Thời Vũ sẽ giống hệt như trong suy nghĩ của Diệp Thanh Linh, Thời Vũ sẽ nhìn thẳng vào cô, sẽ đặt mình ở một góc độ bình đẳng để sống cùng với cô. Thời Vũ còn biết làm nũng, biết thẹn thùng, biết tức giận và cũng biết thể hiện sự tức giận đó ra ngoài... Hai người thật sự giống như người yêu của nhau vậy. Nhưng đôi lúc, có một vài giây phút nào đó, Thời Vũ vẫn sẽ vô thức dùng ánh mắt hèn mọn để ngước nhìn cô. Sự yếu đuối, hoảng loạn, sự cẩn thận những lúc Thời Vũ lén nhìn sắc mặt của cô, cô đều nhìn thấy cả.
Diệp Thanh Linh đã quan sát Thời Vũ hơn ba tháng, rốt cuộc cũng xác định được vấn đề của Thời Vũ nằm ở đâu——
Thời Vũ đang vì cô mà sống.
Cơ bản là Thời Vũ không sống một cuộc đời riêng của chính mình, dường như tất cả mọi thứ của Thời Vũ đều chỉ quay xung quanh cô.
Diệp Thanh Linh cảm giác, và đồng thời cô cũng đoán được câu mà bà ngoại từng nói với Thời Vũ là gì.
Diệp Thanh Linh nghĩ rằng, có lẽ hai người cần một cơ hội, một cơ hội để thay đổi nhịp sống của hiện tại. Nhưng vấn đề là Diệp Thanh Linh vẫn chưa nghĩ ra được phải làm như thế nào mới ổn, nhưng không ngờ, tới giữa tháng năm thì cơ hội đã tự gõ cửa.
Lại là một buổi chiều cuối tuần, Diệp Thanh Linh và Thời Vũ đang cùng nhau nằm dài trên giường để sưởi nắng, bỗng nhiên người đại diện, chị Lý, vốn đã không liên hệ từ lâu nay lại gọi điện thoại đến, chị ấy hỏi Diệp Thanh Linh có định quay lại công việc chưa.
Lúc trước, Diệp Thanh Linh xin nghỉ là để có thêm thời gian được ở bên cạnh bà ngoại, tuy là bây giờ bà ngoại đã sang thế giới bên kia, nhưng tạm thời Diệp Thanh Linh cũng chưa có ý định sẽ trở lại showbiz.
Hai năm trước, Diệp Thanh Linh làm việc liên tục với cường độ cao, chạy sự kiện, quay phim, tổ chức concert... Cô cảm thấy mình đã bị rút cạn rồi, cô cần phải có thời gian để nghỉ ngơi, để lắng đọng lại và cần có thời gian để chuẩn bị tươm tất cho cuộc sống tương lai thật dài đang chờ ở phía trước.
Những lời thế này, Diệp Thanh Linh cũng đã từng nói với chị Lý rồi, chị Lý cũng tỏ vẻ rằng chị ấy rất thấu hiểu, cuối cùng hai người họ mới quyết định rằng, nếu có một loại công việc nào đó mà khối lượng việc cần làm ít, nhưng mang lại hiệu quả cao, đồng thời cũng không có quá nhiều áp lực thì chị Lý sẽ báo cho Diệp Thanh Linh một tiếng, nếu cô muốn thì sẽ nhận.
Trong điện thoại, chị Lý còn đang nói: “Thanh Linh, gần đây công ty mình đang có kế hoạch này, em xem thử xem có thấy hứng thú không?”
“Đại khái là để nghệ sĩ đi du lịch khắp nơi một mình, cả trong lẫn ngoài nước, vòng quanh thế giới, sẵn tiện livestream ca hát trên đường phố, quay lại hành trình rồi gửi cho công ty để edit thành vlog... Yên tâm, tuy là em đi du lịch một mình, không dẫn theo trợ lý hay người đại diện, nhưng phía công ty sẽ sắp xếp vệ sĩ cho em... Thanh Linh, lần trước em đến công ty, hình như em có nói với chị là em đang chuẩn bị đi du lịch một mình phải không? Thế nào, em có cân nhắc đến chuyến du lịch miễn phí này không?”
Trong khoảng thời gian này, Diệp Thanh Linh vẫn ở nhà để viết nhạc, có đôi khi cũng đến công ty một hai chuyến, nếu có gặp thì sẽ ngồi tâm sự với chị Lý. Đúng là Diệp Thanh Linh từng đề cập đến chuyện mình muốn đi du lịch trong cuộc trò chuyện của hai người, như lúc đó cô vẫn còn rất rối bời, không biết phải làm thế nào để phá đi nhịp sống hiện tại của cô và Thời Vũ, ai ngờ chị Lý thế mà lại nhớ kỹ chuyện này.
Chỉ là...
Diệp Thanh Linh mím môi, nhìn về phía Thời Vũ đang nằm bên cạnh.
Lúc Diệp Thanh Linh nghe điện thoại, cô mở loa ngoài, cũng không có ý muốn né tránh Thời Vũ, những lời mà chị Lý nói, Thời Vũ đều nghe hết cả. Nhưng tạm thời thì Diệp Thanh Linh cũng chưa nói gì về chuyện cô muốn đi du lịch cho Thời Vũ nghe.
Khi Thời Vũ biết được tin này, sắc mặt của Thời Vũ bỗng chốc đã biến thành hoảng loạn, dưới ánh nắng mặt trời, thậm chí làn da còn trở nên tái nhợt.
Rõ ràng là từ nãy đến giờ, bầu không khí khi hai người ở bên cạnh nhau vẫn rất ấm áp và điềm tĩnh, nhưng hiện tại lại tan biến sạch. Bây giờ là giữa tháng năm, nhưng cơn gió vừa lướt vào qua khung cửa sổ lại có chút lạnh lẽo.
Diệp Thanh Linh lặng lẽ thở dài, nắm chặt tay của Thời Vũ để trấn an, cô nói với người đại diện: “Chị Lý, em suy nghĩ một lát được không ạ? Trước buổi tối hôm nay em sẽ trả lời lại cho chị ạ.”
“Được thôi, không gấp không gấp, Thanh Linh em cứ chậm rãi cân nhắc nhá.” Chị Lý cười rồi tắt điện thoại.
.......
Thời Vũ im lặng xoay người đi, đưa lưng về phía Diệp Thanh Linh, cơ thể của Thời Vũ cũng bất giác cuộn tròn lại.
Diệp Thanh Linh vươn tay chạm vào những ngón tay của Thời Vũ, chen vào, đan mười ngón, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay của Thời Vũ để an ủi. Diệp Thanh Linh nằm nghiêng, lẳng lặng nhìn bóng lưng của Thời Vũ, ánh mắt rất dịu dàng, mãi cho đến khi Thời Vũ chịu quay người lại, nằm đối mặt với cô.
Đôi mắt của Thời Vũ đỏ hoe, dường như là mới khóc thầm, nước mắt cũng đã khô. Sự hoảng loạn, lo âu lẫn thấp thỏm mà Thời Vũ cố chôn dưới đáy mắt, Diệp Thanh Linh đều thấy cả.
Trái tim của Diệp Thanh Linh chợt nhói đau, cô rũ mắt, hàng lông mi run run, siết chặt đôi tay của Thời Vũ.
“A Linh, em sẽ nhận kế hoạch đó sao?”
Thời Vũ chủ động mở lời, giọng nói mềm dịu, mang theo một chút khẩn cầu.
“Ừm.” Diệp Thanh Linh gật đầu.
“Một mình sao?” Thời Vũ hỏi.
“Một mình.” Diệp Thanh Linh đáp, không hề do dự.
Thời Vũ cúi đầu, cắn môi, rồi lại thôi.
“Thời Vũ...” Diệp Thanh Linh lo lắng, gọi một tiếng, nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì Thời Vũ đã cắt ngang.
“Chị hiểu, A Linh, không sao. Lúc trước em cũng đã nói với chị rồi, em nói em sẽ đi xa chị bất cứ lúc nào, có thể em sẽ đi thật xa một mình, du lịch, làm việc, sắp xếp lại cuộc sống... Chị hiểu mà. Khi đó chị cũng hứa với em rồi, chị sẽ không... Sẽ không đổi ý.”
“Chị sẽ không tự làm đau bản thân mình nữa, chị sẽ ngoan ngoãn chờ em trở về.”
Thời Vũ cúi đầu thật sự rất thấp, giọng nói cũng vô cùng nhẹ, nghe không ra là cảm xúc có gì dao động, nhưng khi âm thanh chui vào tai Diệp Thanh Linh, lại giống như thể Thời Vũ đang nức nở, nhưng vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng thương.
Diệp Thanh Linh chỉ cảm nhận được trái tim mình ngày càng đau đớn, khó mà thốt nên câu. Cô dịu dàng nâng cằm Thời Vũ lên, nhích đến gần một ít, mãi cho đến khi tầm mắt của cô chỉ còn lại đôi mắt đào hoa của Thời Vũ, lúc nhìn gần, nhìn chúng cứ như là hai hồ nước tĩnh lặng.
“Thời Vũ, Thời Vũ có thể nói ra những lời như vậy, em rất vui vẻ.” Diệp Thanh Linh cười khẽ, “Nhưng mà... Có lẽ là Thời Vũ không biết, em...”
Diệp Thanh Linh ngập ngừng, cổ họng trở nên khô khốc.
“Thời Vũ...” Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng hỏi, “Trong khoảng thời gian này, lúc tụi mình ở bên nhau, Thời Vũ cảm thấy thế nào? Thời Vũ có thích không?”
Thời Vũ gật đầu.
“Thích.”
Thời Vũ đã nhận ra gì đó, ánh mắt có chút lấp lánh. Cô và Diệp Thanh Linh đang thật sự rất gần nhau, khi nhìn thẳng vào đôi mắt của Diệp Thanh Linh, tiêu cự như đã biến mất.
Dường như Thời Vũ đang nhìn thấy được những giây phút ngập tràn mật ngọt giữa hai người trong suốt khoảng thời gian này, tất cả đều đang hiện lên trong đôi mắt trong trẻo của Diệp Thanh Linh như một thước phim.
Sau đó, Diệp Thanh Linh cười tít mắt, nhẹ giọng cười: “Em cũng thích.”
“Thích thật sự.” Diệp Thanh Linh dùng giọng mũi, dịu dàng thở ra từng làn hơi.
“Thời Vũ có còn nhớ không? Cái đêm mà mình vừa tổ chức hôn lễ ấy, em nói... Em không muốn tiếp tục một mối quan hệ như hiện tại.”
Diệp Thanh Linh liếm liếm môi, cô cách Thời Vũ cực kỳ gần, đầu lưỡi như đang chạm nhẹ vào khóe môi của Thời Vũ. Mỗi một hơi thở đều là hương vị ngọt lành từ mùi bạc hà trên cơ thể Thời Vũ.
Diệp Thanh Linh hít một hơi thật sâu, có chút căng thẳng, cô cười nói: “Thời Vũ, em muốn yêu đương với Thời Vũ.”
Khoảnh khắc nói ra những lời này, Diệp Thanh Linh cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, vô cùng nhanh, là cái kiểu vừa nhẹ nhàng lại vừa liên hồi, khiến cho máu trên toàn thân đều trở nên nhảy nhót. Đây không phải lần đầu mà Diệp Thanh Linh tỏ tình với Thời Vũ, nhưng mà cô lại cảm thấy, lần thổ lộ này, so với tất cả những lần trước thì thật sự giống hệt như đang bày tỏ với mối tình đầu vậy.
“... A Linh?” Thời Vũ kinh ngạc, vội lùi người ra sau một ít, cô muốn nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh nắm tay Thời Vũ, nụ cười ngọt như mía lùi nở trên môi, nói thêm: “Rất muốn, rất muốn.”
Kể từ đêm sau hôn lễ, Diệp Thanh Linh đã từng ám chỉ về điều này rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu mà cô nói thẳng ra như vậy.
Đầu ngón tay của Thời Vũ đang run lên nhè nhẹ, rất ấm.
“Nhưng mà Thời Vũ cũng biết đó... Em còn, còn chưa có thích Thời Vũ đâu nhé, có phải như vậy rất mâu thuẫn không?” Diệp Thanh Linh nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh, “Em cũng cảm thấy như vậy. Nhưng mà quan hệ của bọn mình... Từ bao lâu nãy vẫn chưa được xem là mối quan hệ yêu đương bình thường.”
Thời Vũ mím môi, gật đầu, giọng hơi khàn khàn: “Chị biết.”
“Thời Vũ, dù Thời Vũ che giấu rất tốt, nhưng mà em vẫn nhìn ra được là Thời Vũ vẫn luôn đặt mình ở vị trí thấp hơn để ngước nhìn em... Sau khi ngoại đi rồi, cuộc sống của Thời Vũ, ngoại trừ em ra thì hình như cũng chẳng còn sự vui vẻ nào khác. Thời Vũ, Thời Vũ đang không sống cuộc đời của chính mình.”
“Nhưng em hy vọng Thời Vũ có thể sống vì bản thân mình. Hy vọng Thời Vũ có thể buông bỏ quá khứ. Hy vọng Thời Vũ sẽ thay đổi, sẽ càng ngày càng tốt lên.”
Thời Vũ nghiêm túc gật gật đầu, cô ấy rũ mắt, suy nghĩ gì đó, hàng lông mi run run.
Diệp Thanh Linh nói tiếp: “Không những Thời Vũ... Mà em cũng không đủ trưởng thành, em cũng cần phải chậm rãi lớn lên.”
Diệp Thanh Linh nghĩ, thật ra là trong những giây phút vô hình thế này, cả Thời Vũ, cô và mối quan hệ giữa hai người đã dần thay đổi theo chiều hướng tốt hơn. Ví dụ như ngay lúc này, tuy Thời Vũ không nói gì nhiều, nhưng mà hai người cũng đã đứng ở một vị trí bình đẳng hơn nhiều, Thời Vũ đang nghiêm túc lắng nghe lời cô nói.
Ngón tay của Diệp Thanh Linh vuốt ve tóc của Thời Vũ, nhẹ nhàng cười.
“Trong suốt thời gian này, em cảm giác được, bọn mình đang chầm chậm tiến về phía trước, chậm rãi trở nên tốt hơn xưa. Nhưng mà... Chậm quá, em chờ không nổi.”
Diệp Thanh Linh thở ra: “Cho nên là mấy ngày nay em cứ suy nghĩ mãi, hay là tụi mình tạm xa nhau một thời gian, mỗi người sẽ tự trải nghiệm cuộc sống riêng của mình, cùng nhau lặng lẽ ngẫm lại một số việc.”
“Ừm.” Thời Vũ đáp.
“Thời Vũ, chuyện em muốn đi du lịch, không phải em cố tình muốn gạt Thời Vũ. Ban đầu em còn rất do dự, cho đến lúc nãy, chị Lý gọi điện, em mới hoàn toàn quyết định.” Diệp Thanh Linh nói rất nghiêm túc.
Thời Vũ lại nhẹ nhàng gật gật đầu thêm lần nữa, sự hoảng loạn dưới đáy lòng cũng dần vơi đi, trở nên bình tĩnh hơn. Nhưng mà sắp phải xa nhau nên cô vẫn cảm thấy có chút khổ lòng. Thời Vũ không biết phải bày tỏ điều đó ra như thế này, cô chỉ biết làm theo bản năng mách bảo, nhích người về phía trước thêm một chút, ôm chặt lấy lưng của Diệp Thanh Linh, vùi đầu vào lòng ngực của cô ấy.
“Thời Vũ, chúng ta của sau này... Sẽ càng ngày càng tốt.” Diệp Thanh Linh dịu dàng nói.
Thời Vũ dụi dụi đầu vào ngực Diệp Thanh Linh, hé miệng, giọng nói có chút cất cao, giống như đang dỗi hờn: “Vậy A Linh, dù sao em cũng phải ở bên cạnh chị thêm một thời gian nữa đó.”
Những ngón tay đang ôm lấy lưng Diệp Thanh Linh cũng níu chặt lấy áo của cô ấy, nhẹ nhàng kéo kéo, rồi lại chọt chọt.
Diệp Thanh Linh còn chưa kịp hoàn hồn thì bản năng đã gật đầu nói “Được” trước rồi. Dường như trái tim cô mới bị chọt trúng hay sao, mềm nhũn ra không chịu nổi.