Thời Vũ còn đẹp hơn cả ánh trăng.
Sau khi ăn tối xong, lúc về lại phòng thì hai người đã ngà ngà say.
Thời Vũ mở vali, Diệp Thanh Linh ghé đầu sang ngó thử, cô phát hiện rằng ngoại trừ quần áo và một số đồ dùng cá nhân ra thì Thời Vũ còn mang theo cả máy Switch. Thời Vũ đưa máy game cho cô, cô liền đi cắm vào TV.
Khởi động máy lên, băng game bên trong là《Overcooked》.
Mí mắt của Diệp Thanh Linh giật giật: “Thời Vũ...”
Thời Vũ mỉm cười nhìn Diệp Thanh Linh: “Chị có tập cho lên trình rồi, yên tâm, bây giờ sẽ không có vấn đề gì đâu. Chị đảm bảo.”
Thời Vũ cười vô cùng dịu dàng mà Diệp Thanh Linh vẫn thấy sống lưng mình lạnh toát. Dù không muốn cho lắm nhưng Diệp Thanh Linh vẫn cầm gamepad lên: “... Được rồi.”
Overcooked thôi mà, chơi thì chơi.
Diệp Thanh Linh cảm thấy mình đi du lịch lâu vậy, được xem qua nhiều chuyện nhân văn và được hòa mình với thiên nhiên đã khiến cho tâm thái của cô thư thả hơn rất nhiều. Chỉ là một cái game bình thường thôi mà, khỏi xét đến chuyện làm cô nổi máu xung thiên, muốn khiến tâm trạng của cô trở nên dao động thôi đã khó rồi.
Nhưng mà được mấy ván thì...
“Thời, Vũ!” Diệp Thanh Linh bùng nổ, cô chọi gamepad xuống, nhe răng trợn mắt rồi nhào lên người Thời Vũ, “Thời Vũ nói là lên trình rồi mà vậy đó hả?”
“Có phải Thời Vũ vẫn là người đốt cái bếp không?”
“Có phải Thời Vũ vẫn là người làm khách tức quá nên bỏ đi luôn không?”
“Còn nữa, tại sao Thời Vũ lại nướng luôn cái bình chữa cháy vậy hảaaaa...?”
“...”
“...”
Diệp Thanh Linh lên án nguyên một tràng.
“Lúc chị chơi một mình, chị thấy cũng dễ lắm... Ai mà biết...” Thời Vũ rũ mắt vì chột dạ, nhưng chẳng bao lâu sau đã tìm được cớ, “Nhất định là do tụi mình phối hợp không tốt đó, A Linh, em không chịu nghe lời chị.”
Diệp Thanh Linh tức đến nổi nghiến răng: “...”
Cô giơ tay lên bóp mặt của Thời Vũ, giả vờ như sắp vật Thời Vũ xuống tới nơi vậy.
Nhưng mà ai ngờ Thời Vũ né rất nhanh, Diệp Thanh Linh rượt theo thì Thời Vũ đã nhanh trí trốn vào phòng tắm, khóa trái cửa.
“Thời Vũ...!” Diệp Thanh Linh bị nhốt bên ngoài, trông cô y hệt như một chú chó con đang giận dữ, “Không phải Thời Vũ nói với em là nếu mà Thời Vũ chọc giận em thì sẽ để em xử lý hả? Thời Vũ còn nói là em muốn làm gì Thời Vũ cũng được mà.”
Thời Vũ cười thản nhiên: “Chị hối hận rồi.”
Diệp Thanh Linh: “...”
Diệp Thanh Linh thở phì phò, định nói thêm gì đó nhưng rồi cô vừa nhìn qua cửa kính mờ đã thấy Thời Vũ đang mở nút áo sơ mi ra, chiếc áo rơi xuống đất. Đèn trong phòng tắm rất sáng, chiếu ra ngoài, in dáng người của Thời Vũ lên cửa kính rất rõ rệt.
“Ai da...!”
Diệp Thanh Linh bất cẩn cắn trúng lưỡi mình.
Cô lặng lẽ xuống xổm ở cửa, nhìn bóng người của Thời Vũ động đậy, nghe tiếng xả nước vào bồn tắm.
“A Linh, chị tắm một chút đã.” Thời Vũ mở khóa, Diệp Thanh Linh thấy Thời Vũ đang bước vào bồn tắm, trên cửa chỉ còn lại bóng của phần vai và cổ lộ ra ngoài, chiếc cổ thiên nga thon, dài.
Cửa phòng tắm xuất hiện một khe nhỏ.
Diệp Thanh Linh đợi một hồi nhưng không thấy trong phòng tắm có động tĩnh gì.
Bóng in trên cửa cho thấy Thời Vũ đang nhẹ nhàng vung vẩy những bọt nước, mỗi lần mà Thời Vũ nâng cánh tay lên, Diệp Thanh Linh còn tưởng tượng ra được cảnh mấy giọt nước trong suốt đang nhỏ giọt trên làn da trắng nõn đó.
Qua một hồi, Thời Vũ lại xõa xõa tóc ra, Thời Vũ nghiêng người, tựa vào thành bồn tắm, cẳng chân hơi nhếch lên, bàn chân thư thả mà lướt lướt trên mặt nước, một cái, hai cái, ba cái... Lúc này, có tiếng nước phát ra, rất nhỏ.
Khe cửa phòng tắm càng ngày lại càng mở ra.
Diệp Thanh Linh rũ mắt, mím môi, đắn đo một hồi thì lại quyết định mở cửa vào trong. Cô khóa trái cửa phòng tắm như một loại bản năng.
Thời Vũ vẫn còn tựa người vào thành bồn, bàn chân không nhúc nhích nữa, chỉ nhìn cô rồi nở một nụ cười đầy sự lười nhác. Lúc nãy Thời Vũ có uống rượu, về phòng lại ngâm mình trong nước ấm, dưới làn hơi nước, trên mặt, trên vai đều bị ửng hồng.
“A Linh, tắm với chị?” Thời Vũ cong cong mắt, khẽ cười, hỏi.
“Ừm.”
Diệp Thanh Linh xoay người, cởi quần áo. Cô cũng không biết tại sao mình lại xoay người đi nữa, rõ ràng là đã xem qua không biết bao nhiêu lần rồi mà, nói sao thì cũng không cần thiết cho lắm. Diệp Thanh Linh cứ cảm thấy ánh mắt của Thời Vũ đang dán chặt vào lưng mình, và điều đó khiến cho cô cảm thấy căng thẳng lạ thường.
Diệp Thanh Linh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, mở mắt, xoay người, bước vào trong bồn tắm.
Thời Vũ chủ động ngồi nhích qua bên trái, chừa ra một bên, thế là Diệp Thanh Linh ngồi xuống bên phải.
Thời Vũ đã phải bôn ba suốt cả ngày trời, mà Diệp Thanh Linh cũng vậy, ban sáng thì livestream, đã vậy còn đi rất ra, đến bây giờ cũng thấm mệt. Hai người lẳng lặng tựa vào bồn tắm, hưởng thụ cảm giác khoan khoái khi ngâm mình trong nước ấm, càng ngày càng thư thái.
Không biết từ bao giờ, Diệp Thanh Linh đã nhích sang chỗ Thời Vũ, dựa đầu lên vai cô ấy. Thời Vũ thì ôm cổ của cô, những ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên tóc.
Làn hơi ấm bốc lên, hai người đều híp mắt trông rất lười biếng.
Cho dù đang ở đất nước Thụy Sĩ xa xôi, cho dù đang phải tạm rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn, nhưng mà ngay lúc này, Diệp Thanh Linh lại cảm thấy ấm áp như đang được ở nhà vậy, tràn đầy cảm giác an toàn. Cô nhẹ nhàng cọ cọ, ngước mắt ngắm nhìn gương mặt của Thời Vũ, đẹp thật.
Thời Vũ khép đôi mi lại, thoạt nhìn có vẻ lạnh lẽo nhưng thật ra lại rất dịu dàng.
Dưới làn hơi nước, Diệp Thanh Linh hoảng hốt, cô cảm thấy Thời Vũ ở trước mắt mình dường như đang dần hòa làm một với Thời Vũ của rất nhiều năm trước, người từng dịu dàng vươn đôi tay về phía cô.
Ngón tay của Diệp Thanh Linh chạm vào bên má của Thời Vũ, bỗng nhiên lại nhẹ giọng hỏi: “Thời Vũ, sao hồi trước Thời Vũ lại dắt em về nhà vậy?”
“Thấy em tội nghiệp.” Thời Vũ trả lời không chút đắn đo.
Ngón tay của Diệp Thanh Linh đang chạm vào má Thời Vũ nay lại đổi sang véo, nhẹ nhàng bóp bóp.
“A...” Thời Vũ chộp lấy cổ tay của Diệp Thanh Linh, dời xuống phía dưới mặt nước, chạm vào một vị trí khác... cũng mềm mại không kém.
Sau đó, Thời Vũ mở mắt ra, nhìn thẳng vào Diệp Thanh Linh.
Hai người thật sự rất gần nhau, dưới lớp sương mờ, có chút ánh sáng hiện lên trong đôi mắt của Thời Vũ, dường như là đang chìm vào hồi ức.
“Hôm ấy tâm trạng chị không được tốt cho lắm.” Thời Vũ nhẹ giọng nói, “Lúc mẹ chị còn sống, ba mẹ của chị cứ lục đục với nhau mãi, sau khi mẹ mất thì chị lại thành người phải tranh đấu với ba. Đấu cũng phải mấy năm trời, rốt cuộc cũng bị chị nắm được điểm yếu, hôm đó là ngày đầu tiên mà ông ấy vào tù, chị đến đó xem thử.”
Diệp Thanh Linh lại tựa đầu lên vai của Thời Vũ, lặng lẽ gật đầu.
“Sau khi chị vào đó rồi thì thấy lòng mình không vui, cho nên chị mới đi dạo phố, ai ngờ lại gặp được em. Đen nhẻm, nằm cuộn tròn ở đằng đó y hệt như là chó con vậy.” Thời Vũ cười khẽ, nhắm mắt lại, trong đầu như đang hiện lên những ký ức của tám năm về trước.
Khi đó, Diệp Thanh Linh mới mười sáu tuổi, vừa chật vật lại vừa đáng thương, chui rúc vào một góc đường tăm tối, chỉ có mỗi đôi mắt là sáng quắc, lóe ra sự sợ hãi. Đôi mắt của Diệp Thanh Linh là dáng mắt phượng, đuôi mắt cũng hơi nhếch lên giống Thời Vũ.
Thời Vũ chạm mắt với Diệp Thanh Linh, bỗng nhiên cô lại nghĩ đến... bản thân cô, một cô bé từng cuộn tròn ở ban công, bất lực mà bật khóc nức nở.
Thời Vũ lại nói tiếp: “Khoảnh khắc đó, chị cảm thấy chúng ta rất giống nhau, bỗng nhiên chị lại thấy xúc động nên mới dắt em về nhà.”
“Bây giờ ngẫm lại, chúng ta giống thật.”
Ví dụ như... Cả hai đều có quá khứ rất đau buồn, đều có những quan niệm bảo thủ, khó hiểu trong chuyện tình cảm.
“Thời Vũ, biết bao nhiêu năm rồi... Thời Vũ có từng hối hận chưa?” Diệp Thanh Linh hỏi.
Một hồi lâu sau, Thời Vũ vẫn chưa trả lời, Diệp Thanh Linh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thời Vũ đang nở nụ cười rồi nhìn cô, mà ngó chừng thì cũng không giống là đang cười cho lắm.
“Em đoán xem?” Thời Vũ hỏi lại.
Diệp Thanh Linh chớp mắt, vờ vô tội: “Em đâu có biết.”
“Chậc...” Thời Vũ thở ra, “Đương nhiên là hối hận, hối hận chết đi được. Nếu mà lúc đó chị biết chị nhặt được một con sói mắt trắng chỉ biết cắn người ta, thả dê người ta, còn biết bắt nạt người ta nữa, thế thì nói sao chị cũng không thèm nhặt đâu.”
Diệp Thanh Linh lập tức cúi đầu, chột dạ, nhưng mà không biết sao cô lại muốn bật cười ghê gớm, sẵn tiện cũng ngoạm Thời Vũ thêm một cái.
“Em đâu có phải sói mắt trắng...” Diệp Thanh Linh nũng nịu, thừa dịp mình còn đang say bèn lấy tay che đi gương mặt đang nóng bừng bừng vì xấu hổ, “Em là chó con chỉ biết thích mỗi chị Nhiễm Nhiễm. Là A Linh của chị cơ mà.”
Thời Vũ nghe chất giọng mềm như bông của Diệp Thanh Linh thì chợt rùng mình một cái.
“Được rồi. Buồn nôn quá đi.” Thời Vũ đẩy Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh lại nhích nhích người về sau, tựa lên vai Thời Vũ thêm lần nữa.
“A Linh, mình tâm sự đi?” Thời Vũ hỏi.
Diệp Thanh Linh thong thả “Ừm” một tiếng, hỏi lại: “Tâm sự chuyện gì?”
“Cái gì cũng được...” Thời Vũ ngẫm nghĩ, chủ động nói, “A Linh, em kể cho chị nghe về quá khứ của em, được không?”
Quá khứ của Diệp Thanh Linh và mối liên kết trong gia đình của cô ấy, Thời Vũ đã từng tra qua rồi. Nhưng nói sao thì Diệp Thanh Linh cũng chưa từng chính miệng kể ra cho cô nghe, ngay cả lần trước, lúc hai người về Nhiệt Sơn, Diệp Thanh Linh còn ôm chặt lấy cô rồi lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng vẫn một hai không chịu nói.
“Ừm...” Giọng của Diệp Thanh Linh nghe qua rất lười biếng. Lại một lần nữa, trước mặt của Thời Vũ, cô lại hồi tưởng về một một thời thơ ấu đau đớn của mình, nhưng mà cô đã không còn cảm giác bức bối lại chẳng tài nào nói ra được như trước kia, bây giờ, trong lòng của cô vô cùng thoải mái, “Nên bắt đầu từ đâu nhỉ?”
Thời Vũ dịu dàng đáp: “Đâu cũng được.”
“Vậy...” Diệp Thanh Linh ngáp một cái, “Em bắt đầu từ thật lâu, thật lâu về trước nhé. Chắc là sẽ nói rất lâu, rất lâu... Thời Vũ, Thời Vũ đừng có chê phiền đó.”
“Không phiền. Chị muốn nghe.” Thời Vũ nói rất nghiêm túc.
Thế là Diệp Thanh Linh thả lỏng người, tựa hẳn vào lòng của Thời Vũ, chậm rãi kể. Những chuyện này cô đã muốn giãi bày từ lâu nhưng lại không cách nào nói ra được, và tất cả lời từ đáy lòng đều được thổ lộ ra vào ngay lúc này. Thời Vũ chăm chú lắng nghe cô kể.
Từ phòng tắm về tới phòng ngủ thì sắc trời cũng chuyển thành màu đen, dù mệt mỏi cả ngày dài và dù đã đầm mình trong làm nước ấm, nhưng cả hai vẫn có chút khó ngủ. Xa nhau rồi gặp lại khiến cho cảm xúc cứ dâng trào, cuốn trôi đi tất cả mỏi mệt.
Diệp Thanh Linh nằm nghiêng, đặt một cánh tay vào giữa hai người để cùng đan tay với Thời Vũ, cô chậm rãi chớp mắt, dịu dàng nhìn ngắm Thời Vũ. Thật ra là những dòng suy tư cũng đã phiêu bồng, chỉ là cô chẳng muốn ngủ thôi.
“Không ngủ được hửm?” Thời Vũ nhẹ nhàng hỏi.
Diệp Thanh Linh dùng giọng mũi để “Ừm” một tiếng.
“Chị cũng vậy.” Thời Vũ ngáp một cái rất thong thả, ngón tay nhẹ nhàng lướt vòng tròn trên mu bàn tay của Diệp Thanh Linh.
“Vậy em có muốn...” Thời Vũ thở ra một hơi, giọng nói ngày càng lí nhí, “Làm chút gì đó không?”
Diệp Thanh Linh he hé mắt ra nhìn Thời Vũ, hai người đều vùi một nửa đầu vào trong chăn, không bật đèn ngủ, ánh sao chiếu vào, bầu không khí rất ấm cúng. Diệp Thanh Linh bối rối mà mím môi, cô mệt, cánh tay mềm nhũn, hôm nay cô đánh đàn guitar, còn ngâm tay trong nước ấm nữa, cho nên ngay cả ngón tay cũng mềm oặt ra rồi, không còn chút sức.
Trong lúc lơ đãng, Diệp Thanh Linh nỉ non nói ra.
“Hừm...” Diệp Thanh Linh đỏ mặt, nhắm mắt mặc kệ sự đời, xoay lưng về phía Thời Vũ, “Thôi mình ngủ đi thì hơn.”
Tuy Thời Vũ có chút không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn nhích nhích lại gần, ôm lấy Diệp Thanh Linh rồi nhắm mắt ngủ.
Trong phòng rất yên tĩnh, nhịp thở của hai người vẫn chưa trở nên đều đều. Thời Vũ lật người, Diệp Thanh Linh cũng xoay người theo, cả hai cùng thở dài một hơi, vẫn không tài nào ngủ nổi.
Lại thêm một lần hai người xoay sang đối mặt nhau, Thời Vũ chủ động nói: “A Linh, để chị.”
Diệp Thanh Linh mơ mơ màng màng, ngơ ngác chớp chớp mắt.
Thời Vũ nhẹ giọng nói: “Gần đây chị thường hay đi bắn cung lắm, nếu mà so với hồi trước thì lực tay với cả sức của chị mạnh hơn nhiều rồi, ngón tay cũng linh hoạt hơn nữa. Với lại chị còn tự tìm tòi học hỏi thêm, đảm bảo là tiến bộ nhiều lắm... A Linh, em thử đi mà?”
“Lúc nãy chơi Overcooked Thời Vũ cũng nói y hệt.” Diệp Thanh Linh ồm oàm, “Em không tin đâu.”
Thời Vũ ngập ngừng, cười bất đắc dĩ: “Thật mà...”
Diệp Thanh Linh lắc đầu nhè nhẹ, vẫn không chịu tin.
Thời Vũ nắm lấy cổ tay của Diệp Thanh Linh, khẽ kéo về phía môi mình. Một nụ hôn rơi xuống lòng bàn tay cô. Diệp Thanh Linh không từ chối nữa, cô thong thả nhắm mắt lại. Ngón tay buông lỏng giống như là sắp ngủ, nhưng rồi lại không nỡ để mình ngủ say, vì thế mà mấy ngón tay cứ nhẹ lướt trên gương mặt của Thời Vũ.
Diệp Thanh Linh nhắm mắt, cả thế giới vốn là một màu đen nhánh, nay lại giống như được điểm tô bằng những đốm màu sặc sỡ.
Lòng bàn tay rất ngứa, y như đang dùng một chiếc lông vũ để lướt qua vậy, vô cùng mềm mại. Cảm giác tê dại như dòng điện chạy dọc theo cánh tay, lan ra khắp cơ thể. Diệp Thanh Linh không nỡ ngủ, nhưng rồi cô lại cảm thấy mình như đang rơi vào một giấc mộng mị êm ái.
Cánh tay của Diệp Thanh Linh nâng lên trong vô thức, cô dùng mu bàn tay để che mắt mình đi, hàng lông mi chợt run rẩy, chúng phất qua da thịt, có chút ngứa ngáy.
“Nhiễm Nhiễm...” Trong giấc chiêm bao, cô nhẹ giọng nỉ non.
Suốt quá trình đó, hình như cô có tỉnh táo được một lần, dãi ngân hà lộng lẫy nơi chân trời treo bên ngoài cửa sổ như một tấm lụa là. Đã khuya rồi, ánh trăng lại càng sáng rọi, gần như lan tỏa ra khắp cả căn phòng, hòa cùng với hơi thở ấp nồng.
Thời Vũ ở trước mắt, mái tóc dài rối tung, rũ xuống người cô. Diệp Thanh Linh mơ màng hé mắt ra nhìn Thời Vũ, cô nghĩ rằng, Thời Vũ còn đẹp hơn cả ánh trăng.
Cả thế giới đều tươi đẹp siết bao.
Trong khoảnh khắc đó, bỗng nhiên Diệp Thanh Linh lại thấy sợ hãi vô cớ, phải chăng đây chỉ là mộng giấc ảo mộng và phải chăng nó sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào, phải chăng cô và Thời Vũ vẫn còn bị trói chặt dưới đáy vực sâu trong quá khứ, cả hai người còn chưa thoát ra. Nhưng không bao lâu sau, hơi ấm truyền đến khi mười ngón tay đan chặt vào nhau, chầm chậm lan ra khắp cơ thể.
Sau đó, cô nghe thấy, tiếng Thời Vũ đang dịu dàng nỉ non bên tai mình, “A Linh”, nỉ non, nỉ non.
Giọng nói êm tai của Thời Vũ, hơi thở tràn ngập vị bạc hà, độ ấm khi hai cơ thể dán chặt vào nhau, tất cả mọi thứ đều khiến cho Diệp Thanh Linh có niềm tin chắc chắn rằng đây là chân thật.
Cô đã chẳng còn sợ hãi nữa, chỉ cảm nhận được sự an toàn mà thôi... Và cả sự sung sướng nữa, nó giống hệt như cô và Thời Vũ đang cùng ngã lên một đám mây êm ái tựa kẹo bông gòn, lên lên rồi lại xuống xuống, sự ấm áp bao trùm lấy thân mình.
Ngày hôm sau, cô tỉnh giấc, ban mai đã ghé vào phòng, phía đằng xa là dãy núi tuyết trắng kéo dài bất tận, dường như trên đỉnh núi còn được phủ một ánh vàng kim lấp lánh, bao la rồi lại sáng ngời.
[ Cầu Mà Không Được - Kết thúc ]
- ------
Lời của tác giả:
Chính văn sẽ tạm thời khép lại tại đây! Bởi vì tôi thấy điểm kết này quá quá quá đẹp!!! A, kích động quá đi mất!!!
Cơ mà toàn bộ câu chuyện vẫn chưa xong, vẫn còn một số “hố” cần phải lấp lại(*). Tôi muốn câu chuyện này có một cái kết thật viên mãn mới được! Có lẽ là tầm 10-20 nghìn chữ nữa là hết QwQ
Cuối cùng, vẫn như thường lệ, yêu mọi người moa moa moa!!! (tiếng siêu to!!!)
Chú thích:
Hố cần lấp, gốc là 伏笔 (Hán Việt: Phục bút), từ này đề cập đến việc tháo những nút thắt do tác giả xây dựng cho hai nhân vật.
Lời của editor:
Chỉ còn 4 chương phiên ngoại nữa thôi là phải chào tạm biệt Linh và Vũ, còn bao giờ được gặp lại cả hai thì vẫn chưa biết, hehe.
Mong là sẽ có một ngày bộ này được làm kịch truyền thanh hoặc là ra phiên bản truyện tranh.
Cảm ơn các bạn đã đọc, vote và comment cho mình.