Lôi chuyện cũ.
Ánh ban mai rất đẹp.
Lúc Diệp Thanh Linh mơ màng nhìn ngọn núi tuyết bên ngoài cửa sổ mà ngẩn ngơ thì Thời Vũ cũng mới vừa tỉnh giấc, Thời Vũ nhích lại gần rồi ôm cô từ đằng sau, thật ấm áp.
Nhìn một hồi, Diệp Thanh Linh ngáp một cách lười biếng, cô vừa xoay người thì đã chạm trúng ánh mắt dịu dàng của Thời Vũ.
Trong mắt của Thời Vũ có phản chiếu lại hình ảnh núi tuyết, ngón tay của Thời Vũ nhẹ nhàng xoa xoa môi của Diệp Thanh Linh, giọng nói trầm ấm: “Thấy sao?”
Tay của Thời Vũ từ từ chuyển từ môi sang hướng bên cạnh, vuốt ve gương mặt, cuối cùng là dừng lại ở vành tai, xoa nắn nhè nhẹ.
“Có tiến bộ sao?”
“Hừm...” Sự tê ngứa ở vành tai khiến cho Diệp Thanh Linh run rẩy, cô ngẩn người một hồi mới kịp nghĩ ra là Thời Vũ đang đề cập đến chuyện gì, cô bật cười. Diệp Thanh Linh định giơ tay nên đánh vào vai Thời Vũ mấy cái, nhưng mới vừa nhúc nhích một tí thì cô đã cảm giác được cơ thể mình sao mà mềm nhũn cả ra.
Không phải cảm giác mỏi nhừ và bủn rủn sau khi vận động, mà nó là một thứ gì đó cứ kéo dài một cách rất khó tả, nó tựa tựa như sự thoải mái, thả lỏng sau khi vươn mình xong, nhưng mà cảm giác sung sướng hơn, mềm mại hơn nhiều.
Không thể không thừa nhận, nếu mà so với trước kia thì Thời Vũ đã tiến bộ kha khá rồi.
“Cũng được.” Diệp Thanh Linh thả lỏng người, vươn vai một cái.
Ngón tay của Thời Vũ vẫn còn để trên vành tai của cô, nhẹ nhàng xoa xoa. Thời Vũ đến gần thêm một chút, kề sát chóp mũi của mình vào chóp mũi của cô, làn da lành lạnh vì gió điều hòa nhưng hơi thở đan chéo vào nhau lại rất ấm áp.
“Sao nghe huề vốn quá vậy? Em nói cụ thể chút đi?” Giọng của Thời Vũ rất trầm, vừa tươi đẹp lại vừa quyến rũ.
“Mấy cái này làm sao mà nói?” Diệp Thanh Linh nhắm mắt, lạnh lùng từ chối.
Chóp mũi lành lạnh của Thời Vũ nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt của cô giống như đang làm nũng: “Nói đi mà, A Linh.”
Giọng của Thời Vũ lúc bình thường cũng khá trầm, nghe lạnh lạnh giống như là tiếng dòng suối chảy trên núi vậy. Khi Thời Vũ cố tình nói trầm thêm thì lại cực kỳ quyến rũ, ví dụ như vừa nãy. Với cái kiểu giọng thế này, mỗi lần Thời Vũ cố tình nói chuyện dịu ngoan như đang làm nũng sẽ mang đến sự tương phản rất lớn.
Diệp Thanh Linh vô thức hít hà một hơi, vành tai đỏ bừng, vùi đầu vào phần ngực mềm mại của Thời Vũ.
Cô cảm giác được ngón tay của Thời Vũ đang vuốt ve tóc của mình, bàn tay xẹt qua sau ót, thật sự ngứa ngáy.
Mỗi lần hít vào đều là mùi thơm mát từ người Thời Vũ.
Thính giác, xúc giác, khứu giác đều bị kích thích, Diệp Thanh Linh không chịu nổi nữa, nhẹ giọng thì thầm: “Cảm giác như kiểu... Đang chìm trong một giấc mộng đẹp vậy.”
Muốn trầm mình trong đó, cả đời, không muốn tỉnh giấc nữa.
Chờ hoài chờ hoài cũng chẳng thấy Thời Vũ đáp lời, Diệp Thanh Linh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Thời Vũ đang cười rất dịu dàng, dưới ánh nắng ban mai, đôi mắt của Thời Vũ như đang lấp lánh. Nhưng mà nhìn sâu vào nụ cười đó thì Diệp Thanh Linh cứ cảm thấy có gì đó rất nguy hiểm, không nói được thành lời.
“?”
Diệp Thanh Linh chớp mắt.
“A Linh...” Thời Vũ nhích đến, kề sát vào môi cô, nhấm nháp.
“Vậy em có muốn mơ thêm một giấc nữa không?” Thời Vũ nhẹ nhàng hỏi.
Diệp Thanh Linh ngơ ngác trong giây lát, sau đó, cô dùng đôi nay mềm mại của mình để khoác hờ lên vai của Thời Vũ, nhắm mắt lại một cách thoải mái. Dường như lâu lắm rồi cô mới được tỉnh giấc trong sự thả lỏng và tràn ngập cảm giác an toàn như buổi sớm hôm nay.
Không biết Thời Vũ đã nắm tay Diệp Thanh Linh từ bao giờ, Diệp Thanh Linh cũng không lộn xộn nữa, cứ mặc cho Thời Vũ cầm cổ tay mình lên chơi.
Hơi thở của Thời Vũ dần cách xa, tư thế của Diệp Thanh Linh cũng chuyển từ nằm nghiêng sang nằm ngửa. Cô lười biếng mà mở mắt ra, vừa khéo lại nhìn thẳng vào nụ cười đầy bí ẩn của Thời Vũ.
Diệp Thanh Linh sửng sờ: “... Ể?”
Vài giây sau, Diệp Thanh Linh trợn mắt, biểu cảm trông không khác gì một chú sói con đang xù lông lên: “Thời Vũ...! Thời Vũ làm gì thế hả!”
Thời Vũ ngồi lên hông của cô, đang cúi người lấy một sợi dây vải trói hai tay của cô vào đầu giường, đã vậy mà còn không quên nhìn cô rồi cười cười nữa chứ. Chuông cảnh báo trong đầu của Diệp Thanh Linh đang reo lên điên cuồng, cô còn chưa kịp nói gì thì gương mặt đang cười của Thời Vũ đã dần biến thành gương mặt tủi thân.
Diệp Thanh Linh: “...?”
Ngón tay của Thời Vũ lướt trên gương mặt của Diệp Thanh Linh, cuối cùng là ngừng ở dưới cằm, nhẹ nhàng gãi gãi.
“A Linh, tự nhiên chị lại nhớ tới một số chuyện của hồi trước.” Thời Vũ kề sát vào tai của Diệp Thanh Linh, giận dỗi mà phả ra một hơi, “Chị nhớ tới chuyện, em từng đánh chị, còn hay bắt nạt chị nữa. Chị nuôi em biết bao nhiêu năm rồi mà chẳng bao giờ chị nỡ lòng đánh em lấy một cái, vậy mà em lại đánh chị... Chị rất đau khổ.”
Giọng của Thời Vũ bé xíu, nghe như đang vừa khóc lóc vừa kể lể vậy, cực kì đáng thương. Nếu mà Diệp Thanh Linh không nhìn thấy nụ cười nhạt trên mặt của Thời Vũ chắc cũng đã tin sái cả cổ rồi.
Ngón tay của Thời Vũ nhẹ nhàng vỗ về bên má của Diệp Thanh Linh, nhẹ tênh, ngay cả một chút âm thanh cũng không hề phát ra, đương nhiên là không đau rồi. Nhưng mà trong mấy cái tình huống như thế này, Diệp Thanh Linh lại cảm thấy vô cùng thẹn thùng. Đôi tay đành bất lực mà nắm nắm sợi dây vải, không dám nhúc nhích nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt hoảng sợ để nhìn Thời Vũ.
Ai mà dè được chuyện Thời Vũ lại... lôi chuyện cũ ra trong mấy cái tình huống thế này cơ chứ!
Mùa hè năm kia, Thời Vũ bị bệnh, một ngày sau khi Thời Vũ ngất xỉu trong phòng vẽ tranh, Diệp Thanh Linh giận quá nên mới tát Thời Vũ một cái, cơ mà tát đâu có đau...! Còn mấy cái chuyện như bắt nạt thì cũng đã có sự đồng thuận từ hai phía rồi mà. Thật ra thì Diệp Thanh Linh không hề đi quá giới hạn, chỉ là do Thời Vũ bị chiều quá nên hư thôi, đụng một chút là khóc. Bây giờ Diệp Thanh Linh muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt.
Diệp Thanh Linh đã quen với hình ảnh một Thời Vũ nhu nhược trước mặt mình rồi, suýt chút nữa thì cô cũng đã quên luôn khía cạnh hung dữ của Thời Vũ. Trong sự bất lực này, Diệp Thanh Linh lại cảm thấy, hình như... cũng hơi bị kích thích đó.
“Nhiễm Nhiễm, em sai rồi...” Diệp Thanh Linh lấm lét trong phút chốc, ngoan ngoãn chớp mắt nhìn Thời Vũ.
Thời Vũ cười, động tác vỗ vỗ mặt cô lại mạnh thêm một ít, giống như sắp đánh thật.
Diệp Thanh Linh lại càng thêm luống cuống, cô xoay đầu sang một bên, não bắt đầu nhảy số, cô nhanh trí vận dụng những kiến thức diễn xuất mà cô từng được học, cố gắng nặn ra một vài giọt lệ, đôi mắt đỏ hoe. Cô vờ nức nở một tiếng nghe cũng rất tội nghiệp: “Nhiễm Nhiễm, bạo lực gia đình là phạm pháp đó.”
Tóc của Diệp Thanh Linh từ trước đến giờ đều chỉ để dài quá vai, xuyên suốt chuyến du lịch này thì cũng toàn là tự cắt tóc, vốn dĩ đuôi tóc đã lộn xộn rồi nay lại càng trông rối hơi, che khuất một nửa bên mặt. Nhìn qua mấy lọn tóc còn thấy được làn da của Diệp Thanh Linh có chút ửng hồng, phần xương hàm sắc bén đã bị che đi, thoạt nhìn thì có hơi tội nghiệp thật.
Đôi môi đỏ mọng của Thời Vũ cong lên, nụ cười và cả khuôn mặt lại càng thêm nguy hiểm, chẳng có một chút gì gọi là đau lòng.
Thời Vũ không vỗ mặt Diệp Thanh Linh nữa mà chuyển sang chộp lấy cằm của cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào mình.
“Mình là gì của nhau?” Thời Vũ cười, hỏi, “Sao mà gọi là gia đình được?”
Hai chữ gia đình được Thời Vũ nhấn mạnh, nói rất chậm và nhấn rất mạnh.
“Tụi mình là... bạn gái của nhau mà...” Diệp Thanh Linh yếu đuối, thì thầm một tiếng, “Em nói rồi còn gì.”
Thời Vũ nhướng mày: “Em có nói trước mặt chị rồi?”
Lúc livestream, Diệp Thanh Linh có nói là mình đã có bạn gái rồi, nhưng tính đến thời điểm hiện tại... Thì đúng thật là cô chưa từng nghiêm túc xác nhận mối quan hệ tình cảm của cả hai với Thời Vũ, chủ yếu là vì cô mắc cỡ, nhưng mà trong lòng của hai người đều rất tỏ tường. Ai ngờ Thời Vũ lại hẹp hòi như vậy chứ, nhân dịp này lại lôi ra tính sổ.
Cảm giác được sức nắm của đôi bàn tay trên cằm mình, rốt cuộc thì Diệp Thanh Linh cũng dỗi, bỗng nhiên, cô ngẩng đầu thoát khỏi tay Thời Vũ rồi nhân lúc Thời Vũ chưa kịp phản ứng bèn cắn vào lòng bàn tay của cô ấy. Hai vệt đỏ hiện lên, trông có vẻ sâu.
Thời Vũ sửng sờ, cô nhìn tay của mình, nụ cười đã tắt ngúm: “Diệp Thanh Linhhhh! Em là chó con hả!”
Thời Vũ khom người cắn ngược lại.
.......
“Giấc mộng” này kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, sau đó hai người lại nằm nghỉ mệt một hồi, khi tỉnh lại thì đã đến giữa trưa.
Diệp Thanh Linh lười biếng mà nằm trong lòng của Thời Vũ, ngáp ngắn ngáp dài. Tiếng gõ cửa vang lên, người ta giao cơm đến rồi, Diệp Thanh Linh không thèm khách sáo, đẩy đẩy Thời Vũ: “Bạn gái đi lấy đi.”
Thời Vũ đứng dậy. Diệp Thanh Linh nghiêng người nhìn bóng lưng của Thời Vũ, gương mặt tươi tắn, cười khúc khích. Lúc nãy, dưới sự “áp bức” của Thời Vũ, không biết cô đã phải gọi hai tiếng “bạn gái” bao nhiêu lần. Bạn trừ chữ đó ra thì còn cái gì mà “Bạn gái mà em thích nhất”, “Bạn gái mà em yêu nhất”, “Bạn gái mà em sẽ yêu suốt đời”,... Từ ngữ mắc cỡ đến đâu thì Diệp Thanh Linh cũng đều bị ép gọi qua hết rồi.
Thời Vũ bưng mâm thức ăn đến, nhanh chóng đặt xuống tủ đầu giường. Tuy là đã tập luyện hơn hai tháng rồi, nhưng mà phải hoạt động với cường độ cao thì cánh tay của cô vẫn bị bủn rủn.
“Cười gì đó?” Thời Vũ liếc Diệp Thanh Linh.
“Em đang cười... Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm biến thành người không biết xấu hổ như vậy từ bao giờ thế.”
Sắc mặt của Thời Vũ không chút thay đổi, giọng nói chắc nịch: “Chị học hỏi từ em đó.”
Diệp Thanh Linh: “...”
Diệp Thanh Linh hồi tưởng lại từng động tác ban nãy của Thời Vũ, hình như là, đúng thế thật.
Diệp Thanh Linh chống tay ngồi dậy, ngay lập tức, chỗ cổ tay đã cảm nhận được sự đau rát, còn hơi mỏi nhừ nữa. Diệp Thanh Linh nhìn mâm đồ ăn trên tủ đầu giường rồi lại nhìn hai vòng tròn đỏ in trên cổ tay mình, nói: “Thời Vũ, đút em.”
Thời Vũ không phát biểu gì thêm, dịu dàng đút Diệp Thanh Linh ăn. Bỗng nhiên Diệp Thanh Linh lại phát hiện ra được một chuyện, mỗi lần Thời Vũ duỗi tay ra thì bàn tay sẽ hơi run lên một chút.
Diệp Thanh Linh dở khóc dở cười.
“Thôi, để em tự ăn.” Diệp Thanh Linh vươn tay ra định lấy dao thì Thời Vũ lại một hai không chịu đưa cho cô: “Chị đút em là được rồi.”
Diệp Thanh Linh chộp lấy cổ tay của Thời Vũ, cô chơi tiểu xảo nên chỉ cần bóp bóp mấy cái thì Thời Vũ đã phải chịu thua, Diệp Thanh Linh nhận dao ăn, cắt thịt bò rồi tự ăn một miếng, vừa nhai vừa cười: “Thời Vũ, Thời Vũ tập chưa đủ á.”
Thời Vũ tức giận, trừng mắt.
Diệp Thanh Linh cắt thêm một miếng thịt rồi đưa đến bên miệng Thời Vũ, nhướng mày cười: “Vất vả cho Nhiễm Nhiễm rồi, không thôi thì... Để em đút cho nha?”
Sắc mặt của Thời Vũ chợt tối sầm xuống, nghiến răng: “Diệp Thanh Linhhh!”
Diệp Thanh Linh nhanh chóng rụt nĩa về, tự mình ăn luôn miếng thịt đó, không dám nhây nữa.
Bữa cơm trưa đã kết thúc, buổi chiều, hai người cùng nhau đi leo núi tuyết.
Ngọn núi tuyết trập trùng phía xa xa kia, nếu muốn lên đến đỉnh thì phải đi bằng tàu hỏa, trên đường đi, mỗi khi mở cửa sổ ra sẽ thấy nơi nơi đều là cảnh tuyết và sương mù lượn lờ. Gió trên đỉnh núi rất to, ban đầu, Diệp Thanh Linh định dùng flycam để quay một đoạn video, nhưng mà ai ngờ flycam lại bị gió thổi đến chao đảo, chưa đến một phút thì đã đáp đất, thế nên cô đành phải chịu thua.
Cô và Thời Vũ cùng ngắm cảnh tuyết.
Trên đường, hai người còn đi ngang qua một hang động trắng xóa, Diệp Thanh Linh cầm camera để chụp ảnh, Thời Vũ thì đứng phía sau lưng cô. Diệp Thanh Linh chụp xong, vừa quay đầu lại thì thấy Thời Vũ đã nặn xong một quả cầu tuyết, đang chọi về phía cô, Thời Vũ híp mắt cười xấu xa.
Ngay đúng lúc đó, một cơn gió to chợt thổi ngang, quả cầu tuyết của Thời Vũ bị vỡ toạc ra, nó còn chưa kịp bay đến chỗ Diệp Thanh Linh thì đã bay ngược lại rồi rơi hết lên người Thời Vũ.
Nụ người xấu xa của Thời Vũ đã tắt, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nhìn Thời Vũ cứ vừa ngoan ngoan lại ngốc ngốc.
Diệp Thanh Linh cười, bước sang, cô khuỵu chân xuống rồi ngồi xổm trước mặt Thời Vũ, Diệp Thanh Linh giúp Thời Vũ phủi sạch những bông tuyết còn bám trên người, khi cô vừa ngẩng đầu lên thì đã chạm mắt với Thời Vũ. Ánh mắt trong trẻo, trong đó, không những chất chứa dãy núi tuyết bất tận mà còn có cả ảnh phản chiếu của cô. Cô đang cười, nụ cười in sâu vào đôi mắt của Thời Vũ, vô cùng rạng rỡ.
Gió lạnh thét gào đột nhiên ngừng lại, cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, thổi tung bay những sợi tóc của hai người.
Diệp Thanh Linh ngước mắt lên nhìn Thời Vũ rồi nở nụ cười, cô nhẹ giọng nói: “Thời Vũ, Nhiễm Nhiễm... Bạn gái, em thích chị. Em cũng chỉ thích mỗi chị mà thôi, bây giờ hay sau này sẽ vẫn luôn như thế.”
Nếu những lời mà Diệp Thanh Linh nói ở trên giường lúc ban sáng là vì bất đắc dĩ, thì hiện tại, đây là câu nói xuất phát từ tận đáy lòng, là một lời tỏ tình chân thành nhất.
Diệp Thanh Linh thích Thời Vũ.
Thích như thể thích tất cả mọi mặt từ nghịch ngợm, chân thật, đáng yêu lẫn cái tính nết có chút xấu xa của... Thời Vũ.
- ------
Lời của editor:
Thật ra từ Vĩ Thanh (尾声) ý chỉ phiên ngoại, tra Hán Việt thấy hay hay nên ngựa ngựa để cho hoa mỹ vậy thuiiiii=)))
Cảm ơn các bạn đã đọc, vote và comment cho mình.