Cầu Ma

Chương 576: Chương 576: Bắc Lăng!




Chỉ là một phần của thử thách, thậm chí có thể nói là bước thử thách đầu tiên. Dù nơi này năm đó vô cùng chói sáng thì hôm nay chỉ là hoang dã, chỉ là một đám không có tri thức. Họ chỉ thành đá vụn trong bước đường trưởng thành của thiên tài tiên tộc đạp dưới chân, chồng lên tháp bất diệt thuộc về họ!

Những người Man tộc rải rác hay tụ tập nhiều ở ngọn núi trên mặt biển cũng thế thôi, Bắc Lăng không để vào mắt, điều duy nhất y để ý là chỗ này phong ấn tay trái của Man Thần.

Theo mấy chục Tử Hải cự nhân tản ra, những người Man tộc rời khỏi Cửu Phong sẽ gặp nguy hiểm to lớn, dù họ có thể vượt qua màn giết chóc từ Tử Hải cự nhân nhưng tuyệt đối khó tránh khỏi thần thức của Bắc Lăng, cuối cùng sẽ bị phát hiện rồi giết chóc. Trên trời chín con giao long tốc độ cực nhanh, dưới đất Tử Hải cự nhân gầm rống cất bước. Thuyền vạn mét rạch không gian, lao nhanh, phía trước họ xuất hiện một mảnh biển rộng!

Biển này không phải Tử Hải mà là băng biến thành, ở vị trí chính giữa biển là...Cửu Phong!

Chín con giao long xuyên qua xuyên lại trong tầng mây, có tiếng sấm sét đánh đùng đùng, đất đai bị bước chân của Tử Hải cự nhân làm run rẩy. Dù là băng hải cũng vì Tử Hải cự nhân mà dấy lên sóng ngập trời.

Trên bầu trời thuyền vạn mét tỏa ra uy áp mãnh liệt, uy áp đi qua đâu khiến trời đất mất sắc!

Trên Cửu Phong đa số người Man tộc biểu tình kinh hoàng, lòng chua xót, họ với mới trải qua tai kiếp Thiên Môn, khó khăn lắm mới sống sót nhưng hôm nay phải đối mặt sống chết!

Ánh mắt họ đôi khi nhìn thân hình khoanh chân trên đỉnh núi, giờ thân hình ấy là hy vọng duy nhất của họ.

Tô Minh chìm đắm trong cảm ngộ, đối với chuyện xảy ra bên ngoài không hay biết. Trong đầu hắn ba chữ mệnh là gì không ngừng quanh quẩn, không biết bao nhiêu lần. Dần dần hình như hắn hiểu chụt, nhưng còn chưa rõ ràng, muốn đi lần mò, dường như không được gì cả.

Trên Cửu Phong, theo uy nhiếp đến từ trời đất tới gần, Tử Hải gầm rống, ông lão áo trắng chủ Thiên Môn cười khổ dứng dậy, lão là người có tu vi cao nhất nơi đây, lão nhìn Cửu Phong, lão...không có đường lui. Nơi này dù gì vẫn là một phần của Thiên Hàn tông, nếu lão rời đi thì hoàn toàn mất nhà.

"Lão phu sẽ không đi, dù có chết cũng phải chết tại Thiên Hàn tông. Các ngươi...nếu có đi thì đi ngay đi."

Bạch Tố lặng lẽ đứng dậy nhìn góc biển, cô không lên tiếng nhưng ánh mắt bình tĩnh đã biểu lộ lòng mình.

Xung quanh những người lựa chọn ở lại Cửu Phong đều im lặng không nói gì.

Không khí dần biến nặng nề, xem như là Hổ Tử cũng nhìn chằm chằm bầu trời, siết chặt nắm tay. Gã là người không có khả năng rời khỏi đây nhất, đừng nói chỗ này là nhà gã, chỉ vì Tô Minh còn đang tĩnh tọa thì gã tuyệt đối không cho phép ai tổn thương hắn một chút gì, trừ phi đạp qua xác Hổ Tử gã!

Hổ Tử siết nắm tay, không để ý người xung quanh bước nhanh tới bên cạnh Tô Minh. Gã đứng trướcmặt hắn, thân hình vạm vỡ như núi nhỏ che đậy ánh nắng xuyên qua tầng mây thành cái bóng bao phủ Tô Minh vào trong.

Chính lúc này, tầng mây trên trời lăn cuồn cuộn, chỉ thấy chín con giao long tới trước tiên, uốn lượn trên trời Cửu Phong, lộ ra cái đầu khổng lồ gầm hướng bên dưới. Giao long rống, thanh âm kinh thiên động địa khiến mặt biển bị chấn động dấy lên sóng gợn càng lớn. Rồi còn mấy trăm Tử Hải cự nhân đã tới gần, hít thở nặng nề và gầm gừ chấn nhiếp tâm thần.

“Đằng trước chính là Thiên Hàn tông!” Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ thuyền vạn mét theo sau Tử Hải cự nhân.

Bắc Lăng đứng ở mũi thuyền, giờ đạp một bước tới giữa không trung, y đã đứng trên trời cúi đầu lạnh lùng nhìn hướng mọi người Cửu Phong. Y không trông thấy Tô Minh, bởi thân hình Hổ Tử hoàn toàn che đậy hắn, giận dữ trừng bầu trời.

Ông lão áo trắng chủ Thiên Môn biểu tình nghiêm trọng vung tay áo bay lên trời, chín giao long trên trời gào thét, mấy trăm Tử Hải cự nhân dưới đất gầm gừ. Lão nhìn Bắc Lăng cách mấy trăm mét, cúi sống lưng thẳng tắp, chắp tay cúi đầu.

“Chỗ này đúng là Thiên Hàn tông, không biết người..."

Chưa đợi lão nói xong thì ánh mắt lạnh lùng của Bắc Lăng nhìn chằm chằm ông lão, đánh gãy lời nói.

"Rời khỏi núi này, đứngbên trái, đợi sưu hồn không có gì thì ta sẽ không làm khó dễ các ngươi.” Giọng Bắc Lăng ẩn chứa ý không cho từ chối, dường như cãi lời sẽ đối mặt sống chết.

Nói xong câu này Bắc Lăng nâng lên tay phải, hai ngón tay thành kiếm, đầu ngón tay phun ra kiếm khí, kiếmquang chói mắt. Tay phải Bắc Lăng chém xuống mặt biển bên dưới. Chém một cái nguyên nước biển ầm ầm vang, có gió mạnh thét gào cuốn tám phương. Mặt biển chấn động, có khe hở to lớn xuất hiện trên mặt biển. Khe hở rộng hơn mười mét, dài mấy trăm mét, như là phân cách nửa mặt biển, khe hở sâu có thể thấy đáy biển!

Mọi người thấy hình ảnh này thì đáy lòng dâng lên khí lạnh, uy lực một kiếm không phải người bình thường có đối kháng!

"Lời ta nói sẽ không nói lần thứ hai!” Ánh mắt Bắc Lăng quét qua, chậm rãi nói.

Cửu Phong im lặng, vài giây sau, có ba vệt sáng xé gió rời khỏi Cửu Phong, đứng bên trái theo lời Bắc Lăng. Có người đi đầu thì số còn lại dù không cam lòng nhưng ở trước thực lực tuyệt đối thì họ không dâng lên nổi chút can đảm chống cự, biến thành cầu vồng bay đến bên trái, im lặng, biểu tình rất phức tạp.

Chủ Thiên Môn, ông lão áo trắng im lặng nhìn mấy người trên Cửu Phong rời đi, chỉ còn ba người. Một là Tô Minh, một là Hổ Tử đứng trước mặt che chở hắn, còn có một là Bắc Lăng.

“Cửu Phong là một phần Thiên Hàn tông ta, cũng là một phần duy nhất bây giờ. Lão phu là chủ Thiên Môn, sao có thể để ngươi nói sưu hồn liền sưu!” Ông lão hít sâu, mắt lóe tia sáng, tay phải nâng lên, tu vi toàn thân bùng phát, hình thành gió xoáy bên ngoài người.

Lão có tôn nghiêm của mình, bị Tư Mã Tín trồng Man Ti đã là sỉ nhục, nhưng y dù gì vẫn là người Thiên Hàn tông nên lão nhịn được!

Nhưng hôm nay người trước mặt hoàn toàn xa lạ, nếulaox vẫn nhịn thì sẽ thẹn với Thiên Hàn tông, thẹn với thân phận chủ Thiên Môn của mình!

"Nếu đổi làm Thiên Hàn tông năm đó nhiều cường giả thì sao có thể mặc người khinh khi...” Ông lão chua xót nói, dù lão rất quý sinh mệnh nhưng so với tôn nghiêm thì mạng sống...tính cái gì!

Giây phút tu vi lão bùng nổ, nâng lên tay phải, sau lưng vang tiếng ầm ầm, xuất hiện Man tượng to lớn.

“Không biết lượng sức.” Bắc Lăng lạnh nhạt nói.

Trên bầu trời chín con giao long rống gầm cùng đến, lao hướng ông lão. Mỗi một con giao long đều có tu vi sơ kỳ Man Hồn, cộng thêm thân hình chúng mạnh mẽ hơn xa Man tộc. Chúng vọt tới, chớp mắt vòng quanh ông lão áo trắng.

Từng tiếng nổ kinh trời, ông lão áo trắng bị cuốn trong giao long, khó thể đi ra, chỉ có thể cắn răng thi triển thần thông đấu với chín con giao long!

Nói chính xác hơn không phải chín giao long mà là...mười con!

Không biết khi nào thì có thêm một con ở bên ngoài rống to lượn lờ nhưng tòng mắt xoay nhanh như đang chờ cơ hội rời đi.

Bắc Lăng không chú ý tới có thêm một con giao long mà tiến một bước hướng Cửu Phong. Y kiêu ngạo khiến hành động hơi bá đạo, y muốn để tất cả người Man tộc chịu khuất nhục, nhất định phải như vậy.

“Đối với những ngoại tộc, khiến chúng run rẩy từ trong linh hồn, sợ hãi tạn đáy lòng mới là cách duy nhất khiến chúng phục tùng."

Khuất phục xong y sẽ sưu tầm ký ức mọi người, xem có manh mối gì không, sau đó lựa chọn cách tìm tay trái của Man Thần. Y đã quen cách khuất phục như vậy, lần này tuy nói là lần đầu tiên y tới đất Man tộc, nhưng trong tin thhaanf tiên tộc y đã qua nhiều lần giết chóc và trấn áp, chuyện này có thể nói là ngựa quen đường cũ.

Trên thuyền, Trần Hân nhìn Bắc Lăng, trong ký ức của cô y không giống như vậy, mấy năm gần đây mới biến lạnh lùng không chút tình cảm. Cô thở dài, dời mắt đến ông lão áo trắng bị giao long vây quanh phát ra tiếng ầm ĩ, bỗng ngây người. Cô cẩn thạn nhìn, chau mày.

Cô phát hiện đó là chín mười giao long chứ không phải chín.

Trần Hân không mở miệng chỉ rầm nhìn chằm chằm mười con giao long, mắt lóe tia thôi diễn, như đang tìm ra thêm một con là con nào!

Bắc Lăng cất bước đã đứng trên Cửu Phong, ánh mắt lạnh lùng rơi vào người Bạch Tố.

“Ta không giết phụ nữ.” Bắc Lăng nhìn thấy Bạch Tố thì biểu tình vẫn lạnh lùng xoay người đi hướng Hổ Tử.

"Sau lưng ngươi có một người, có thể bị ngươi bảo vệ như vậy thấy được ngươi trung nghĩa. Người trung nghĩa ta sẽ cho ngươi một cách chết có mặt mũi.” Bắc Lăng nói.

Tốc độ y bỗng tăng nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt Hổ Tử, hai ngón tay phải nâng lên, là kiếm chỉ mới nãy khiến mặt biển tách ra lại ở trong tay y, một chỉ chém hướng Hổ Tử.

Hổ Tử gầm lên, tay phải nắm lại, trên người lập tức xuất hiện từng vòng gợn sóng. Những gợn sóng dao động bao vây bốn phía, hình thành một mảnh như mặt nước, tay phải gã nâng lên đấm hướng Bắc Lăng.

“Cút cho Hổ gia gia!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.