Cầu Ma

Chương 577: Chương 577: Thức tỉnh!




Một tiếng nổ nhẹ phát ra, sóng gợn trước mặt Hổ Tử lắc lư dữ dội, cuối cùng tan vỡ. Nắm đấm của gã đánh tới trước mặt Bắc Lăng nhưng cách một mét, tựa như đánh vào vải bông, không đem đến chút tác dụng. Ngược lại có kiếm khí sắc bén lan khắp người làm Hổ Tử run lên, hộc búng máu, liên tục lùi mấy bước. Gã rút lui thì sau lưng chính là Tô Minh, dù Hổ Tử bị thương càng nặng chút vẫn buộc mình tránh khỏi chỗ hắn ngồi.

"Quả nhiên là trung nghĩa, nhưng tu vi quá yếu.” Bắc Lăng dời ánh mắt khỏi người Hổ Tử, nhìn Tô Minh ngồi xếp bằng, mắt chợt lóe.

"Hèn chi trước đó ta không phát hiện ràng, hóa ra là bế quan!” Bắc Lăng nâng lên tay phải, năm ngón thành chưởng đi hướng Tô Minh, sắp tới gần thì một chưởng đánh vào đỉnh đầu hắn.

Y định sưu tầm ký ức người khoanh chân trước mắt, nhưng khi bàn tay đánh xuống thì Bắc Lăng hóa thành cầu vồng lao tới gần. Còn Hổ Tử cũng vùng vẫy gầm lên, bất chấp tất cả lại đến.

Bắc Lăng hừ lạnh một tiếng, giống như sấm đen. Bên tai Hổ Tử ù vang làm bước chân gã khựng lại, lần nữa hộc máu nhưng không lùi mà vọt tới giữa Bắc Lăng và Tô Minh, lại đứng trước mặt hắn, dùng thân hình mình bảo vệ sư đệ của gã! Miệng gã phát ra tiếng gào cực độ, đôi mắt đỏ rực.

Còn Bạch Tố người run lên, tiếng ầm ầm vang vọng làm khóe miệng cô tràn máu, trước mắt mờ ào, khi rõ ràng thì thấy là sa mạc vô tận.

Người bên ngoài thấy là Bắc Lăng hừ lạnh một tiếng, Bạch Tố biểu tình hoảng hốt đứng im tại chỗ, hiển nhiên Hổ Tử không rơi vào ảo cảnh, mắt đỏ đậm lại điên cuồng vọt tới.

"Dám bị thương sư đệ của ta, Hổ gia gia không chết không ngừng với ngươi!!!" Hổ Tử gầm lên, không để ý bị thương vung nắm đấm lao hướng Bắc Lăng.

Bắc Lăng nhíu mày, nhìn gã đàn ông cản trước mặt mình. Vốn y rất thích người như gã, nghe lời đối phương nói thì rung động.

“Thì ra hắn là sư đệ của ngươi, đây là nghĩa. Cũng được, nếu ngươi có thể đón ba kiếm của ta mà còn đứng được trước mặt ta thì ta sẽ tha cho hai ngươi tội bất kính."

Bắc Lăng nói xong tay phải lại nâng lên, hai ngón tay thành kiếm vung huướng Hổ Tử gầm rống đến gần. Trong lúc y vung một luồng kiếm quang chói mắt bỗng lóe lên, thành hình cung chém hướng Hổ Tử!

Hổ Tử rống to, tay phải thành nắm đấm đánh vào kiếm quang, toàn thân tỏa vặn vẹo hư ảo khiến không khí bốn phía biến mơ hồ. Trên mặt gã xuất hiện một Man Văn!

Man Văn này là một ngọn núi kia, ngọn núi đó là...Cửu Phong!

“Cửu Phong là nhà của ta, sau lưng ta là sư đệ. Có ta ở, trời cũng tốt, đất cũng thế, bất cứ người nào, bất cứ sinh linh gì, cũng không thể tổn thương sư đệ của ta một chút!!!" Hổ Tử hét to, nắm đấm tay phải đánh ra va chạm cùng kiếm quang của Bắc Lăng.

Tiếng nổ vang dội kinh trời. Bắc Lăng không nhúc nhích, thậm chí vạt áo không bay lên chút nào. Nhưng Hổ Tử trước mặt y thì liên tục lùi ba bước, có thể tới bước thứ tư nhưng gã không lùi, vì sau lưng có sư đệ của gã! Gã cứng rắn ngừng lại, hộc bãi máu, tay phải máu thịt bầy nhầy, đặc biệt ở ngực xuất hiện vết kiếm sâu, máu chảy ồ ạt. Vẻ mặt gã tái nhợt nhưng lòng thì rực cháy lửa. Bây giờ gã như thiêu đốt tất cả, chỉ vì bảo vệ sư đệ mình...Tô Minh!

Dù có chết gã cũng không oán không hối!

"Lại đến!" Hổ Tử lau máu nơi khóe miệng, tay phải đã máu thịt bầy nhầy quẹt một cái máu chảy càng nhiều. Người gã run bần bật, gã cảm giác cái chết đến gần, nhưng gã chẳng lùi một chút!

“Con người khó tránh khỏi cái chết, lão tử chết vì sư đệ, đáng!" Hổ Tử nắm tay trái mạnh vỗ ngực, mắt càng nhiều tơ máu, khí thế như mộng huyễn phát ra từ người gã, dung hợp với Man Văn, khiến Bắc Lăng trong khoảnh khắc có ảo giác trông thấy ngọn núi to.

"Ngươi là người thứ hai đáng kính nể ta từng thấy trong đời.” Bắc Lăng nhìn Hổ Tử, chậm rãi nói.

"Nhưng ta rất muốn xem ngươi có thể chống đến mức nào.” Bắc Lăng nâng lên tay phải, không là hai ngón thành kiếm nữa mà là ba ngón tay!

Nhìn như ấn quyét, bấm xong chỉ hướng Hổ Tử tới gần. Phút chốc trước mặt Bắc Lăng xuất hiện trường kiếm ảo, kiếm xuất hiện phát ra tiếng ngân chói tai, lao hướng Hổ Tử!

Một người một kiếm phút chốc va nhau. Hổ Tử rên một tiếng, trước mặt Cửu Phong ảo ảnh vặn vẹo vỡ nát, khí thế mộng huyễn tỏa ra từ người gã tan biến. Tay trái vỡ, bắn ra máu, người lắc lư, mặt tái nhợt, nhưng cứng rắn gượng lại thân hình sắp ngã, khóe miệng gã chảy máu, đôi mắt đỏ rực, hô hấp dần yếu ớt.

Thanh kiếm kia vẫn mềnh bồng giữa không trung nhưng vỡ vụn không thành hình kiếm.

“Còn một kiếm cuối, ta nói cho ngươi biết, lúc trước ta chỉ dùng hai phần sức mạnh, giờ thì ta sẽ thi triển tám phần, để tôn trọng ngươi, cho ta biết tên ngươi là gì, ngươi có tư cách khiến ta hỏi câu này.” Bắc Lăng nâng lên tay phải, biến bàn tay thành kiếm!

Từ tay phải Bắc Lăng bắn ra kiếm quang, kiếm bảy mét, trông không giống ảo ảnh mà rất thật.

“Ta là ông nội ngươi!" Hổ Tử suy yếu cười, dùng tay phải máu thịt bầy nhầy thò vào ngực, trong tay có một bình rượu. Đã rất lâu gã không uống rượu, nhưng giờ khi casi chết sắp đến, gã đặt bình rượu bên miệng uống hớp lớn.

Bắc Lăng nhíu mày, tay phải vung hướng Hổ Tử. Trường kiếm ảo trong tay lượn vòng mang theo sắc bén kinh trời xé rách hư không, hình thành khe hở không gian lao hướng Hổ Tử.

Hổ Tử biểu tình bình tĩnh, gã kiên trì đứng đó, bảo vệ Tô Minh sau lưng. Gã nhắm mắt nhưng trong người có ngọn lửa đang cháy.

Gã đốt sinh mệnh mình, dùng mạng sống chặn một kiếm này, bảo vệ sư đệ mình!

“Tiểu sư đệ, vĩnh..."

Mắt thấy một kiếm kia xé gió tới gần, trên người Hổ Tử xuất hiện ngọn lửa vô hình. Trong khoảnh khắc, bỗng nhiên sau lưng Hổ Tử có một bàn tay ấn vào lưng Hổ Tử. Bàn tay va chạm, sức sống dạt dào ùa vào người Hổ Tử, dập tắt lửa, bổ sung sự sống tán đi, khiến vết thương trong người hơi hồi phục.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chốc lát, khi Hổ Tử ngẩn ra, trường kiếm tới gần, Tô Minh luôn khoanh chân tĩnh tọa sau lưng gã đứng lên, vẻ mặt âm trầm tiến lên một bước, đổi vị trí với gã, hắn nâng tay lên chỉ vào trường kiếm đến gần.

Chuyện nói ra thì dài dòng nhưng từ khi Tô Minh tỉnh dậy đến chỉ một cái trong chớp mắt. Chỉ một cái đụng vào trường kiếm, khoảnh khắc phát ra tiếng nổ không thể miêu tả.

Trong tiếng nổ, Bắc Lăng lần đầu tiên rút lui, liên tục lùi hơn mười bước, mỗi bước đạp xuống để lại dấu chân rất sâu dưới đất, khiến núi rung động. Lùi đến bước cuối thì mặt y tái nhợt hộc bãi máu, mạnh ngẩng đầu, biểu tình kinh hoảng.

Tô Minh không hề lùi, hắn đứng tại chỗ, sau lưng hắn là Hổ Tử, là sư huynh của hắn, là sư huynh mới dùng mạng sống bảo vệ hắn, thủ hộ hắn!

Sư huynh này dù thích cười ngây ngô, dù tự cho rằng mình rất thông mình, dù khờ ngốc khiến người bất đắc dĩ, nhưng gã là sư huynh của hắn, là người đàn ông dùng tất cả bảo vệ sư đệ!

Đây chính là Hổ Tử!

Tam sư huynh của Tô Minh!

"Sư huynh, có ta ở.” Tô Minh không nhìn Bắc Lăng mà xem Hổ Tử, nhẹ giọng nói, tay phải ấn vào ngực gã, lập tức sức sống mênh mông lại ùa vào người gã.

Hổ Tử cười khờ ngốc nhìn Tô Minh, biểu tình chân chất khiến Tô Minh rất xót xa, bởi vì bây giờ vết thương ở ngực gã rất nặng, đôi tay nhầy nhụa, mặt tái nhợt. Nụ cười ngây ngô kia, thân hình như núi khiến Tô Minh đời này khó quên.

“Tiểu sư đệ, ta sắp chết ư...chết thì chết, lão tử không sợ...ngươi nhớ phải đi tìm sư phụ..." Hổ Tử hít thở khó nhọc, thanh âm ngắt quãng.

"Ngươi sẽ không chết!” Tô Minh chém đinh chặt sắt nói!

Ngay lúc này, Bắc Lăng lùi hơn mười bước nhìn chằm chằm Tô Minh, biểu tình cực kỳ nghiêm trọng, tay phải nâng lên, ngoài người xuất hiện nhiều bóng kiếm, có gần trăm. Tay phải vung, những bóng kiếm chớp mắt xé rách hư vô lao hướng Tô Minh.

"Ngươi tuyệt đối không chết, ai dám lấy mạng ngươi, Tô Minh ta trên trời xuống đất sẽ diệt tông, diệt môn, diệt huyết mạch của hắn!” Tô Minh từng chữ nói, tay trái rút ra khỏi ngực Hổ Tử, mắt lộ ánh sáng xanh, bấm ấn quyết kỳ lạ, ấn ký trông như chữ mệnh.

"Ngươi sẽ không chết, bởi ta sẽ vì người, soán mệnh!” Tay trái Tô Minh ấn trán Hổ Tử, cùng lúc đó, tay phải nâng lên cách không ấn gần trăm bóng kiếm tới gần.

Cái ấn này lực nghịch chuyển năm tháng xa xưa bỗng phát ra trên tay phải Tô Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.