Hơi thở khiến các trưởng lão Đạo Thần Tông quen thuộc phát ra, khiến bọn họ lập tức nhận ra hơi thở này là đến từ Đạo Thần Tông lão tổ của họ!
“Không có khả năng, điều đó không có khả năng...” Người Nguyệt lão run rẩy, mắt lộ ra khó tin, cực kỳ bi ai.
“Tô Hiên Y!! Ngươi là Tô Hiên Y!!” Tinh lão thở hổn hển, chợt lên tiếng, thanh âm ẩn chứa sợ hãi cùng tuyệt vọng khó tả.
“Tô ta nhớ rõ ngươi, năm đó ngươi còn không phải là trưởng lão.” Tô
Hiên Y mỉm cười, nhìn về phía Tinh lão, giơ tay trái chỉ một cái.
Trời đất tối sầm, mọi người nghe tiếng hét thảm của Tinh lão, lòng run
rẩy. Khi thế giới lại sáng lên thì đã không còn Tinh lão, đường đường
diệt cảnh vô cùng trở thành cây kiếm gỗ đỏ bay quanh Tô Hiên Y.
“Trốn, tất cả đệ tử Đạo Thần Tông, Đạo Thần Tông đã không còn, dốc hết
sức mình trốn đi!” Hiện tại Nhật Nguyệt Tinh lão chỉ còn lại có Nguyệt
lão, lão cười thảm, mắt lộ ra điên cuồng, trong giọng nói tràn ngập bi
thương.
Nói xong Nguyệt lão vọt hướng Tô Hiên Y, khi y
giơ lên tay phải thì trưởng lão diệt cảnh của Đạo Thần Tông lựa chọn hy
sinh.
“Lão phu sinh ở Đạo Thần, chết cũng phải tại Đạo
Thần. Chỗ này là nhà của ta, dù ta có chết cũng là chết vì bảo vệ quê
hương ta! Đạo Thần Tông, nếu có kiếp sau, nếu ngươi còn đó, lão phu còn
muốn trở thành người của Đạo Thần Tông!” Tiếng rống vang vọng, người
Nguyệt lão bốc cháy.
Nguyệt lão đốt cháy thân thể, nguyên thần, bao gồm linh hồn. Lực lượng hủy diệt tự bạo cuồng phát ra từ thân thể Nguyệt lão. Cùng lúc đó, đám trưởng lão sau lưng Nguyệt lão cũng lộ vẻ điên cuồng, tuy có một số nhanh chóng bỏ chạy nhưng càng nhiều người gầm lên, cùng lựa chọn tự bạo.
Nếu không thể cùng Đạo Thần Tông đồng sinh thì bọn họ tình nguyện lựa chọn cùng Đạo Thần Tông cùng chết.
Mấy chục trưởng lão tự bạo, đó là kinh thiên động địa điên cuồng, nhưng sự điên cuồng này đã định là không thể bùng nổ, Tô Minh đều có thể
khống chế thời không nghịch chuyển, lại càng đừng nói tới Tô Hiên Y.
Tô Hiên Y giơ lên tay phải, trời đất, khung trời, hư vô này chớp mắt
đảo ngược. Trưởng lão tự bạo bị đảo ngược, cũng trở thành cây kiếm gỗ
màu đỏ.
“Từ hôm nay Đạo Thần Tông không tồn tại!” Tô Hiên Y thản nhiên mở miệng, hai tay nâng lên vung ra ngoài,
Xung quanh Tô Hiên Y, mấy chục kiếm gỗ màu đỏ rít gào hướng bốn phía,
đi qua đâu là đại lục bị hủy, tu sĩ hét thảm, người bị chặt đứt. Càng
quái dị là vốn chỉ có mấy chục kiếm gỗ, mỗi giết một người là thân hình
bị giết chết bỗng xuất hiện kiếm gỗ mới.
Sau đó kiếm gỗ
quét ngang, số lượng càng ngày càng nhiều, giờ phút này nếu lấy thần
thức nhìn thì sẽ rõ ràng thấy được trên thân kiếm gỗ đều có hồn người
Đạo Thần Tông. Linh hồn của họ vô tận thống khổ, trơ mắt nhìn bản thân
biến thành kiếm gỗ giết đồng tông, bạn thân, thậm chí đạo lữ của họ,
chịu đựng đau đớn tự tay giết tình yêu của mình. Hung thủ tạo ra tất cả, Tô Hiên Y đang đứng ở giữa không trung, giống như hưởng thụ bốn phía
giết chóc. Tô Hiên Y nhìn bốn phía diệt tộc, từng thanh âm thống khổ gầm lên.
"Diệt tộc đi, diệt tông đi, năm đó các ngươi buông
xuống chân giới thứ năm, Tô Hiên Y phải lặp lại với các ngươi. Đây chỉ
mới là bắt đầu!” Mặt Tô Hiên Y nỏ nụ cười.
Tang đứng sau
lưng Tô Hiên Y yên lặng nhìn bốn phía, ánh mắt có giãy dụa cùng chần
chờ, hồi lâu thầm than một tiếng, cúi đầu.
Trong khoảng
thời gian ngắn, toàn bộ Đạo Thần Tông gió tanh mưa máu, bị giết chóc
điên cuồng bao phủ. Đại lục từng chỗ hỏng mất. Rất nhanh, chín chỗ đại
lục trôi nổi biến thành mảnh vụn rôi xuống Đạo Hải.
Trung giới chín mươi chín đại lục cũng khó tránh khỏi kiếp nạn, mỗi một chỗ
có ngày càng nhiều kiếm gỗ, nhiều đếm không hết xé gió lao đi, cùng bị
hủy diệt.
Mặc kệ nam nữ, mặc kệ già trẻ, cho dù là con
nít cũng bị giết chóc, thê lương tử vong, đây là diệt tông, hoàn toàn
tiêu diệt tất cả tồn tại trong tông môn.
Vài tiếng rít
gào vang vọng, trong Đạo Hải bên dưới có bốn cầu vồng xé gió lao ra, bốn cầu vồng đứng bốn linh thủ, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ!
Bốn con thú đỏ mắt lao hướng Tô Hiên Y, Chu Tước có tốc độ nhanh nhất,
rít gào lao tới gần, bị Tô Hiên Y phất tay vòng quanh biển lửa. Chu Tước sinh ra từ lửa nhưng hôm nay ở trong biển lửa phát ra tiếng rống thê
lương, biến thành tro bụi.
Kiếm quang chớp động, tới lượt Thanh Long. Đầu của nó bị bị trực tiếp chặt đứt, nguyên thần diệt vong, chỉ để lại thân thể thật dài rơi xuống đại lục vỡ ra.
Cùng rơi xuống còn có Bạch Hổ, nó không toàn thây mà máu thịt nhầy nhụa như nổi lên mưa máu rơi vào hư vô.
Về phần Huyền Vũ, nó bị hỏng mất mai rùa, một trái tim đẫm máu bị Tô
Hiên Y cách không moi ra, dùng sức bóp hóa thành đan dược bị y nuốt vào
miệng.
"Huyền Vũ chi đan, hương vị không tệ.” Tô Hiên Y nhẹ giọng mở miệng, như đang nhớ lại mùi vị, ánh mắt nhớ nhung.
Nổ vang ngập trời, chín mươi chín chỗ đại lục bị hủy diệt, còn có chín
trăm chín mươi chín đại lục dưới chót tan nát, bao gồm sinh mệnh vô tội
bị cướp đi quyền sống trong tai kiệp này. Đạo Thần Tông đã bị giết hết,
khung trời tàn phá, đại địa một mảnh phế tích, máu tươi nhiễm đỏ sương
Đạo Hải, mùi lan khắp nơi.
"Đạo Thần Tông như vậy mới đẹp.” Tô Hiên Y nhớ lại Huyền Vũ chi đan, giơ tay phải vỗ hướng khung trời vỡ.
Ở chỗ cao nhất vang tiếng nổ, một tòa tháp trưởng lão, vị trí cao nhất
vỡ thành bốn năm mảnh. Còn có khối bảng hiệu bị trôi nổi ở khung trời xa xôi mắt thường không nhìn thấy, không đoán được lấy tài liệu quý giá gì luyện chế thành. Ba chữ to Đạo Thần Tông được truyền thừa vô số năm,
khi Đạo Thần Tông được sáng tạo đã tồn tại bây giờ rớt xuốn, thành bốn,
năm mảnh.
Mặt Tô Hiên Y treo nụ cười, nhìn Đạo Thần Tông
không còn chút gì, xoay người cất bước đi hướng hư vô. Tang yên lặng đi
theo, hai người đi ra khỏi Đạo Thần Tông, bước vào trong cơn lốc giới
lực cuồng bạo.
"Đã xong, còn kém một việc, liền hoàn mỹ.” Tô Hiên Y đứng trong cơn lốc giới lực, trên người thỉnh thoảng vặn vẹo, dường như ảnh hưởng cơn lốc giới lực bên ngoài trong phạm vi nhất định, khiến cho chúng nó biến mất, khiến cho trời sao trong phạm vi này vĩnh
viễn dừng lại trong nhiều năm.
“Tô Minh, hài tử của ta,
ngươi ở nơi nào đâu...” Tô Hiên Y mỉm cười, hai mắt định khép lại tìm
kiếm thì Tang ở sau lưng rốt cuộc ngẩng đầu nhìn bóng lưng y.
“Ngươi đã hứa với ta.” Tang trầm giọng mở miệng.