Tô Minh am hiểu nắm chắc tâm tư biến hóa của đối thủ, giỏi về nắm trong
tay cảm xúc, điểm yếu. Từ khi săn bắn ở Ô Sơn thì Tô Minh đã thể hiện ra sở trường này. Càng không nói đến hơn ngàn năm qua Tô Minh trải qua
nhiều chuyện khiến tâm trí trưởng thành rất nhanh. Tinh Cực Đạo bị việc
bên ngoài kinh sợ, muốn mau rời khỏi tam hoang đại giới, vì vậy Tô Minh
lợi dụng điểm đó, đầu tiên là ra tay trợ giúp, thúc giục chiếc nhẫn màu
trắng làm tinh thần đối phương thả lỏng.
Khi tinh thần Tinh
Cực Đạo thả lỏng thì Tô Minh lập tức nguyên thần xuất khiếu, hồn lao
thẳng tới chỗ Tinh Cực Đạo. Tốc độ ra tay của Tô Minh, Tinh Cực Đạo căn
bản là không có chút đề phòng, nếu đổi lại lúc khác thì gã tuyệt đối sẽ
không như vậy. Trước mắt tinh thần của Tinh Cực Đạo vốn vì kế hoạch điên cuồng của Tô Hiên Y kích thích, hơn nữa chỉ muốn bỏ chạy, vì vậy xuất
hiện một sơ hở không nên có.
“Ngươi không phải là Chưởng Cực Đạo!!!” Tinh Cực Đạo gầm nhẹ.
Thân thể của Tinh Cực Đạo đã bị thương nhưng tu vi bàng bạc từ thần hồn vẫn mạnh mẽ. Trong vài giây Tô Minh đoạt xá được ông lão mặc áo đen là
có nguyên nhân, còn Tinh Cực Đạo lại hiển nhiên không dễ dàng như vậy.
Nhưng Tô Minh vẫn lựa chọn đoạt xá, hoặc nên nói này không phải đoạt
xá, đây là đến từ diệt sinh chi chủng cắn nuốt. Giây phút hồn Tô Minh
nhảy vào nguyên thần của Tinh Cực Đạo thì gã phát ra tiếng rống, chiếc
nhẫn màu trắng mất đi khống chế, xoay tòn trong cơn lốc giới lực. Theo
đó từng đợt giới lực ùa vào, nó không thể hủy báu vật của Nghịch Thánh
nhưng có thể phá hủy Tinh Cực Đạo, Tô Minh ở bên trong.
"Mặc
kệ ngươi là ai, chúng ta không khống chế chí bảo này thì đều phải chết.
Chết tiệt, ngươi điên sao?” Giọng Tinh Cực Đạo đầy sợ hãi vang lên, lập
tức thanh âm bị giới lực ùa vào phát ra tiếng nổ lấn át.
Giờ
thì chiếc nhẫn màu trắng hoàn toàn bị cuốn cơn lốc giới lực, tiếng rít
gào vang vọng. Không ai biết trong chiếc nhẫn màu trắng ở trong cơn lốc
giới lực đang tiến điên cuồng đoạt xá cùng cắn nuốt.
Tô Minh
đã không còn là trước kia, nay hắn như dục hỏa trùng sinh, hắn muốn theo đuổi cuộc sống mới. Cuộc sống này là hoàn toàn bóc tách diệt sinh chi
chủng khỏi hồn của mình, chặt đứt liên hệ cuối cùng với Tô Hiên Y. Vào
lúc chặt đứt liên hệ sẽ khiến Tô Hiên Y cho rằng Tô Minh đã hình thần
đều diệt, thành chất dinh dưỡng thúc giục diệt sinh chi chủng trưởng
thành.
Để làm được điều này thì Tô Minh phải đoạt xá người
như Tinh Cực Đạo, cắn nuốt hồn này bổ sinh sức sống bị diệt sinh chi
chủng hấp thu.
Vì vậy dù rất khó khăn, nguy hiểm rất nhiều
nhưng nếu không làm thì Tô Minh không thể bóc diệt sinh chi chủng ra
được, nếu không làm vậy thì hắn không thể bày ra vận mệnh hình thần đều
diệt. Đối với Tô Minh, lựa chọn như thế nào đã không có đáp án. Tô Minh
phải cắn nuốt, hắn phải thành công, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Tô
Minh khi nhào hướng Tinh Cực Đạo.
Ẩn chứa cơn lốc giới lực
rít gào, che giấu mọi thứ nơi đây, chỉ có cái kén màu trắng không xa đã
bị tầng tầng suy yếu, mờ hồ thấy bên trong có một cô gái ôm người run
rẩy, lộ vẻ bất lực cùng tuyệt vọng.
Bốn phía một mảnh phế
tích, trừ phi cơn lốc ra không có gì khác. Toàn bộ Đạo Thần chân giới
tàn phá trong cơn lốc giới lực rít gào.
Hướng Đạo Thần Tông,
bên trong Đạo Thần Tông, tất cảu tu sĩ biểu tình mang theo hoảng sợ,
truyền tống trận liền cùng với Đạo Thần Tông đã bị cơn lốc giới lực bên
ngoài phá hủy sạch sẽ, khiến chỗ này thành đường cùng không thể ra
ngoài, người bên ngoài cũng không thể tiến vào trong.
Bởi vì
bên ngoài Đạo Thần Tông đã bị cơn lốc giới lực cuồng bao tràn ngập, tu
sĩ muốn dùng cách gì đi ra đều là hét thảm, máu thịt tứ tung bầy nhầy.
Ngay cả nguyên thần, linh hồn cũng bị xé rách, hình thần đều diệt.
Tình cảnh này là vì trưởng lão Đạo Thần Tông lựa chọn một số đệ tử của
mình đưa ra ngoài, ra kết quả thí nghiệm, kết quả này khiến đám người
sắc mặt âm trầm.
Nay tu sĩ còn ở Đạo Thần Tông đã ít ỏi hơn
trước nhiều, ước chừng chỉ có mấy trăm vạn tu sĩ. Dù sao giờ phút này đa số tu sĩ Đạo Thần Tông đều ở bên ngoài, có thể nói trong cơn lốc giới
lực cuồng bạo này chưa chắc có nhiều người sống sót. Cơn lốc giới lực
này khiến Đạo Thần Tông nguyên khí đại thương. Nhưng nếu sống qua được,
lấy nội tình của Đạo Thần Tông thì vẫn có ngày hồi phục. Nhưng điều kiện hàng đầu là trong quá trình không có tai kiếp nguy hiểm tiến đến, nếu
không thì Đạo Thần Tông rất có thể kéo dài vô số năm tháng rồi tựa như
Oán Ngụy biến mất trong dòng sông lịch sử tam hoang đại giới.
Nhưng hy vọng như vậy dối với Đạo Thần Tông chỉ là hy vọng, thậm chí hy vọng không kéo dài bao lâu, chỗ Tô Hiên Y bế quan vang tiếng nổ động
trời.
Nơi Tô Hiên Y bế quan nổ tung, mật thất vỡ từng tầng,
chỉ hơn mười giây vỡ thành bốn năm mảnh. Mật thất bị hỏng, không gian vỡ vụn, sát khí ngập trời như bị đè nén mấy vạn năm lại nổi lên, bị phóng
ra.
Theo sát khí xuất hiện còn có một người áo đen đầu tóc
dài chậm rãi bước ra khỏi đất bế quan sụp đổ. Y xuất hiện khiến bầu trời trong thế giới này tối sầm xuống, mất đất run rẩy xuất hiện vô số cái
khe.
"Hiên tôn, năm đó ngươi lấy thân thể tự bạo hóa thành
phong ấn, phong kín thân hình của ta! Đạo Thần, ngươi lấy hồn nghịch,
dung ý chí phong ấn ta trong mật thất này không thể đi ra. Nhưng hôm
nay...” Người áo đen ngửa đầu phát ra tiếng cười dài đầy lệ khí, trong
tươi cười có điên cuồng, khát máu, vì đạt tới mục đích có thể hủy diệt
khung trời.
“Nhưng hôm nay, hiên tôn đại nhân, ngươi đã hình
thần đều diệt, tự mình tiến vào thân thể ta chuẩn bị cho ngươi, phong ấn của ngươi đương nhiên ta biến! Đạo Thần, mặc kệ ý chí của ngươi có thể
dung nhập không gian hình thành mật thất phong ấn, nhưng ngươi không
tưởng tượng được là cơn lốc giới lực xuất hiện khiến phong ấn của ngươi
biến suy yếu nhất, khiến thân thể ta hoàn toàn hồi phục dễ dàng đấm vỡ
nó!”
Người áo đen này mang theo ngập trời sát khí, đúng là... Tô Hiên Y!
“Năm đó Tô ta từng thề là nếu có ngày ra khỏi phong ấn sẽ huyết tẩy Đạo Thần Tông của ngươi, tẩy mối hận năm đó!” Khóe môi Tô Hiên Y cong lên
nụ cười, lắc người rời khỏi đất đai gã ở. Tiếng nổ điếc tai vang vọng,
thế giới này hoàn toàn vỡ vụn.
Cùng lúc đó, trong Đạo Thần
Tông, chín đại lục trôi nổi, tiếng nổ đinh tai nhức óc chấn động tinh
thần tất cả tu sĩ còn ở trong Đạo Thần Tông. Rất nhiều người trông thấy
hình ảnh suốt đời khó quên, thậm chí đó là ánh sáng cuối cùng trong sinh mệnh của họ.
Bọn họ thấy một trong chín chỗ đại lục chợt nổ
vang, hỏng mất, bao gồm mọi sinh mệnh trên đó, núi sông, kiến trung
trong khoảnh khắc sụp đổ.
Một người đàn ông trung niên mặc áo đen, có tóc dài đứng ở vị trí đại lục bị phá vỡ, cúi đầu nhìn mặt đất,
đôi mắt sâu thẳm, hình như có ngọn lửa đang đốt hừng hực.
“Năm đó ô ta từng nói, giới này, Tố Minh!” Giọng của người áo đen trung niên không cao.
Nhưng khi thanh âm vang lên thì hư vô run rẩy, khung trời chấn động,
tất cả đại lục nổ vang, mọi tu sĩ tinh thần run rẩy, sợ hãi không thể
tả.
Mặt Tô Hiên Y mang theo nụ cười, nhấc chân, vung tay phải, tiếng nổ ầm ầm, lại một đại lục bị hủy diệt.
“Nhiều năm qua Tô ta luôn chờ ngày hôm nay."
Tô Hiên Y lắc người, liên tục ba tiếng nổ kinh trời, chín chỗ đại lục lại bị hủy diệt.
“Ngươi là ai?” Tiếng gầm sợ hãi và giận dữ từ xa truyền đến.
Cùng lúc đó, mười cầu vồng xé gió lao anhnh tới, dẫn đầu đúng là ba ông lão Nhật, Nguyệt, Tinh. Bọn họ nhìn chằm chằm Tô Hiên Y, bộ dạng người
này xa lạ rồi lại có quen thuộc khiến họ không nghĩ ra đối phương rốt
cuộc là ai.
“Ta là ai?” Khóe môi Tô Hiên Y cong lên nụ cười châm chọc.
Tô Hiên Y bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, tay phải nâng lên, thân hình không nhúc nhích, chỉ vào Nhật lão.
"Máu thịt của người này hiến tế cho tộc ta, hồn của người này thành khí của ta!"
Cái chỉ này khiến Nhật lão có diệt cảnh con ngươi co rút, miệng phát ra tiếng hét thê lương. Thân hình lão héo rũ sắp diệt vong thì giơ lên
ptay phải vỗ trán. ầm một tiếng, thân thể lão dập nát nhưng nguyên thần
chạy thoát.
"Hiên tôn tu vi, hắn là hiên tôn tu vi!!” Thê lương thét chói tai vang vọng.
Nguyên thần Nguyệt Lão run lên, trong ánh mắt khó tin của mọi người chớp mắt thành cây kiếm gỗ màu đỏ.
Kiếm gỗ vù vù chớp lóe lao hướng Tô Hiên Y, vòng quanh y, trở thành
pháp bảo. Nhìn kỹ kiếm gỗ thì hơi thở giống hệt như cái Tô Hiên Y từng
tặng cho Tô Minh.
“Tạo hóa thuật, đây là... Đây là lực lượng
của hiên tôn!” Nguyệt lão và Tinh lão biến sắc mặt, tất cả trưởng lão
sau lưng họ mặt trắng bệch.
“Ngươi là hiên tôn!!” Giọng của Nguyệt lão đầy khó tin.
"Hiên tôn? Các ngươi hãy nhìn kỹ Tô ta là ai!” Tô Hiên Y vung tay áo,
khuôn mặt thay đổi, hơi thở phút chốc rõ ràng hóa thành Đạo Thần!