Khoảng cách gần nhìn Vu tượng của người đàn ông gầy, Tô Minh thấy rõ
ràng người khổng lồ tóc đen, mặc da thú thô ráp, hơi thở hoang dã ập vào mặt.
Trên đỉnh đầu hỗn độn của người khổng lồ có một ông lão mặc đồ đen ngồi xếp bằng, đồ đen che phủ khuôn mặt của lão, không nhìn
thấy diện mạo nhưng chỉ là bóng dáng thì Tô Minh vẫn nhận ra được ông
lão chính là sư tôn của hắn!
Nhưng lần này Vu tượng xuất hiện bộ đồ của sư tôn là màu đen, khác với lúc trước, lòng Tô Minh máy động.
Cùng lúc đó, người đàn ông gầy toàn thân nổ gân xanh, gầm lên, ảo ảnh
người khổng lồ sau lưng gã giơ lên nắm đấm tay phải đập hướng Tô Minh.
Khi nắm tay đánh tới thì Tô Minh tiến lên một bước, va chạm nhau, thân
hình hắn chợt biến mất, lúc xấut hiện đã ở trên đỉnh đầu người khổng lồ
hư ảo, bên cạnh Thiên Tà Tử áo đen.
Hơi thở quen thuộc, cảm
giác quen thuộc làm Tô Minh bỗng chốc quên mình đang ở đâu. Hắn nhìn ông lão, dù chỉ là hư ảo nhưng cũng là cảnh tượng hắn trân trọng giữ gìn.
"Sư tôn...” Tô Minh trầm mặc, cúi đầu hướng ông lão mặc đồ đen ngồi khoanh chân trên đỉnh đầu người khổng lồ.
Tô Minh chưa cúi đầu xong thì người đàn ông gầy lại phát ra tiếng gầm,
trán nhanh chóng hiện ra một đồ đằng, đó là đồ án ngọn núi. Sau khi xuất hiện đồ án thì người gã bùng phát ý sắc bén, lao hướng Tô Minh, từ xa
nhìn gã như hóa thành đỉnh núi, dùng thân thể va chạm vào hắn.
Tô Minh nhướng mày xoay người, giơ lên tay phải, định chém xuống thì
chợt thấy đồ án ở trán người đàn ông gầy. Tinh thần Tô Minh rung động,
bàn tay vung ra thu lại một nửa lực lượng.
*Ầm!* một tiếng,
Tô Minh không nhúc nhích nhưng người đàn ông gầy hộc máu, liên tục văng
ra sau, ánh mắt nhìn hắn chứa nghi ngờ. Người đàn ông gầy vội thụt lùi,
năm ngón tay phải tỏa ra năm khói đen, ở trước mặt ấn pháp quyết liên
tục biến đổi mấy lần, chỉ vào bộ khung xương cách gã khá xa. Khung xương rung lên, trong đầu lâu tàn phá tỏa ra ngọn lửa âm u, thân hình run
lên, ngẩng đầu lâu. Cùng lúc đó, lửa âm u lan tràn, liên tiếp nguyên
khung xương. Một cốt thú đứng trong trời sao.
Cốt thú này lúc còn sống có cánh, khi nó đứng dậy thì cốt cánh hai bên giương ra vọt
tới trước, tốc độ nhanh như chớp khoảnh khắc xuất hiện ở dưới thân người đàn ông gầy, nâng gã lên bay vào trong thần nguyên tinh hải.
Tô Minh đứng ngơ ngác, trong đầu hiện ra đồ đằng ngọn núi trên trán người đàn ông gầy, rất quen thuộc, nó là Cửu Phong!
Tô Minh khó đè nén nỗi lòng kích động, nếu lúc trước nhìn thấy bóng
dáng sư tôn thì Tô Minh đoán đôi chút, bây giờ nhìn Cửu Phong, hắn đã
khẳng định chắc chắn sư tôn từng tới đây, thậm chí ở lại đây thời gian
dài, nếu không thì không thể nào sinh ra một bộ lạc. Hơn nữa rất có thể
sư tôn vẫn còn ở thần nguyên tinh hải!
Nghĩ tới đây mắt Tô
Minh chợt lóe, xông tới trước. Hạc trọc lông, Minh Long vào lúc Tô Minh
đấu với người đàn ông gầy thì đã chạy tới mấy bộ xương lục tìm lung
tung, giờ thấy hắn đi xa thì vội vàng theo sau.
Tô Minh mượn
na di của Xích Hỏa Hầu, nhoáng người lên, biến mất, khi lại xuất hiện đã ở chỗ rất xa, có thể thấy người đàn ông gầy trên cốt thú nhìn chằm chằm vào hắn.
“Nếu ta muốn giết ngươi thì sẽ không cho ngươi trốn xa như vậy. Ta có ba vấn đề, nếu ngươi đáp lại ta thì ta sẽ thả ngươi
tự do.” Tô Minh bình tĩnh nói.
Người đàn ông gầy biểu tình do dự, định mở miệng nói gì thì bỗng biến sắc mặt. Chỉ thấy sau lưng gã,
trong không khí trời sao bỗng xuất hiện một vòng xoáy, giống cái mồm to
nuốt cốt thú, bao gồm thân thể người đàn ông gầy cũng bị nuốt đi.
Tình cảnh xuất hiện quá đột ngột, Tô Minh bình tĩnh trở lại, không có ý định tiến tới mà khoanh chân trong trời sao, vẻ mặt thản nhiên.
Thời gian trôi qua từng ngày, ba ngày, năm ngày, bảy ngày...mãi đến nửa tháng sau.
Tô Minh vẫn ngồi khoanh chân tại đó, không có vẻ gì là mất kiên nhẫn.
Nửa tháng nay xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Tô Minh không thấy mãnh thú hay dị tộc thần nguyên tinh hải đi ngang qua.
Khi lại ba ba
ngày dau, trước mặt Tô Minh, chỗ nửa tháng trước người đàn ông gầy và
cốt thú bị nuốt chợt lóe vệt đỏ, lao nhanh ra xa. Vệt đỏ đó là người đàn ông gầy, sương đỏ vòng quanh thân thể gã, sắc mặt gã cực kỳ âm trầm, có sự tức giận, thậm chí trên mặt gã có vệt đen nhàn nhạt.
Tô Minh mỉm cười, đứng dậy, nhấc chân tiếp tụhiêm trọng."
Giọng Tô Minh rơi vào tai người đàn ông gầy phía trước bỏ chạy khiến gã biến sắc mặt, nhưng gã cắn răng không ngoái đầu, tốc độ huyết độn càng
nhanh hơn.
Tô Minh nhíu mày, lắc người, thi triển na di,
khoảnh khắc xuất hiện ở vị trí hơn mười mét sau lưng người đàn ông. Tô
Minh đang định tiếp tục na di thì con ngươi bỗng co rút, cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao phủ tinh thần hắn, nguy hiểm đến từ không gian trước mặt.
Tô Minh nhìn qua, không gian rất bình tĩnh, không có điểm khác lạ gì.
Dù là đá vụn hoặc bụi trần đều không có gì lạ. Nhưng cảm giác nguy hiểm
nói cho Tô Minh rằng trong bình tĩnh ẩn giấu sát khí có thể uy hiếp hắn.
Chính lúc này, thanh âm như tiếng ông lão thì thào vang vọng trong trời sao. Khi thanh âm xuất hiện thì người đàn ông gầy bỗng dừng bước, mặt
gã trắng bệch, vội thụt lùi lại. Nhưng bỗng nhiên không khí bên cạnh
người đàn ông xuát hiện sóng gợn vô tợn.
Sóng gợn phạm vi vài vạn mét, sóng gợn khuếch tán, ở trong trời sao vẽ ra đường nét, hình
dạng là một con cá to. Con cá có chín gai nhọn, không thấy thân hình
thật sự của nó, chỉ có thể từ sóng gợn nhìn đại khái. Nhìn khoảng cách
gần có lẽ không thấy rõ, nhưng từ xa nhìn thì trời sao xung quanh không
có chút dao động, cho nên phạm vi dấy sóng gợn này đặc biệt rõ ràng. Đây chính là một mảnh thú khổng lồ ẩn giấu trong hư vô.
Chỗ
người đàn ông gầy ở là bên miệng của mãnh thú, Tô Minh chính mắt thấy
sóng gợn lăn tăn, mãnh thú há to mồm. Tình cảnh nửa tháng trước cực kỳ
giống hiện tại xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Người đàn ông gầy mắt đỏ rực, điên cuồng thụt lùi, nhưng thân hình gã chậm chạp lại, như
là có lực lượng tập trung trên người gã quấy nhiễu, khiến động tác chậm
hơn bình thường gấp mấy lần.
Tô Minh lập tức tiến tới một
bước dùng lực lượng na di, vào giây phút mãnh thú định nuốt người đàn
ông gầy thì hắn xuất hiện bên cạnh gã.
Tô Minh túm lấy vai
người đàn ông gầy, biểu tình nghiêm túc, nhanh chóng thụt lùi. Giây phút Tô Minh định lùi thì phát hiện thân hình như mục nát, như có vô số sợi
tơ vô hình vòng quanh, khiến tốc độ của hắn cực kỳ chậm.
Mắt
thấy nguy hiểm, cái mồm to của mãnh thú sắp khép lại nuốt xuống thì mắt
Tô Minh chợt lóe, giơ lên tay trái vỗ trán, phun ra ánh sáng trắng. Ánh
sáng trắng là ngọc thạch to cỡ bàn tay, lúc bay ra thì nhanh chóng biến
lớn trước mặt Tô Minh.
“Thái Bình Hữu Tượng!” Tô Minh khẽ quát.
Ngoài người hắn phút chốc xuất hiện nhiều phù văn phập phồng nhấp nhô.
Những phù văn mỗi một cái ngưng tụ lực thần nguyên của hắn, phù văn chớp mắt bay ra, dung nhập vào ngọc thạch trắng, tốc độ ngọc thạch bành
trướng tăng lên gấp mấy lần.
“Lệ quỷ xứng tượng!"
Một tượng voi trắng to lớn xuất hiện trong trời sao, có tiếng hét to
truyền ra, một cán cân biến ảo, một con ác quỷ to lớn giơ lên cán cây.
Một bên là voi to, bên kia là mãnh thú ẩn núp trong không khí, bắt đầu
đo.
“Nặng...ba tiền bảy lượng!” Miệng lệ quỷ phát ra tiếng ồm ồm.
Mãnh thú núp trong khống khí phát ra tiếng gầm giận dữ, thân hình bỗng thu nhỏ, lực lượng tan vỡ bùng phát từ người nó.
*Ầm!* một tiếng, trời sao rung động, trùng kích mạnh mẽ đẩy tám hướng.
Tô Minh theo trùng kích không ngừng thụt lùi, một tay hắn bắt chặt người đàn ông gầy, tay kia thì chỉ vào lệ quỷ xứng tượng.
Trong
tiếng nổ lệ quỷ tán đi, voi to biến mất, lại hóa thành ngọc thạch trắng
to cỡ bàn tay lao hướng Tô Minh. Tô Minh túm lấy nó, trán toán mồ hôi.
Tô Minh nhanh chóng lùi ra sau, túm người đàn ông gầy lập tức cách xa.
Sau lưng họ sóng gợn quanh quẩn, mãnh thú núp trong hư vô không chết mà
phát ra tiếng gầm đau đớn cùng giận dữ.
Người đàn ông gầy mặt tái nhợt, rõ ràng có vệt đen xuyên suốt đỉnh đầu, gã phức tạp nhìn Tô Minh, thấp giọng nói.
"Cảm ơn."