Thốt lời xong người đàn ông gầy hôn mê, vệt đen trên mặt gã hiện
tại không là một cái mà là vài cái, liên tiếp nhau vẽ ra hình dạng đầu
quỷ.
Đầu quỷ như đang mỉm cười, khắc trên khuôn mặt của người đàn ông gầy, trông thấy ghê rợn.
Tô Minh túm người này, lại na di, sau lưng hắn mãnh thú ẩn trong hư vô
gầm rống, hắn nhanh chóng rời xa. Mấy ngày sau, khi người đàn ông gầy
lại mở mắt ra thì đã nằm trên một mảnh đất, đó là một tảng đá lớn bềnh
bồng trong trời sao, bên trên mọc một số thực vật tím đen, mùi mục rữa
tỏa ra ngoài.
Khoảnh khắc mở mắt thì con ngươi người đàn
ông gầy co rút, ngồi bật dậy, tay phải lóe tia sáng lạnh, lại xuất hiện
một cốt đao mới. Người đàn ông gầy vẻ mặt cảnh igacs liếc xung quanh,
trông thấy Tô Minh ở không xa ngồi tĩnh tọa, đang ngẩng đầu nhìn trời.
Tô Minh mặc áo dài gai thô, tóc rối tung, màu da hơi đen, hơi thở cổ
xưa nguyên thủy tỏa trên người hắn. Mặc dù trông hắn khá trẻ tuổi nhưng
trên người có tang thương, năm tháng lắng động, khiến biểu tình của hắn, từ trong ánh mắt để lại chút dấu vết.
Trong mắt người đàn ông gầy lóe tia phức tạp, nhìn Tô Minh, lặng im không nói.
“Ngươi đã tỉnh.” Tô Minh bình tĩnh nói.
Tô Minh không nhìn đối phương, vẫn ngắm khung trời, nhìn trời không có ngôi sao, xa lạ mà xa xôi.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Người đàn ông gầy do dự một chút, thấp giọng hỏi Tô Minh.
“Ta đã trừ độc trên người ngươi, nhưng vết thương tạo thành nhiều năm
thì ta không thể hồi phục giúp được.” Tô Minh không trả lời mà bình tĩnh nói.
Khi người đàn ông gầy tỉnh lại liền phát hiện độc trong người gã đã biến mất, nghe Tô Minh nói vậy thì im lặng.
“Tên ngươi là gì?” Tô Minh lạnh nhạt hỏi.
“Đệ Cửu Mịch Sát.” Người đàn ông gầy im lặng không lâu sau nói cho Tô Minh tên của gã.
“Đệ cửu” Tô Minh thì thào, thu lại tầm mắt nhìn khung trời, ngoái đầu nhìn vào Đệ Cửu Mịch Sát.
“Bộ lạc của ngươi tên là Cửu Phong?” Tô Minh biểu tình bình tĩnh, chỉ
có hắn biết khi nói ra hai chữ Cửu Phong thì trong tinh thần gợi lên
đoạn thời gian tốt đẹp bị chôn giấu.
Đệ Cửu Mịch Sát ngẩn ra, nhìn chằm chằm Tô Minh, không lên tiếng. Mặc dù gã không đáp nhưng Tô Minh đã tìm được đáp án.
"Vu Công của bộ lạc ngươi tên...Thiên Tà Tử?” Tô Minh lại hỏi, thanh âm bình tĩnh nhưng mang theo khí thế không tha nghi ngờ, uy nghiêm nhất
định phải được nghe đáp án.
"Không phải.” Đệ Cửu Mịch Sát cúi đầu, nói.
"Không phải sao...” Tô Minh nhìn chằm chằm người đàn ông gầy trước mắt, người này là thuộc bộ lạc do sư tôn ở thần nguyên tinh hải xây dựng,
điều này là chắc chắn.
“Nếu đã không phải thì ngươi đi đi.” Tô Minh lắc đầu, lại nhìn lên trời, xem phương xa xôi, toát ra vẻ lạc lõng.
Đệ Cửu Mịch Sát ngây ra, gã không ngờ người cực kỳ cường đại trong mắt
gã, có thể đấu với Hư không thú sau khi cứu gã, chẳng những giải độc cho gã, chỉ hỏi mấy vấn đề rồi cho gã đi.
Đệ Cửu Mịch Sát
mắt chợt lóe, chậm rãi đứng dậy, do dự một chút rồi chắp tay, cúi đầu
hướng Tô Minh, bỗng thụt lùi, chớp mắt đi xa. Nhưng Đệ Cửu Mịch Sát mới
lùi chừng mấy trăm mét thì chợt khựng lại, lần nữa nhìn Tô Minh.
“Ta biết chắc ngươi ở trên người ta để lại cấm chế tìm hiểu vị trí ta
đi đâu, có thể từ xa đi theo, nắm giữ phương hướng của ta. Ta có thể
mang ngươi đi bộ lạc của ta, nhưng ngươi phải dùng thần linh tộc ngươi
thề rằng, sau khi ta mang ngươi về bộ lạc thì phải giải cấm chế trên
người ta ra."
"Có thể.” Tô Minh xoay người nhìn người đàn ông gầy trước mắt, gật đầu.
Trời sao mênh mông, càng di sâu vào thần nguyên tinh hải thì vật trôi
nổi ngày càng nhiều. Dù là đá vụn hay bụi trần thường tụ thành đàn lướt
qua, khiến người ta khó tránh khỏi dâng lên cảm giác chỗ này đã từng huy hoàng. Đặc biệt khi Tô Minh thấy một tảng đá to hình dạng kỳ lạ như sao bằng bay ra xa, hình dạng tảng đá rõ ràng là đầu một pho tượng. Cái đầu đầy vết rạn, cỡ vạn mét, khiến người trông thấy bất giác tinh thần chấn động.
“Đó là đầu của La Mặc thần, nó bềnh bồng trong
thần nguyên tinh hải, đại biểu may mắn. Hễ ai nhìn thấy nó, nếu bái nó
thì sẽ được La Mặc thần chúc phúc.” Đệ Cửu Mịch Sát thấp giọng giải
thích, dừng lại giữa trời sao, khom người bái đầu tượng phía xa.
"Ở ngoài thần nguyên tinh hải này tổng cộng có chín đầu La Mặc thần,
thật lâu trước kia, truyền thuyết được cung phụng trong La Mặc thần
điện, tiếc rằng ở đại hủy diệt thì tan vỡ theo La Mặc thần điện."
Tô Minh nhìn cái đầu đi xa, mãi đến khuất bóng mới bình tĩnh hỏi.
"Còn bao xa nữa?"
"Xuyên qua tinh lạc hải này, lại qua một tòa Tinh Thần sơn, đi qua một
mảnh bụi trần là sẽ thấy bộ lạc của ta.” Đệ Cửu Mịch Sát liếc Tô Minh,
nhẹ giọng nói.
“Ngươi yên tâm, người bộ lạc thần nguyên
tinh hải chúng ta không gian xảo như những tu sĩ bên ngoài, ở mặt ngoài
hứa với ngươi mà âm thầm bày cạm bẫy. Nếu ta đã hứa sẽ mang ngươi đi bộ
lạc thì tuyệt đối không có ý gì khác nữa, ta cũng tin tưởng ngươi không
bị thần nguyên tinh hải bài xích sẽ tuân thủ nguyên tắc nơi này. Ta dẫn
ngươi đi con đường này dù hơi xa nhưng là an toàn nhất, vòng quanh mấy
bộ lạc nguyên thủy, tránh đi vài vùng đất bầy mãnh thú dừng chân.” Đệ
Cửu Mịch Sát lao tới trước, hóa thành cầu vồng xẹt nhanh.
Thời gian trôi qua từng ngày, nửa tháng sau, Tô Minh ở ngoài rìa thần
nguyên tinh hải đã mấy tháng. Có một ngày, hiện ra trước mặt họ là một
ngọn núi trong trời sao.
Đây là lần đầu tiên Tô Minh thấy núi trong trời sao.
Núi dường như cao vô hạn, không trông thấy tận cùng, không thấy giới
hạn, như vách tường to lớn dựng trong trời sao. Đây là một ngọn núi, do
vô số tinh cầu tàn phá tổ thành núi.
Đưa mắt nhìn thì
tinh cầu nhiều đến vài vạn, mặc dù đa số vỡ nát nhưng có thể tưởng tượng chúng nó tụ tập lại hình thành núi thì khiến người tinh thần rung động
cỡ nào.
Tô Minh nhìn Tinh Thần sơn, đôi mắt trong một giây trống rỗng.
“Đây là loại thần thông gì mới khiến nhiều tu chân tinh tàn phá hợp
thành một ngọn núi kinh người như vậy.” Tô Minh thì thào.
"Không ai biết là thần thông gì, cũng không biết là ai bày ra ngọn núi
này. Nhưng thần nguyên tinh hải chúng ta có một truyền thuyết.” Đệ Cửu
Mịch Sát nhìn Tô Minh, ánh mắt rơi vào Tinh Thần sơn phía xa.
“Truyền thuyết núi này là phần mộ, bên trong chôn một một người đàn
ông. Vợ của y, chôn vùi một nửa thần nguyên tinh hải, xây một ngôi mộ
cho người nàng yêu. Những tinh cầu này là bị vợ của y hủy diệt. Tời đi.” Đệ Cửu Mịch Sát ngoái đầu nhìn Tô Minh, nghiêm túc nói.
Tô Minh đứng trên một khu đất nghiêng lởm chởm, ngẩng đầu nhìn hướng
đỉnh núi. Chỗ đó mơ hồ, nhìn không thấy tận cùng, nhưng Tô Minh không
biết có phải là hắn bị ảo giác, dường như trong mơ hồ thấy một cô gái
đứng ở đỉnh núi, tay cầm một Cốt Huân, đang bi thương thổi khúc nhạc.
“Ngươi nghe thấy không?” Tô Minh bỗng hỏi.
Đệ Cửu Mịch Sát ngẩn ra, nghiêng tai nửa ngày, thắc mắc nhìn Tô Minh.
“Là tiếng nhạc.” Tô Minh nhắm mắt lại, Huân khúc nức nở vang vọng bên
tai hắn, làm tinh thần dao động, tác động ký ức của hắn, bi thương tương tự,
"Không nghe thấy, chúng ta đi mau đi.” Đệ Cửu Mịch Sát lắc đầu, nhanh chóng tiến tới trước.
Tô Minh mở mắt ra, lại liếc nhìn đỉnh núi mơ hồ, sau đó theo Đệ Cửu
Mịch Sát đi xa. Nhưng Tô Minh không thấy Minh Long, hạc trọc lông luôn
theo sau lưng hắn, trong đó Minh Long biểu tình bình thường, hạc trọc
lông thì vẻ mặt mờ mịt, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, mắt nó ứa lệ.
“Hạc bà nội nó, Hạc gia gia làm sao vậy nè, sao tự dưng rơi lệ, bỗng
dưng thấy rất khó chịu, rất muốn khóc. Chết tiệt, cảm giác này thật
không tốt chút nào. Ta muốn khóc, ta rất khó chịu, ta cảm thấy mình sắp
chết.” Hạc trọc lông thì thào, nước mắt rơi càng nhiều.
Hạc trọc lông mờ mịt đi theo sau Minh Long, Tô Minh, nước mắt không
ngừng rơi. Nhưng hạc trọc lông là linh hồn, nước mắt chảy ra giây sau tự tan biến, không rớt xuống đất, cũng không rơi vào núi, chỉ có thể rơi
trong tâm hồn nó, đâm xuyên trăm ngàn lỗ thủng, nhưng không ai thấy.
Ý thức của hạc trọc lông mơ hồ, nó nghe Huân khúc bi ai, trong đầu như
có hình ảnh. Trong hình ảnh nó là một con hạc to cỡ bầu trời, trên lưng
nó có một cô gái ngồi, cô sờ đầu nó, nhẹ giọng nói chuyện.