Mỗi người đều có bí mật, mỗi sinh linh đều có, chỉ là ngươi
không phải đồng loại của nó sẽ không biết, nó không nói cho ngươi thì
ngươi cũng không biết.
Tô Minh có bí mật, Đệ Cửu Mịch Sát cũng có bí mật, hạc trọc lông có bí mật của riêng nó.
Hiện tại Tinh Thần sơn trở thành một trong nhiều bí mật của nó.
Mãi đến khi Tô Minh đi xuống ngọn núi này, bọn họ chậm rãi đi xa khỏi
trời sao, hạc trọc lông ngoái đầu nhìn ngọn núi, nhìn đỉnh núi kia, nước mắt của nó xuyên thấu trái tim đầy vết thương, không biết nhỏ giọt đi
đâu.
“Đáng giá không.” Hạc trọc lông khẽ thì thầm.
Hiếm khi trong giọng nói của nó không thêm vào từ ngữ hình dung riêng, cũng không bỏ thêm từ Hạc bà nội gì.
Bóng dáng đi xa, Tinh Thần sơn khuất xa, ký ức cũng trôi xa.
Khi Tô Minh noái đầu lại, hắn không thấy giọt nước mắt của hạc trọc
lông. Tô Minh thấy vẫn là hạc trọc lông vô tâm vô phế, hoạt bát, tham
tiền như mạng.
Giống như ngươi sẽ không thấy nước mắt của con cá, bởi vì nó ở trong nước, ngươi không chia rõ đâu là nước, đâu là lệ.
“Trọc lông, sao cảm giác ngươi hình như là lạ?” Minh Long biến thành
con chó to màu vàng nhỏ giọng nói chuyện với hạc trọc lông.
“Hạc gia gia của ngươi có gì mà lạ. Ta đang suy ngẫm xem, ngươi nói
trên Tinh Thần sơn có mỏ tinh thạch không?” Hạc trọc lông ngoái đầu, lại liếc Tinh Thần sơn.
Minh Long không thấy khi nó ngoái đầu thì biểu tình bi thương và mờ mịt.
Thời gian lại qua một tháng, đi qua tinh lạc hải vượt qua Tinh Thần
sơn, hiện ra trước mắt Tô Minh là sa mạc vô ngần. Sa mạc giống như Tinh
Thần sơn, bềnh bồng trong trời sao, nhìn như là mảnh đất. Đó là một mảnh sa mạc do vô số bụi trần tổ thành, bụi trần đó là mảnh đá vụn, là inh
cầu tan vỡ, chúng nó bị lực lượng nào đó ngưng tụ lại một chỗ, hình
thành sa mạc nhìn không thấy giới hạn. Có gió nức nở thổi qua sa mạc,
tốc lên đất cát. Có lực lượng bão cát thổi qua đâu như là vô số rồng cát lăn lộn rít gào, nhìn thấy ghê người.
“Đi qua sa mạc bụi trần này là tới bộ lạc của ta, đây cũng là nơi khá nguy hiểm. Chỗ này
sau đại hủy diệt, thần linh Sa Thổ tộc dùng thần thông mạnh mẽ trước khi ngủ say quét qua ngoài rìa thần nguyên tinh hải, ngưng tụ bụi của những mảnh tinh cầu tan vỡ lại, hình thành sa mạc đất bụi này, để lại bình
chướng thiên nhiên và đất sinh sản cho Sa Thổ tộc. Tại vì tộc nhân Sa
Thổ tộc đều là giống đực, họ là sinh linh thiên nhiên sinh ra từ đất
cát. Tộc nhân Sa Thổ tộc đa số thấp lùn, họ không có sức chiến đấu cũng
không có tu vi, rất là yếu ớt. Nhưng có thể ở trong thần nguyên tinh hải sinh ra tộc quần, nếu điểm nào đó cực kỳ yếu ớt thì đương nhiên sẽ có
một điểm cực kỳ mạnh mẽ. Sa Thổ tộc có thể chăn nuôi Sa Linh Ác, đó là
mãnh thú từ thời viễn cổ, thân hình chúng nó cực kỳ to lớn, bình thường
nằm trong sa mạc khiến người không thể thấy rõ, nhưng nếu thức tỉnh thì
sẽ trở thành vua sa mạc. Mãnh thú cường đại thời kỳ viễn cổ ày Sa Thổ
tộc không chăn nuôi nhiều nhưng mỗi con cực kỳ mạnh mẽ. Xuyên qua sa mạc này cần nửa tháng, trong nửa tháng này cúng ta không tiện quấy rầy Sa
Thổ tộc.” Đệ Cửu Mịch Sát ngoái đầu liếc Tô Minh, lại nhìn Minh Long và
hạc trọc lông, cẩn thận nói.
Tô Minh gật đầu ý là đã hiểu, sau đó Đệ Cửu Mịch Sát hít sâu, bước vào trong sa mạc, dùng tốc độ cao nhất vọt tới.
Tô Minh theo sau, một đường tiến tới, hắn nhìn sa mạc xung quanh. Màu
sa mạc lấy nâu làm chính, màu vàng và đen không nhiều. Màu này giống máu nhuộm lâu ngày thành khô cạn, ý hoang dã truyền vào cảm nhận của Tô
Minh.
Gió nức nở cuốn đất cát từ xa quét qua, khiến xung
quanh mơ hồ mông lung, làm người ta dễ dàng lạc hướng, coi như thần thức tại đây cũng bị hạn chế. Nhưng hiển nhiên Đệ Cửu Mịch Sát có cách của
gã phân rõ đường đi. Có lẽ lo lắng Tô Minh hiểu lầm, hoặc là tốc độ của
Đệ Cửu Mịch Sát không bằng hắn, lúc đi luôn giữ khoảng cách nhất định
với hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khi ngày thứ sáu
đến, họ đã bước vào sâu trong sa mạc. Trong tầm mắt đều là đất cát, tám
hướng nghe thấy là gió rền rỉ va chạm với cát.
“Hoàn
thành, chuyến đi này chắc không có gì ngoài ý muốn, Sa Thổ tộc không có
làm gì cản trở chúng ta. Thực chế chỉ cần chúng ta không chủ động chọc
vào tộc quần này, không phạm vào kiêng kỵ của họ thì không có nguy
hiểm.” Thần nguyên tinh hải thở phào, ngoái đầu nhỏ giọng nói với Tô
Minh.
"Kiêng kỵ?” Tô Minh con ngươi co rút.
"Ừm, Sa Thổ tộc rất đặc biệt, bởi vì trong tộc nhân của họ không có
giống cái nên tất cả tộc nhân đều là sinh linh sinh ra từ trong đất cát, vậy nên họ xem đất cát là tộc mẫu của tộc họ. Họ chỉ có một điều kiêng
kỵ là không cho phép sinh linh giống cái nào bước vào chỗ này, họ cho
rằng đó là khinh nhờn tộc nhân bọn họ. Nếu sinh vật giống cái bước vào
sẽ bị chúng nó bắt, chôn vùi ở đây, trở thành một phần tộc mẫu của họ,
nhưng chuyện này không liên quan chúng ta...” Đệ Cửu Mịch Sát nói tới
đây thì ngừng bặt.
Mặt đất bỗng rung động kịch liệt,
giống như dưới lòng đất có rồng lớn lăn lộn, có tiếng gầm trong cuống
họng truyền ra bốn phương tám hướng. Cùng lúc đó, Tô Minh chính mắt thấy sau lưng họ, bão sa mạc hình thành tiếng nổ, đất sa mạc gồ lên hình
thành một bàn tay to cỡ trăm mét trồi lên thành cồn cát. Đó là một bàn
tay do đất cát tổ thành, ngay sau đó cái tay khác xuất hiện, rồi tiếp
theo là người khổng lồ thân hình mấy ngàn mét đứng dậy khỏi mặt đất.
Đó là một người khổng lồ bằng đất cát, thân hình to lớn của nó khi đứng lên thì có nhiều đất cát đổ xuống, bão tố lại dấy lên hợp thành chiến
giáp và áo choàng trên nó. Đầu nó không có mắt, chỉ có cái mồm to há ra
thì đất cát như mưa rơi xuống. Có tiếng gầm rống trầm đục vang điếc tai.
"Ùng ục!"
Người khổng lồ ngửa đầu gầm lên, không thèm nhìn đám Tô Minh, sải bước
lao hướng đám Tô Minh đi tới, mỗi bước đạp xuống là mặt đất chấn động.
Lát sau, chốn càng xa hơn, Tô Minh thấy một người khổng lồ khác cũng
trồi lên từ đất cát, phát ra tiếng gầm.
"Sa Linh Ác!” Đệ Cửu Mịch Sát biến sắc mặt, bản năng lùi mất bước, nhưng khi thấy người khổng lồ đi xa thì mới chậm lại.
"Không biết là ai ở trong sa mạc chọc vào Sa Thổ tộc.” Đệ Cửu Mịch Sát lắc đầu nhìn Tô Minh, phát hiện hắn cau mày.
Chính lúc này, một thanh âm như tiếng sáo phát ra từ lòng đất, thanh âm nối liền. Từng tiếng rít sắc nhọn vang lên, dường như phát ra từ dưới
đất nhưng rõ ràng có thể nghe thấy nó đang nhanh chóng đi xa.
"Có sinh linh giống cái bước vào sa mạc!!!” Đệ Cửu Mịch Sát con ngươi co rút.
"Chắc chắn là vậy, nếu không thì sẽ chẳng khiến tộc nhân Sa Thổ tộc
thổi sáo và đi tới, nếu chỉ là bình thường bị đụng chạm thì họ sẽ không
xuất hiện."
Tô Minh thở dài, xoa trán.
“Bộ lạc của ngươi ở hướng nào?” Tô Minh nhìn Đệ Cửu Mịch Sát.
“Từ đây đi thẳng khoảng mười ngày là sẽ rời khỏi sa mạc, ở đó sẽ thấy
một tinh cầu bị tổn hại, đó chính là chỗ của bộ lạc ta.” Đệ Cửu Mịch Sát nói kỹ càng.
Tô Minh nghe vậy giơ lên tay phải, cách
không ấn mặt đất. Lập tức đất cát trầm xuống, như có dấu vết thiêu cháy, hòa tan, vẽ thành hình dạng một phù văn.
Sau đó Tô Minh phất tay, đất cát xung quanh bay tới phủ lên phù văn.
“Đây là...” Đệ Cửu Mịch Sát ngẩn ra.
“Ta cần rời đi một lúc, ngươi ở bộ lạc chờ ta, chậm nhất một tháng ta sẽ tới.” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Tô Minh ngoái đầu nhìn hạc trọc lông và Minh Long, hạc trọc lông cùng
hắn tâm ý liên thông, đương nhiên hiểu ý hắn, lắc người lao tới chỗ hắn, bị hắn thu vào túi trữ vật. Còn Minh Long dù không muốn nhưng cũng
không từ chối, bị Tô Minh thu vào túi trữ vật, hắn biểu tình nghiêm túc, mắt lóe tia sáng lạnh. Tia sáng lạnh chưa mất đi thì Tô Minh nhấc chân
di hướng họ đã đến, tốc độ nhanh như tia chớp, dấy lên đất cùng tiếng xé gió, như hư cùng thực đụng chạm, phát ra tiếng rít sắc nhọn chói ta.
Đệ Cửu Mịch Sát chưa nói hết lời thì Tô Minh đã đi xa, con ngươi co rút lộ vẻ suy tư, lát sau gã do dự một chút rồi xoay người nhanh chóng đi
hướng đã định.
Dù Đệ Cửu Mịch Sát không đoán ra đối
phương định làm gì nhưng tất cả chắc liên quan đến Sa Thổ tộc dị động.
Tu vi như Đệ Cửu Mịch Sát khó thể tham gia chuyện này, cũng không cần đi theo. Mang đối phương đi bộ lạc của gã đã xem như báo đáp ân cứu mạng,
từ đây về sau không có liên quan.
Cách chỗ Tô Minh rất
xa, bên mép sa mạc giờ đây đất cát lăn lộn, tiếng ùng ục giống như mặt
đất biến thành biển, có tiếng huýt gió sắc nhọn vang vọng.
Hứa Tuệ biểu tình kiên cường, mắt phương có sát ý, cười lạnh nhìn xung
quanh. Cô mặc đồ đỏ, ở trong sa mạc này khá bắt mắt, như đóa tường vi nở rộ, xinh đẹp động lòng người.
Hứa Tuệ không lùi lại, lắc người lao sâu vào sa mạc, xung quanh tiếng ùng ục vàng kịch liệt. Lát
sau động đất, trong con ngươi của Hứa Tuệ ảnh chiếu một người kổng lồ
cao mấy ngàn mét từ mặt đất phía xa rít gào vọt tới.
Người khổng lồ chưa đến gần mà tay phải đã mạnh vung, đất cát trước mặt
nó lăn lộn kịch liệt, tốc lên bão cát rít gào cuốn khung trời, chớp mắt
đến gần Hứa Tuệ.