Hứa Tuệ hừ lạnh, khoảnh khắc gió lốc đến gần thì dưới chân không ngừng,
hai tay nhanh chóng bấm ấn quyết trước mặt. Giây phút gió lốc đụng vào
thân hình của cô thì đôi tay Hứa Tuệ mạnh vung ra ngoài.
“Tán!"
Tóc Hứa Tuệ bị gió thổi bay, nhưng khi cô thốt lời thì bão tố trước mặt cô như đóng băng, tạm dừng, trong gió lốc phát ra tiếng gầm như đến từ
viễn cổ.
Tiếng gầm ẩn chứa ý chí khung trời thiên địa, ở sâu
trong hóa thành ngọn lửa mạnh khuếch tán ra ngoài. Bão tố ở trước mặt
Hứa Tuệ bốc cháy, biến thành gió lốc lửa. Tiếng gầm biến sắc nhọn hơn,
cuối cùng hóa thành tiếng rít. Cùng với tiếng rít phát ra, trong bão tố
lửa có một con hroa phượng lao ra. Hỏa phượng đó to cỡ vài trăm mét, rất uy vũ, lượn lờ trong trời đất, tiếng hú có thể đốt cháy tám phương.
“Hỏa phượng, đến!"
Mắt Đề Đào Thú lóe sát khí, giơ lên tay phải chỉ hướng người khổng lồ
đá phía xa, phút chốc hỏa phượng lao hướng người khổng lồ.
Người khổng lồ rống to, khoảnh khắc hai bên đụng vào nhau, thanh âm điếc tai chấn động mặt đất phát ra trong sa mạc.
Thần thông cường đại của kiếp nguyệt cảnh vào khoảnh khắc này hiện ra rõ ràng trong tay Hứa Tuệ.
Trong tiếng nổ, tốc độ của Hứa Tuệ không thay đổi, khoảnh khắc đã đến
bên cạnh người khổng lồ. Người khổng lồ toàn thân đốt cháy biển lửa, đầu gối khuỵu xuống, một một tiếng quỳ dưới đất, biểu tình tống khổ, thân
hình đốt cháy.
Nhưng vẻ mặt của Hứa Tuệ không vì vậy mà thả
lỏng, ngược lại càng nghiêm túc hơn. Hứa Tuệ dừng bước, đứng đó quan sát xung quanh. Hiện tại xung quanh Hứa Tuệ khi người khổng lồ bốc cháy,
động đất rung rinh, xuất hiện hơn mười người khổng lồ đất cao to. Những
Sa Linh Ác sải bước lao nhanh, mỗi bước đạp xuống sẽ khiến mặt đất rung
rinh, nhanh tới tới gần Hứa Tuệ.
Nếu chỉ có như vậy thì những người khổng lồ còn chưa đủ khiến Hứa Tuệ như vậy, làm con ngươi cô co
rút là phía xa hơn, một người khổng lồ đất cát thân thể chỉ vài trăm
mét, đất cát dưới chân nó như có linh tính tụ tập lại, chồng thành một
ngọn núi nhỏ. Nó đứng trên núi nhỏ ánh mắt lạnh băng từ xa nhìn Hứa Tuệ, tay trái cầm một cung to màu đất vàng, to cỡ mấy trăm mét, ngang bằng
thân hình nó.
Phương xa hơn, lấy chỗ Hứa Tuệ đứng làm trung
tâm đất cất dồn thành bình chướng hình tròn. Trên bình chướng vang tiếng huýt gió, từng bóng người lùn tịt chỉ cao cỡ nửa thân người thường chen chúc xuất hiện. Bọn họ mặc đồ đơn giản, rất dơ, làm như từ khi sinh ra
chưa bao giờ giặt rửa.
Những bóng người lùn rậm rạp cỡ vài
vạn, vòng quanh bốn phía. Tiếng huýt sáo là phát ra từ người họ, trong
sắc nhọn cùng hình ảnh quanh Hứa Tuệ làm nổi bật lộ ra không khí quái
dị.
Hứa Tuệ biểu tình âm trầm, không đợi cô có hành động gì
thì mười mấy người khổng lồ đất cát xung qanh tới gần, rít gào, bụi đất
bay đầy. Mười mấy gió lốc biến ra, lao hướng Hứa Tuệ. Tốc độ của gió lốc quá nhanh, chớp mắt đã cuốn lấy Hứa Tuệ. Cũng trong giây phút này,
người khổng lồ đất cát mấy trăm mét đứng trên núi nhỏ phương xa giơ lên
cây cung ở tay trái, tay phải kéo dây cung, *ong* một tiếng cung bị nó
kéo căng.
Đất cát xung quanh nó lập tức ngưng tụ lại, mấy giây sau đã tụ thành một mũi tên đất cát trên cây cung.
*Ong!*
Một tiếng vang vọng trong trời đất phát ra, tay phải người khổng lồ mấy trăm mét thả lỏng. Mũi tên cát phát ra tiếng rít sắc nhọn kinh thiên
động địa hóa thành sao băng lao hướng Hứa Tuệ.
Ở giữa không trung nó rạch phá hư vô, mũi tên đốt cháy không khí hình thành một thần tượng.
Thần tượng này là một người đàn ông hai tay ôm ngực, mắt khép kín, mặc
áo giáp, phút chốc tới gần Hứa Tuệ bị hơn mười gió lốc trùng kích.
*Ầm!*
Mười gió lốc có tám cái biến thành ngọn lửa, nhưng khi mũi tên xông vào thì biến thành tiếng nổ ngập trời. Trong tiếng nổ, Hứa Tuệ vội vàng
thụt lùi, mãi đến khi ra xa mấy trăm mét, máu tràn ra khóe miệng, mặt cô tái nhợt. Hứa Tuệ nhìn chằm chằm người khổng lồ kéo cung phía xa.
Thanh âm mang theo hưng phấn và kích động phát ra từ miệng tộc nhân Sa
Thổ tộc cao nửa người. Các tộc nhân đều là nam tính, họ kích động, gầm
rú như phát tình.
Sát khí trong mắt Hứa Tuệ càng đậm, thấy
hơn mười người khổng lồ cách cô ngày càng gần, cô lắc người biến mất
không còn bóng dáng. Nhưng khi cô biến mất thì cách chỗ này rất xa, cũng trong sa mạc này có một thần tượng to lớn. Thần tượng cao cỡ vạn mét,
bộ dạng giống y đúc người cầm cung bắn ra mũi tên biến thành pho tượng,
chẳng qua càng uy nghiêm, chân thật hơn. Đỉnh đầu thần tượng vạn mét có
một người đàn ông cao cỡ nửa người lớn đứng. Ông lão mặc da thú, thân
hình rất dơ bẩn nhưng mắt lóe trí tuệ. Tay lão cầm một đầu lâu đen, giơ
nó lên, rống to. Trong tiếng rống có tiếng tộc quần bọn họ, phức tạp
không thuận miệng, khó mà nghe hiểu.
Cùng với tiếng rống,
toàn sa mạc vang tiếng nức nở như đang nói chuyện với lão. Khoảnh khắc
này, mắt ông lão lóe tia sáng lạnh, giơ tay phải chỉ hướng phía xa Hứa
Tuệ ở.
Cái chỉ này cùng lúc với thân thể Hứa Tuệ ẩn vào không khí, chỗ cô biến mất quanh quẩn sóng gợn, cô bị buộc ra khỏi không
gian.
Hứa Tuệ biến sắc mặt, cắn răng, lại lắc người, không
phải dung nhập vào hư vô mà là triển khai na di. Nhưng giây phút cô biến mất thì một tiếng va đụng bỗng phát ra từ phía bên phải vách tường hình tròn.
Mấy trăm tộc nhân Sa Thổ tộc đứng trên vách tường biểu tình như thường, mang theo hưng phấn, kích động và dâm tà. Trong không
khí trước mặt họ, Hứa Tuệ lại bị buộc ra, khóe miệng cô chảy trào máu
tươi càng nhiều.
Mặt Hứa Tuệ tái nhợt, cô thử dung nhập vào
không khí nhưng thất bại, thử rời khỏi đây cũng không được, xung quanh
bị một lực lượng vượt qua tu vi của cô bày cấm chế.
Hứa Tuệ không thể phá tan cấm chế này!
Hứa Tuệ có thể mặc kệ hơn mười người khổng lồ đất cát xung quanh, nhưng lực lượng bắn cung của kẻ cầm cung kia làm cô bị thương. Hứa Tuệ cảm
thấy tu vi của ngươi này giống như cô, cùng là cường giả kiếp nguyệt
cảnh.
Bị bao vây như vậy Hứa Tuệ tạm thời chống đơ được, nhưng nếu có thêm chút biến cố thì cô khó thể chạy ra khỏi đây.
Khoảnh khắc thân thể Hứa Tuệ bị buộc ra thì vang tiếng vù vù chói tai,
là mũi tên thứ hai được bắn ra, bỗng xuyên thấu không khí chớp mắt xuất
hiện ở trước mặt cô.
Hứa Tuệ cắn răng, mạnh xoay người, tóc vung lên, hai tay cô nhanh chóng kết ấn quyết trước người, chỉ vào mũi tên lao đến.
*Ầm!* một tiếng, tên tan vỡ nhưng Hứa Tuệ cũng hộc máu, thụt lùi vài
bước. Nhưng Hứa Tuệ không gục ngã, lắc người, lại biến mất, khi xuất
hiện đã ở bên cạnh cung thủ phía xa. Hứa Tuệ giơ lên tay phải ấn tới
trước, năm ngón thả lỏng, trong năm ngón tay bay ra ba vòng tròn màu đỏ.
Ba vòng tròn liên tiếp với nhau lao hướng cung thủ.
Cung thủ mắt chợt lóe, không tránh né mà cong người, tay phải mạnh ấn vào đất.
Tiếng nổ vang vọng, đất cát xung quanh bỗng ngưng tụ người nó, hình
thành vách tường phòng hộ ngoài người nó, va chạm với ba cái vòng. Vách
tường tan vỡ, nhưng khi vách tường tan vỡ thì mũi tên thứ ba của cung
thủ xé gió bắn tới trước mặt Hứa Tuệ.
Hứa Tuệ định né tránh
nhưng bỗng có thanh âm hừ lạnh xen lẫn phức tạp khó hiểu vang vọng từ
bầu trời, cách chốn xa xôi truyền đến.
Đó là thanh âm phát ra từ ông lão đứng trên pho tượng vạn mét mà đứng từ chỗ Hứa Tuệ không
thấy được. Ông lão giơ lên tay phải hư không chộp bầu trời, như là bắt
lấy cái gì, nhe răng cười.
Hứa Tuệ ở giữa không trung không
thể tránh né, vì cô cảm nhận rõ ràng thân thể bị bàn tay to vô hình bắt
lấy, bàn tay truyền ra lực lượng là kiếp dương, như muốn bóp nát cô.
Hứa Tuệ không thể né tránh, mũi tên bay tới. Một tiếng nổ chấn động bốn phía, Hứa Tuệ hộc máu, lại có thể nhúc nhích, không ngừng thụt lùi,
quần áo rách nát, vai phải máu thịt nhầy nhụa. Nhưng Hứa Tuệ không bỏ
cuộc, khi thụt lùi thì cô giơ lên tay phải liên tục vỗ trên người vài
cái, phút chốc thân thể cô xuất hiện mười bảy bóng người.
“Hồ phượng thập bát phách!"
Hứa Tuệ quát khẽ, tất cả bóng người xung quanh cô ở giữa không trung
lấy cô làm trung tâm ngưng tụ lại, thành hình trăng khuyết.
Lực lượng kiếp dương mạnh mẽ bùng phát từ người Hứa Tuệ, khiến mặt trăng tổ thành phát ra biển lửa, như hỏa phượng lao hướng cung thủ, tốc độ
cực nhanh, chớp mắt đến gần. Cung thủ biến sắc, lập tức thụt lùi, hai
tay kéo cung, có ba mũi tên ngưng tụ, bắn ra.
Mọi chuyện xảy
ra quá nhanh, khoảnh khắc hai bên va chạm, trong tiếng nổ phát ra ánh
sáng chói mắt khiến người xung quanh không thể thấy rõ bên trong.
Lúc này cách sa mạc nơi đây một khoảng, Tô Minh nhanh chóng lao tới,
triển khai thuật na di, đôi khi biến mất rồi lại xuất hiện ở phía xa
vượt tầm mắt.
Biểu tình Tô Minh âm trầm, lao nhanh đi. Nếu
người bị vây khốn không phải kẻ Tô Minh suy đoán thì hắn sẽ mặc kệ,
nhưng nếu thật đúng là Hứa Tuệ âm thầm đi theo thì hắn không thể không
cứu.
Dù gì Hứa Tuệ vì bảo vệ hắn mới đi theo, mặc dù Tô Minh
không phải là Đạo Không, tính cách của hắn cũng không như gã, vậy nên
hắn sẽ cứu người.
Tốc độ của Tô Minh cực nhanh, dấy lên gió cát, tiếng nổ vang vọng, cách chỗ Hứa Tuệ bị vây khốn ngày càng gần.