Không thấy Tô Minh có hành động gì, mắt phải chượt lóe, lập tức trong
mắt phải của hắn ấn ký bàn tay mà hắn sống sót khỏi chưởng duyên sinh
diệt đạt được cảm ngộ hóa thành nay biến mất khỏi mắt hắn.
Giây
tiếp theo, bầu trời ầm vang, khung trời âm u cuồn cuộn lộ ra một màn
người xung quanh trông thấy kêu lên thất thanh, tám đệ tử của Triệu
Quảng Hữu thì mất hết sức lực, biểu tình tuyệt vọng.
Ngay cả Nhạc Hoành Bang trông thấy tình cảnh đó hít thở dồn dập, con ngươi co rút, trong lòng tràn ngập hoảng sợ và khó tin.
Chỉ thấy trên bầu trời tầng mây cuồn cuộn, khung trời dao động, có một bàn
tay to thay thế màn trời xuất hiện trong mắt mọi người.
Bàn tay
vô biên vô hạn, hoàn toàn thay thế bầu trời, như là có một người khổng
lồ đứng trong trời sao, đứng bên ngoài Hỏa Xích Tinh, giơ bàn tay đánh
hướng tinh cầu.
Trời đất ầm vang, khung trời vặn vẹo, bàn tay to
đó chính là cảm ngộ của Tô Minh. Hiện tại cảm ngộ ngưng tụ ra, bàn tay
giáng xuống như bầu trời đổ sụp, đè ép, như có người ma sát hiện ra biển lửa thiêu đốt bầu trời.
Bàn tay nhanh chóng giáng xuống, bầu
trời nổ ầm vang, Triệu Quảng Hữu bỏ trốn thân hình ngưng tụ trong ánh
sáng đỏ, vẻ mặt hoảng sợ, vì kinh ngạc mà vặn vẹo. Triệu Quảng Hữu hét
to, vội vàng đáp xuống đất, muốn tránh khỏi bàn tay chộp tới.
Tô
Minh lắc đầu, hắn đạt được cảm ngộ vẫn không đủ, bàn tay chỉ có hình chứ không có uy lực quá cao thâm, căn bản không thể so sánh với chưởng
duyên sinh diệt, nhưng hù người thì dư sức.
“ Giết.” Tô Minh thu lại ánh mắt nhìn bầu trời, lạnh lùng nói.
Nhạc Hoành Bang đứng bên cạnh mắt lóe sát khí, gã sớm chờ Tô Minh ra lệnh.
Nhạc Hoành Bang ngửa đầu hét to, vọt lên, hóa thành cầu vồng lao nhanh
hướng Triệu Quảng Hữu bị bàn tay trên bầu trời làm rung động, đang thụt
lùi.
“Người này đã vỡ tim, mặc dù tu vi mạnh hơn ngươi một chút
nhưng có thể phát huy sức mạnh không đủ mười phần. Cho ngươi mười giây,
nếu hắn không chết thì ngươi chôn cùng. Dưới tay Mặc Tô ta không cần kẻ
yếu.” Tô Minh giọng bình tĩnh nhưng chất chứa lạnh lùng khiến lòng Nhạc
Hoành Bang run lên.
Nhạc Hoành Bang không chút nghi ngờ tính chân thật của câu nói này, trông thấy sự cường đại của Tô Minh rồi gã lại
biến thêm ấn tượng năm đó hắn cho gã.
Vui buồn thất thường.
Lòng run lên, Nhạc Hoành Bang nghiến răng, mắt tràn đầy tơ máu, gầm lênl ao
hướng Triệu Quảng Hữu. Nhạc Hoành Bang liều mạng, cuộc chiến này trong
mười giây nếu không thể giết đối phương thì gã sẽ chết cùng Triệu Quảng
Hữu. Nhạc Hoành Bang không thể lựa chọn, không thể không liều mạng, dù
cho bị trọng thương cũng phải giết đối phương. Trong điên cuồng, sâu tận đáy lòng Nhạc Hoành Bang đối với Tô Minh trừ kính sợ ra còn có sợ hãi,
nỗi sợ đi theo gã cả đời không nhạt nhòa.
'Đây chính là kẻ trên
cao sao. Trong gia phả điển tịch Nhạc gia ta có trưởng bối kinh nghiệm
từng ghi chép kẻ bề trên có một, thứ nhất là hào sảng, thứ hai là âm
trầm. Lão tổ Nhạc gia ta lầ người âm trầm, người này dễ hầu hạ, người
hào sảng dễ thân cận. Thứ ba vui buồn thất thường, thứ tư cũng là vui
buồn thất thường. Trong đó cái thứ nhất là làm ra vẻ, cái thứ hai là
trời sinh tính tình đã thế, dù đối phương là loại vui buồn thất thường
nào thì đều rất khó đối phó.' lòng Nhạc Hoành Bang chua xót, nhưng giờ
không phải lúc nghĩ nhiều, mắt gã đỏ rực tới gần Triệu Quảng Hữu.
Tô Minh nhắm mắt, hắn không để ý cuộc chiến đấu trên bầu trời.
Thời gian trôi qua từng giây, tiếng nổ vang vọng, cuối cùng có tiếng hét
thảm truyền ra, đúng lúc mười giây. Tô Minh mở mắt ra, Nhạc Hoành Bang
xách cái đầu vẻ mặt tuyệt vọng trở lại đứng trước mặt Tô Minh. Người
Nhạc Hoành Bang như có lửa thiêu đốt, khắp nơi máu thịt bầy nhầy, quỳ
xuống thì hộc ngụm máu trên mặt đất, vẻ mặt uể oải.
Nhạc Hoành Bang đây là đốt cháy tu vi, dùng hết tất cả, thi triển thần thông mạnh nhất của tộc gã mới thắng.
Khi quỳ xuống đất, sâu trong đáy lòng Nhạc Hoành Bang tràn đầy bốn chữ.
'Vui buồn thất thường.'
“Khi trong ký ức của ngươi lại lần nữa hiện ra hình dáng của ta, khi ngươi
lại nhớ đến ta, sẽ trở thành thuộc hạ thật sự của ta.” Tô Minh giơ lên
tay phải chỉ vào trán Nhạc Hoành Bang.
Vết thương trên người Nhạc Hoành Bang lập tức hồi phục, nhưng đôi mắt lộ ra mê mang, dần ngã xuống đất.
Tô Minh vung lên tay phải, ngọn gió dịu dàng lấy hắn làm trung tâm khuếch
tán bốn phía. Gió đi qua đâu, trong trời đất không có nơi nào cản được
gió thổi, dù là sơn mạch hay động phủ, tất cả chỗ có tu sĩ như không có
tác dụng gì. Hễ là tu sĩ bị gió thổi đến, mặc kệ có tu vi gì, ai nấy run lẩy bẩy, ắmt lộ mờ mịt. Tất cả ấn tượng trong ký ức liên quan đến Tô
Minh đều tan biến theo gió.
Từng tu vi ngã xuống đất, hôn mê, chớp mắt xung quanh dãy núi chỉ còn một mình Tô Minh đứng thẳng.
Gió, vẫn đang thổi, lấy nơi đây làm trung tâm lan tràn khắp Hỏa Xích Tinh.
Đây là bão tố bôi xóa ký ức, xóa đi tất cả trí nhớ liên quan đến Tô
Minh, giống như hắn ở Hỏa Xích Tinh này dù là hiện tại hay năm đó đều
không từng tồn tại. Thậm chí những người đã chết, tàn hồn lơ lửng trong
trời đất cũng bị gió xóa đi ký ức, trở thành hư vô.
Gió bão cuốn
động không ngừng khuếch tán bốn phái, Tô Minh nhấc chân đi tới bầu trời, một bước đạp xuống thân thể biến mất, khi lại xuất hiện thì hắn đứng
trên một ngọn núi nhỏ.
Đỉnh núi có một gian nhà tranh, bên trong
ngồi xếp bằng một bà lão. Bà lão mở to mắt nhìn cửa phòng, biểu tình
buồn bã, dường như đang chờ cái gì.
Tô Minh từng bước một đi đến, mãi tới khi đứng ở ngoài nhà tranh, gió hắn dấy lên đã quét hơn phân
nửa Hỏa Xích Tinh, khoảng vài giây sau sẽ phủ lên toàn bộ.
Két một tiếng, Tô Minh đẩy cửa nhà tranh, hắn không đi vào mà đứng ngoài phòng nhìn bà lão.
“Ngươi rốt cuộc vẫn đến.” Bà lão chính là Mai Lan, cũng là bị bốn chân giới rút đi ký ức, căn nguyên ngưng tụ huyết châu.
“ Đến rồi.” Tô Minh bình tĩnh nói, đi vào nhà tranh, ngồi xuống ghế bên cạnh.
“ Để cho ta ra đi có mặt mũi một chút, cảm ơn.” Bà lão nhắm mắt lại, nói xong câu đó liền cứng đơ không nhúc nhích.
Năm giây sau, bão tốt rốt cuộc phủ lên toàn Hỏa Xích Tinh, khiến tu sĩ
trong tinh cầu này khoảnh khắc ký ức liên quan Tô Minh đều theo gió tán
đi, đây là loại xóa nhòa không thể nghịch lại, không thể hồi phục.
Hỏa Xích Tinh là điểm bắt đầu của Tô Minh tại Thần Nguyên Phế Địa, cho nên
sẽ xuất hiện một ít điểm huyền diệu, ví dụ như thông qua ký ức người nơi đây có thể ngưng tụ huyết châu. Sau khi Tô Minh rời khỏi Hỏa Xích Tinh, những người từng trông thấy hắn không thể bị người lấy đi ký ức ngưng
tụ huyết châu, thần thông này liên quan đến lực vị kiếp, chỗ huyền diệu
không cách nào nói rõ.
Khi bão tố khuếch tán cả Hỏa Xích Tinh dần tán đi, Hỏa Xích Tinh lại chìm trong bình tĩnh, tất cả tu sĩ đều ngủ
say. Tô Minh bước ra nhà tranh, liếc mắt nhìn Hỏa Xích Tinh lần cuối,
hắn xoay người chậm rãi bước lên trời.
Dần dần, ngoài người hắn
có quan tài đỏ biến ảo. Tô Minh đứng trên quan tài, đi hướng hư vô. Có
hai cầu vồng từ mặt đất bay lên, một là Xích Hỏa Hầu, một là hạc trọc
lông. Họ đuổi theo Tô Minh, cùng hắn biến mất trong hư vô. “Hạc bà nội nó, cái đám chết tiệt, lão tử tông cộng giấu ở một vạn bảy
ngàn chỗ vậy mà...vậy mà...làm ta không thể tin tưởng là...có hai chỗ
không có tinh thạch!!! Đáng hận, xem ra sau này tuyệt đối không thể chôn tinh thạch nữa, không bảo hiểm, dễ bị mất. Ta đau lòng, Tô Minh, ta đau lòng quá!” Hạc trọc lông làm biểu tình nát tim gan, nhìn vẻ mặt của nó
không giống giả bộ, là thật sự đau lòng muốn chết.
Loại đau lòng
này mãi đến khi Tô Minh rời đi hạc trọc lông vẫn đang mặt mày ủ rũ, bi
thương như là mất đi vật quý giá nhất trong đời.
Mười giây sau
khi Tô Minh rời khỏi Hỏa Xích Tinh, người thứ nhất mở mắt ra chính là
Nhạc Hoành Bang. Trong mắt gã lộ mờ mịt, dường như lúc trước xảy ra
chuyện gì đó, nhưng cẩn thận suy nghĩ rồi lại thiếu một bóng người. Bóng người ấy mơ hồ, Nhạc Hoành Bang không nghĩ ra được, khi cúi đầu thì gã
trông thấy cái đầu của Triệu Quảng Hữu.
Ngay sau đó, lục tục có
người thức tỉnh nhưng tất cả đều giống như Nhạc Hoành Bang, trong ký ức
của họ thiếu đi một bóng người, thiếu đi một cái tên.
Trên đỉnh
một ngọn núi, trong gian nhà tranh, có một bà lão ngồi xếp bằng từ từ mở mắt ra, trong mắt có mờ mịt. Một lát sau bà khẽ thở dài.
“Nghĩ không ra. “
Bà không chết.
Hỏa Xích Tinh vẫn có quỹ tích vốn có từ từ vẫn chuyển, vẫn đang tiếp tục,
chẳng qua trong ký ức của mọi người vĩnh viễn bị xóa đi một đoạn ngắn.
Giống như lúc trước Tô Minh đã nói với Nhạc Hoành Bang, nếu gã có thể
nhớ lại thì chân chính trở thành thuộc hạ của Tô Minh. Nếu như gã nhớ
không ra thì tất cả duyên diệt.
....
Trong trời sao, Tô Minh ngồi khoanh chân trên quan tài đỏ, nhắm mắt tĩnh tọa. Thời gian từ từ trôi qua, một năm, hai năm, ba năm, mãi đến năm năm.
Trong năm năm Tô Minh lao nhanh hướng đến Hắc Mặc Tinh, đôi khi mượn lực trận pháp na di, khiến tốc độ nhanh hơn nhiều. Bây giờ đã gần đến bên ngoài
Hắc Mặc Tinh, thêm một chút thời gian nữa là sẽ bước vào phạm vi Hắc Mặc Tinh, thời gian nhanh hơn Tô Minh dự tính.
Huyết châu đã mất đi
hiệu lực, tung tích của Tô Minh không bị người nắm giữ nữa, cộng thêm
phong không trận bị hạc trọc lông dung nhập khiến sơ hở này cũng không
tồn tại.
Duy nhất có thể phát hiện Tô Minh có lẽ chỉ có ý niệm
chưởng duyên sinh diệt, phủ lên toàn Tây Hoàn tinh vực, nhưng trên đường đi hắn không gặp chân vệ, không nghe nói bốn chân giới lại nhắc đến
chuyện gì liên quan đến hắn.
Tất cả điều này trong lòng Tô Minh đã có đáp án.
Chuyến đi thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới, Tô Minh tiêu diệt Đạo Nhân lộ
ra mạnh mẽ, bị chưởng duyên sinh diệt truy sát vẫn tồn tại, thậm chí dẫn đến oanh động trời sao. Hắn không tin đối phương không biết chính mình
là ai, dù Đạo Nhân nhận ra hắn đã chết nhưng Ngũ Lệ Tử còn tồn tại, Âm
Thánh chân giới chắc chắn biết hắn chính là Mặc Tô năm đó họ truy sát.
“ Là thừa nhận ta tồn tại ư?” Tô Minh mở mắt ra.
“Hay là ngưng tụ bão tố mới. Mặc kệ thế nào, chuyện quá khứ giữa ta và bốn
chân giới còn chưa kết thúc.” Tô Minh biểu tình bình tĩnh, lại nhắm mắt.
Tuy rằng hắn nhắm mắt nhưng bên tai không yên tĩnh. Năm năm nay Tô Minh
khắc sâu hiểu biết sức mạnh nói dông dài của hạc trọc lông.
“Ta
đau lòng...Hạc gia gia đau lòng lắm. Tô Minh à, ta thật đau lòng. Ngươi
nói xem tại sao ta giấu tốt lắm vậy mà hai chỗ bị mất. Tổng cộng chín
tinh thạch không còn nữa...” Giọng hạc trọc lông vật vã vang lên.
Xích Hỏa Hầu vội nhắm mắt lại làm bộ không nghe thấy.
“ Đáng thương cho Hạc gia gia ta cả đời tiết kiệm, một đời bôn ba sưu tầm tinh thạch. Đáng thương cho ta mấy năm nay hết sức giữ gìn,
nhưng...nhưng tại sao bị mất...ta không thể chấp nhận hiện thực này, đây là lần đầu tiên ta làm mất tinh thạch, ta đau lòng... “
“Tô
Minh, ta đau lòng như vậy mà tại sao ngươi không có phản ứng gì hết?”
Lảm nhảm nửa ngày sau hạc trọc lông không thấy khô nước miếng gì cả, mắt long lanh nhìn Tô Minh.
Tô Minh không thèm để ý.
“Tô
Minh, năm đó ta là vì ngươi đốt cháy linh hồn, ngươi thiếu ta một trăm
vạn tinh thạch, ngươi ngươi ngươi...ta đau lòng muốn chết, cần an ủi,
thế mà ngươi bỏ mặc ta...ta đau lòng... “
“Năm năm nay ta đã cho ngươi tám mươi sáu viên tinh thạch!” Tô Minh nhíu mày, mở mắt ra hung dữ trừng hạc trọc lông.
Thấy Tô Minh đáp lại, hạc trọc lông lập tức nâng tinh thần. Nó không sợ Tô
Minh nói chuyện, chỉ sợ hắn im lặng. Hạc trọc lông không những tinh thần phấn chấn mà còn chiến ý dạt dào, dáng vẻ chuẩn bị đấu khẩu ba ngàn
hiệp với Tô Minh.
“Nhưng đó không phải cùng một chuyện, ngươi cho ta xem như là cho, nhưng ta làm mất...là mất vĩnh viễn! Coi như sau này Hạc gia gia có một trăm trăm triệu tinh thạch, nhưng...sự thật là ta
nên có một trăm trăm triệu lẻ chín khối.” Hạc trọc lông ôm ngực, từ biểu tình của nó có thể thấy ra năm năm nay nó luôn rối rắm về vấn đề này.
“ Vậy ngươi đi cướp chín khối.” Tô Minh đè nén năm năm nay bực mình bị hạc trọc lông hành hạ lỗ tai, lạnh lùng nói.
“Nhưng có cướp thì ta cũng mất chín khối thôi. “
“ Vậy đi trộm. “
“Trộm thì ta vẫn mất. “
“ Đi nhặt! “
“ Đi đâu nhặt? Coi như là nhặt thì ta cũng làm mất nha...” Hạc trọc lông mặt như đưa đám.
“ Vậy ngươi nói nên làm sao?” Tô Minh thở dài.
Tô Minh xem như nhìn ra năm năm nay không phải nó vô lý gây rối mà thật sự rối rắm vấn đề này. Đối với hạc trọc lông ra cửa không thấy tinh thạch
coi như bị mất chân chính mất đi chín khối tinh thạch, với nó là tai
kiếp khủng khiếp.
“Chúng ta quay về Hỏa Xích Tinh đi, ta muốn tìm lại lần nữa, ta thề nhất định phải tìm ra kẻ nào trộm tinh thạch của
Hạc gia gia!” Hạc trọc lông nghiến răng nghiến lợi.
“Chúng ta đã sắp đến Hắc Mặc Tinh.” Tô Minh lại thở dài.
“Ta có linh cảm lần này đi Hắc Mặc Tinh ta sẽ tổn thất tinh thạch, dự cảm
kia rất mãnh liệt, cực kỳ mãnh liệt, càng tới gần Hắc Mặc Tinh thì nó
càng dữ dội đến ta chịu không nổi...” Hạc trọc lông dốc hết sức nghiêm
túc nói.
Nó mới không có dự cảm gì đâu, nhưng bây giờ nó không
biết rằng câu nói lung tung này không lâu sau sẽ trở thành nỗi đau cả
đời làm nó phát điên.
“ ...a? Tên kia là ai? Hơi thở quen thuộc
quá.” Hạc trọc lông nói liên tục chợt ngẩn ra, khẽ kêu lên. Nó có thể
dung nhập phong không trận nên cảm nhận được phạm vi rất xa.
Tô
Minh con ngươi co rút, dung nhập vào phong không trận của hạc trọc lông, lập tức trời sao phạm vi rộng lớn hiện ra trong óc hắn. Cách chỗ này
hơi xa, Tô Minh trông thấy một mãnh thú hình rắn thân hình mục rữa nhưng không chết, toàn thân tràn ngập tử khí, giãy dụa tiến lên. Nhìn bộ dạng nó hấp hối, đã dầu hết đèn tắt, e rằng không chống được bao lâu sẽ
chết.
Sau lưng nó có gần trăm tu sĩ, dưới chân đạp từng con bươm
bướm đang hú hét đuổi theo. Những tu sĩ quần áo rách rưới nhưng mắt lóe
tia hung ác, dẫn đầu là một cô gái, thân hình nhỏ gầy, mặt lem luốc nhìn không rõ diện mạo nhưng tốc độ của cô nhanh nhất. Cổ tay cô có chuỗi
vòng chuông, mỗi lần lắc lư là sẽ khiến trời sao vặn vẹo, khiến mãnh thú đằng trước phát ra tiếng hét thống khổ.
Khi trông thấy mãnh thú hình rắn kia thì Tô Minh ngẩn ra