Người như vậy có thể tâm tư nặng, khi đó bái hắn làm chủ là vì đạt được
che chở, thậm chí không tiếc đem đồng bạn âm thầm hại chết, để phòng
ngừa người khác biết bí mật hắn là sơ đại giáng lâm. Như vậy thì Nhạc
Hoành Bang trở thành người duy nhất biết việc của Tô Minh, cũng chừa một con đường cho gã bái hắn làm chủ. Thậm chí vì có được niềm tin của Tô
Minh, Nhạc Hoành Bang không tiếc tặng ra pháp khí bảo mệnh để biểu đạt
tấm lòng.
Loại người tình cách kiêu hùng như vậy thường thì thế
nhân không thích, nhưng người nào không thích là bởi vì bản thân không
thể áp chế người này, nên mới sinh lòng ghen ghét, cũng không muốn bên
người tồn tại loại người này, cứ cảm giác ẩn giấu uy hiếp.
Nhưng
trong mắt Tô Minh thì năm đó Nhạc Hoành Bang đi theo hắn rất nghe lời,
cho dù hắn rời đi thì từ số lượng đá màu xanh có thể thấy ra gã vẫn chấp hành mệnh lệnh của hắn mấy trăm năm, mãi đến khi bị bắt nhốt vào đây
mới tạm dừng.
Vậy nên mặc kệ tính cách của Nhạc Hoành Bang như
thế nào, kiêu cùng cũng tốt, tiểu nhân cũng thế, gã nghe lời là đủ rồi.
Người nghe lời bây giờ bị hành hạ thành như thế này, mấy trăm năm gặp
được chuyện mặc dù Tô Minh không đồng tình, không nổi lên thương hại
nhưng hắn có loại bao che khuyết điểm.
“Người của ta, không phải ai muốn thương tổn đều được.” Tô Minh lạnh lùng nói, tay phải vung hướng Nhạc Hoành Bang.
Cái vung này Nhạc Hoành Bang ngã gục ở đó cảm nhận được sức sống dào dạt ùa vào người, chớp mắt thân thể gã mọc thịt, gã hoảng sợ phát hiện thân
thể lập tức lành lặn lại, thậm chí tu vi tinh sâu hơn, hơi thở sơ kỳ vị
giới bùng phát từ người gã.
Nhạc Hoành Bang cúi đầu nhìn thân
hình mình, siết năm tay, cảm giác khống chế lực lượng điên cuồng sinh ra trong người, loại cường đại này gã chưa bao giờ có. Loại sung sướng
toàn thân đầy sức sống hình thành đối nghịch hoàn toàn với mấy trăm năm
hành hạ, khiến gã suýt ngửa đầu gào thét.
Nhạc Hoành Bang kích
động nhìn Tô Minh, biểu tình và đáy lòng rung động thì hoàn toàn khác
nhau. Trong lòng gã trình độ cường đại của Tô Minh khiến Nhạc Hoành Bang sợ hãi, phất tay có thể khiến gã hồi phục, rõ ràng tiêu diệt đơn giản
hơn hồi phục nhiều, có thể thấy đối phương muốn giết gã chỉ phất tay là
được.
“Cảm ơn chủ thượng cứu mạng!” Nhạc Hoành Bang không chút do dự lập tức quỳ hai gối lạy trước mặt Tô Minh, bver kích động là cố ý
cho hắn thấy, thân hình run rẩy đè nén nỗi kính sợ hắn.
“Ta nghe nói có người muốn bày tiệc thọ, ngươi theo ta đi đi. “
Tô Minh bình tĩnh nói, xoay người đi hướng lối ra động đá vôi. Nhạc Hoành
Bang vội vàng theo sau, tim đập nhanh, gã nghe hiểu lời Tô Minh nói.
Khát vọng mãnh liệt tràn ngập tinh thần gã, hành hạ mấy trăm năm giờ rốt cuộc đến lúc đối phương trả lại.
“Triệu Quảng Hữu, ta muốn ngươi không qua được bữa tiệc thọ đó! “
Dãy núi trập trùng, cách núi bắt nhốt Nhạc Hoành Bang không xa, trong dãy
núi ồn ào tiếng người. Có nhiều tu sĩ Hỏa Xích Tinh đều đến, chờ ba ngày sau tiệc thọ đưa lên quà mừng.
Đây là tiệc thọ của người mạnh
nhất Hỏa Xích Tinh hiện nay, ngàn năm trước người này đột nhiên đến Hỏa
Xích Tinh, dùng tu vi đỉnh sơ kỳ vị giới trực tiếp đè áp Mai Lan, càng
phong ấn Nhạc Hoành Bang lúc đó mới vừa trở thành chủ vị giới, một phen
trở thành người mạnh nhất, chiếm cứ nơi đây dựng sơn môn. Từ nay chỗ này gần như trở thành thánh địa cảu Hỏa Xích Tinh.
Hiện tại trong
dãy núi có sơn môn, Tô Minh lững thững bước trên bậc thang, nhìn đỉnh
núi. Tô Minh nhấc chân tiến tới, nhìn bầu trời mông lung, nhìn dãy núi
phía xa, biểu tình như thường.
Nhạc Hoành Bang đi sau lưng Tô Minh, biểu tình cực kỳ cung kính, cúi đầu đi theo.
Hai người đi không nhanh, trên đường gặp nhiều tu sĩ tĩnh tọa xung quanh.
Những tu sĩ ở khắp nơi trong dãy núi, chờ đợi tiệc thọ ba ngày sau.
Tùy theo Tô Minh và Nhạc Hoành Bang đi lên, có mấy tu sĩ khoanh chân nhỏ
giọng thầm. Khi ánh mắt một người tùy ý liếc qua, rơi vào Nhạc Hoành
Bang sau lưng Tô Minh thì ngẩn ra.
Mãi đến khi Tô Minh và Nhạc Hoành Bang đi xa gã mới thất thanh kêu lên.
“Nhạc...Nhạc Hoành Bang, người mới rồi là Nhạc Hoành Bang! “
“Cái gì? Nhạc Hoành Bang? Không phải mấy trăm năm trước gã đã bị Triệu Quảng Hữu đại nhân bắt nhốt, phong ấn rồi sao? “
Theo lời nói của người này, tu sĩ bên cạnh gã ai nấy biến sắc mặt cùng nhìn
theo, nhưng chỉ thấy bóng lưng của Tô Minh và Nhạc Hoành Bang.
Đân dần ngày càng nhiều người nhận ra Nhạc Hoành Bang trong hai người đi
lên đỉnh núi, dù sao gã là người Hỏa Xích Tinh, mấy trăm năm khó bị
người quên mất. Chậm rãi tiếng xôn xao biến thành rì rầm truyền khắp
núi, có càng nhiều người biết chuyện này.
“ Đúng là Nhạc Hoành Bang rồi, nhưng...người đi đằng trước là ai? “
“ Xem bộ dạng Nhạc Hoành Bang cực kỳ cung kính với người đi trước, sao...sao thấy người này hơi quen mắt. “
“Ta cũng thấy khá quen, nhưng không nhớ khi nào gặp qua người này. Tuy
nhiên, có thể khiến Nhạc Hoành Bang cung kính như vậy thì người này...A, ta nhớ ra rồi!!! “
“ Mặc Tô, hắn là...Mặc Tô!!! “
Trong khoảnh khắc, người cả dãy núi lục lục thốt lên hai chữ Mặc Tô, dẫn lên
tiếng xáo động, kinh sợ phát ra từ đáy lòng khiến đầu óc mọi người nổi
lên chữ Mặc Tô, nghĩ đến rất nhiều điều, nghĩ đén tình hình năm đó và
oanh động khắp Tây Hoàn.
“Có chuyện lớn rồi, Mặc Tô đại nhân là
chủ của Nhạc Hoành Bang, Triệu Quảng Hữu đại nhân bắt nhốt Nhạc Hoành
Bang mấy trăm năm, bây giờ Mặc Tô đại nhân trở về chắc chắn sẽ tính sổ! “
“Không ngờ Mặc Tô đại nhân đi ra khỏi dị địa Tây Hoàn,
chuyện...chuyện này chắc chắn là oanh động thế lực trấn giữ bốn chân
giới, chắc chắn sẽ dấy lên tai kiếp mới! “
Từng cầu vồng nhay
chóng bay lên, hướng tới đỉnh núi nơi Tô Minh và Nhạc Hoành Bang đi,
nhưng không dám tới gần sát. Trong ký ức của họ thì ngàn năm trước Mặc
Tô giết người vô số, đồn rằng hắn đi qua đâu thường là tinh cầu tan vỡ,
tất cả tu sĩ bên trong không ai sống sót.
Hiện tại, đỉnh cao nhất sơn môn, trong đại điện xây trên một khoảnh đá, kẻ mạnh nhất Hỏa Xích
Tinh, Triệu Quảng Hữu đang ngồi trên ghế dựa lớn. Gã mặc áo dài hai màu
xanh trắng giao nhau, bộ dạng trung niên nhưng mặt lấm tám mụn trông hơi bị xấu, gã đang nhìn tám thanh niên trước mặt.
Tám người này là
đệ tử trên Hỏa Xích Tinh gã mới nhận, ai nấy cực kỳ điển trai. Triệu
Quảng Hữu nhìn tám người, đáy mắt lóe tia kỳ dị.
“ Sư phụ, người
đến đưa lễ vật đã hơn ba ngàn, đặc biệt là mấy ngày này vẫn còn tiếp
tục, dù sao đây là việc lớn oanh động cả Hỏa Xích Tinh. Đệ tử trước tiên cung chúc sư phụ thọ nguyên vô cương, thiên thu vạn đại. “
Đối diện đám đệ tử chúc mừng, Triệu Quảng Hữu cười ha ha, ánh mắt rơi vào người đứng cuối trong tám người.
“Nhạc Hoành Bang khai chưa? “
“Bẩm sư phụ, tên...tên này vẫn không nói gì, là đệ tử vô năng.” Thanh niên
bị Triệu Quảng Hữu nhìn vội cúi đầu nói, y chính là thanh niên lúc trước xuất hiện trước mặt Nhạc Hoành Bang.
Khi y thốt lời thì khoảnh khắc bên ngoài đại điện vang tiếng xôn xao và phá cửa liên tục, rất vang dội.
Thanh âm ồn ào làm Triệu Quảng Hữu nhíu mày.
“Bên ngoài... “
Triệu Quảng Hữu chưa nói xong thì bỗng một tiếng nổ vang ngoài đại điện, chấn động mặt đất, một giọng nói âm trầm truyền vào đại điện.
“Triệu Quảng Hữu, mấy trăm năm chiêu đãi, việc này Nhạc ta từng giây từng phút không quên. Chuyện giữa ngươi và ta đợi tính sau, chủ thượng của ta
đến, ngươi còn không mau lăn ra bái kiến? “
Đó là giọng của Nhạc Hoành Bang, tám thanh niên trong đại điện cùng biến sắc mặt.
Triệu Quảng Hữu hừ lạnh một tiếng.
“Chủ thượng của ngươi? Triệu ta thật không hiểu Nhạc Hoành Bang ngươi có chủ thượng gì! “
Triệu Quảng Hữu nhấc chân, hóa thành cầu vồng định bay ra khỏi đại điện,
nhưng rồi gã biến sắc mặt, bỗng nhớ đến chủ thượng mà Nhạc Hoành Bang
nói.
Trên đời này, theo gã biết thì Nhạc Hoành Bang chỉ có một
chủ thượng, đó là...người năm đó gã từng tham gia truy sát nhưng bị đối
phương giết chóc hù chạy, khiến bốn chân giới treo giải thương, Mặc Tô.
Triệu Quảng Hữu nhớ rõ nhiều năm trước gã đi Thiên Bảo Tinh đã muộn nên luôn ở bên ngoài phong hải, nhưng từ xa thấy trận giết chóc điên cuồng.
Thiên tu diệt vong, tu sĩ giống như gã có mấy người chết, trừ trung kỳ vị
giới ra dường như mọi người ở trước mặt Tô Minh đều đi hướng cái chết.
Cảm giác từ thợ săn biến thành con mồi mang đến sợ hãi làm tinh thần Triệu
Quảng Hữu rung động, nếu không phải gã phản ứng cực nhanh, dứt khoát rời đi ngay, vội vàng ra khỏi Thiên Bảo Tinh thì e rằng năm đó gã đã chết.
Đặc biệt là sau đó Thiên Bảo Tinh vỡ thành bốn năm mảnh, hóa thành bụi
trần. Nhưng với một kích khủng bố đến thế mà không lâu sau Mặc Tô xuất
hiện ở Tây Hoàn tinh vực, việc này khiến Triệu Quảng Hữu cực kỳ rung
động. Cộng thêm gã là số ít người trông thấy Tô Minh ra tay mà còn sống. Vậy nên khi Tô Minh bị bức vào dị địa Tây Hoàn thì gã lựa chọn đến Hỏa
Xích Tinh.
Triệu Quảng Hữu trông thấy lực thân thể mạnh mẽ của Tô Minh, gã muốn tìm ra nguyên nhân đối phương cường đại, trong Hỏa Xích
Tinh gã nghe nói hành động hắn sưu tầm đá màu xanh để hấp thu, cũng thử
làm nhưng đều thất bại.
Tuy nhiên, Triệu Quảng Hữu là cường giả
thứ nhất đi đến Hỏa Xích Tinh, cũng là người thứ nhất bắt nhốt Nhạc
Hoành Bang. Sau này có không ít cường giả đi tới Hỏa Xích Tinh muốn tìm
ra nguyên nhân Tô Minh cường đại nhưng giống như gã, không ra đáp án.
Ngàn năm trôi qua, người tới dần ít đi, đặc biệt mấy trăm năm gần đây không
một ai đến, dường như cái tên Mặc Tô đã bị lãng quên.
Triệu Quảng Hữu cũng không ôm hy vọng gì, bắt nhốt Nhạc Hoành Bang chỉ vì để lại
một hy vọng cho mình, mình sâu trong lòng gã không quá chú ý chuyện này
nữa. Nếu không thì Triệu Quảng Hữu đã không chỉ để đệ tử của mình canh
giữa, dù sao chuyện nên làm gã đã làm, vẫn không có đáp án.
Triệu Quảng Hữu thậm chí nghĩ rằng Hỏa Xích Tinh không tệ, manh nha ý định
lâu dài sống tại đây, gã xây dựng sơn môn, nhận đệ tử.
Nhưng
Triệu Quảng Hữu không hề nghĩ đến có một ngày gã lại lần nữa đối diện
Mặc Tô năm đó khiến gã thấy khủng khiếp, nó chưa từng xuất hiện trong
đầu gã. Triệu Quảng Hữu cho rằng người bước vào dị địa gần như chết hết, hiếm có người sống trở ra được, dù có đi ra thì ít nhất là mấy ngàn
năm, thậm chí là vạn năm.
Cho dù đối phương đi ra thì cũng phải
chú ý cẩn thận, dù gì bốn chân giới còn chưa dỡ xuống treo giải, năm đó
giết chóc có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, thậm chí là càng nhiều.
Nhưng bây giờ chỉ mới quá ngàn năm.
Nhưng bây giờ người này dám đường đường chính chính xuất hiện ở Hỏa Xích Tinh!
Khi kịp phản ứng lại, Triệu Quảng Hữu biến đổi sắc mặt, thân hình định bay ra đại điện khựng lại, chuyển hướng lùi ra sau.
*Ầm!* một tiếng, Triệu Quảng Hữu không bay ra khỏi cửa ma thụt lùi, vọt lên
nóc đại điện, trong tiếng nổ vọt ra từ bên trên đại điện.
Ánh
hoàng hôn rơi rụng, Triệu Quảng Hữu xuất hiện trên nóc đại điện, đầu
tiên là gã thấy phía xa rậm rạp mấy ngàn tu sĩ vòng quanh. Ngay sau đó,
Triệu Quảng Hữu trông thấy Nhạc Hoành Bang vết thương lành lặn mà càng
tăng tiến hơn.
Sau đó Triệu Quảng Hữu trông thấy bóng dáng khiến tinh thần gã rung động mãnh liệt, phá hủy một chút hy vọng may mắn cuối cùng.
Mặc áo trắng, tóc xám, đứng đó mặc kệ gió núi thổi áo phất phơ, diện mạo
tuấn tú toát ra tang thương, chính là người Triệu Quảng Hữu không thể
quên, chôn sâu trong trí nhớ, năm đó khiến gã sợ hãi, Tô Minh!
“Thì ra là ngươi.” Tô Minh chắp tay sau lưng, bình tĩnh đứng trên đỉnh núi, bên tai vang vọng tiếng nóc nhà nổ.
Tô Minh nhìn người bay khỏi nóc đại điện, hắn từng thấy người này, một trong tu sĩ ở Thiên Bảo Tinh bị hắn hù chạy.
Nghe Tô Minh nói, da đầu Triệu Quảng Hữu mát lạnh, gần như hồn lìa khỏi xác. Triệu Quảng Hữu nghe giọng của Tô Minh, đưa mắt nhìn qua, tinh thần
chấn động, trong đầu trừ đôi mắt của hắn ra thì trống rỗng.
Đó là đôi mắt khiến gã hoảng sợ, dường như có thể hút đi linh hồn của Triệu
Quảng Hữu, khiến gã mất hết ý chí. Gã thậm chí cảm giác dường như đối
phương chỉ cần một ý niệm khiến gã vạn kiếp bất phục.
Cảm giác cực kỳ mãnh liệt, mãnh liệt đến Triệu Quảng Hữu chưa từng cảm nhận.
'Hắn không phải là sơ kỳ vị giới, hắn...hắn khác với ngàn năm trước. Ngàn
năm trước hắn không có khả năng một ánh mắt khiến tinh thần ta run rẩy.
Hắn...rốt cuộc hắn ở trong dị địa có được tọa hóa gì vậy?'
Người
Triệu Quảng Hữu run lên, không chút do dự, thậm chí không có thời gian
nói chuyện, mạnh lắc người hộc ngụm máu. Khi ngụm máu biến thành sương
đỏ thì gã không đánh mà chạy. Đó không đơn giản trốn mà là bất chấp tất
cả, thậm chí không tiếc thi triển huyết độn thuật. Chớp mắt Triệu Quảng
Hữu đã ở cuối trời, điên cuồng bỏ chạy.
Thân là tu sĩ đỉnh sơ kỳ
vị giới, Triệu Quảng Hữu làm hành động này lập tức khiến mấy ngàn người
đứng xem náo động. Họ vốn tưởng sẽ có trận đại chiến, dù gì theo họ thấy mặc dù Tô Minh mạnh nhưng Triệu Quảng Hữu ở Hỏa Xích Tinh mấy trăm gần
ngàn năm luôn là vô thượng. Trong ý thức của họ Triệu Quảng Hữu cường
đại là không cần nghi ngờ, nhưng tình hình hôm nay lập tức đảo điên nỗi
lòng của họ.
“Triệu tôn thế nhưng...thế nhưng trốn? “
“Chắc là hắn muốn ở trên trời thi triển thần thông cường đại thôi, không có khả năng chưa ra tay đã bỏ chạy ngay. “
“Nói nhảm, rõ ràng là bỏ chạy. Mặc Tô đại nhân cường đến mức độ này, khiến sơ kỳ vị giới không chiến đã huyết độn đi. “
Tình hình này rung động không chỉ là mấy ngàn tu sĩ xung quanh, còn có tám
đệ tử của Triệu Quảng Hữu đứng trong đại điện. Tám người này trợn mắt há hốc mồm nhìn lỗ thủng trên nóc đại điện lộ ra bầu trời, Triệu Quảng Hữu hóa thành ánh sáng đỏ vội lao nhanh đi. Sư phụ vô cùng cường đại trong
mắt họ cứ như thế chật vật bỏ trốn, thậm chí không dám nói câu gì, khiến tám người từ giật mình biến thành kinh hoàng. Đặc biệt là thanh niên
canh giữ Nhạc Hoành Bang, mặt trắng bệch.
Mắt thấy Triệu Quảng
Hữu sắp không còn bóng dáng, Nhạc Hoành Bang sốt ruột nhưng không dám lỗ mãng đuổi theo, không phải gã sợ Triệu Quảng Hữu mà là Tô Minh đứng bên cạnh chưa mở miệng.
“Cũng là một người nhanh nhạy đấy.” Tô Minh lạnh lùng nói.
Năm đó người này ở Thiên Bảo Tinh dựa vào nhanh nhạy thoát một kiếp, nhưng gã không nên mưu tính đổ trên người Tô Minh.