Trầm Dương Phù, một trong Tam Đại Thần Bí của Đạo Thần Chân
Giới, trình độ thần bí ngang bằng với Âm Tử Chi Địa, không ai
biết được lai lịch. Nó giống như Thiên Hương trận, lúc Đạo Thần Chân Giới ra đời thì cũng đã tồn tại rồi.
Vô số năm qua, không biết có bao nhiêu tu sĩ tới đây cố gắng nghiên cứu
Trầm Dương Phù, thậm chí còn có lòng cầu may, muốn thu ký
hiệu này cho bản thân, khiến nó nhận chủ.
Nhưng
chuyện này chẳng bao giờ thành công. Tu sĩ đến một đoàn rồi
lại đi một đoàn. Ký hiệu vẫn tồn tại trong tinh không như cũ,
giống như không có kết thúc. Nó chứng kiến Đạo Thần Chân Giới
đi về phía đỉnh phong, cũng nhìn thấy thế giới này từ đỉnh
phong rồi từ từ đi về hư vô ngày hôm nay.
Mà nó vẫn luôn trôi nổi yên lặng như vậy, dường như chỉ sợ trăm vạn năm đi qua, nó vẫn như cũ.
So với lốc xoáy Âm Tử Chi Địa sinh ra lực cản thì Trầm Dương
Phù lại như cánh cổng lớn mở rộng, tu sĩ có thể tuỳ ý đi
tới. So với lực quỷ dị của Thiên Hương Trận để cho phân thân
độc lập. Tu sĩ đã tới nơi đó, mê mang trong sự đột phá tu vi
giả dối thì không thể nào tự kiềm chế được, do đó đả thương
linh hồn bản thân, thậm chí không cẩn thận thì còn có thể
không thể ra được. Mà Trầm Dương Phù lại ôn hoà rất nhiều.
Tu sĩ có thể đến, cũng có thể tuỳ ý rời đi. Nơi này không
tạo thành thương tổn với ai. Duy chỉ khi bước vào trong thế
giới đen nhánh kia, tu vi sẽ bị áp chế, thần thức sẽ bị hạn
chế trong người, không thể nào tản mát ra được, để tu sĩ ở
trong đây đều biến thành người phàm, để cho người có thể mở
mắt ra nhìn thế giới này đều biến thành người mù. Dường như,
đây chính là tác dụng duy nhất của Trầm Dương Phù.
Cho nên, vô số năm của Đạo Thần Chân Giới, so sánh với Thiên
Hương Trận và Âm Tử Chi Địa thì người tới Trầm Dương Phù là
nhiều nhất, cũng an toàn nhất. Nhưng điều kiện tiên quyết là
không giết chóc lẫn nhau.
Trên thực tế cũng quả thật
như vậy. Vô số người tới thế giới Trầm Dương Phù đen nhánh
này, số lượng người tử vong cũng không phải rất ít. Nhưng có
thể khẳng định tất cả người chết cũng không phải đều do lực
ma sát kỳ dị của Trầm Dương Phù, mà là do bị người cùng đi
vào mượn sự quỷ dị của nơi đây, mang theo mục đích mà ra tay.
Giờ phút này, phân thân Phệ Không của Tô Minh hiển nhiên cũng là như thế.
Tô Minh đứng trên người Oán Nguỵ. Trong nháy mắt Oán Nguỵ xông
vào thế giới đen nhánh này, Tô Minh lập tức cảm thấy thần
thức của hắn bị một luồng áp lực cường đại ầm ầm đè ép,
ngay lập tức bị bắn trở lại thân thể, chỉ có thể khuếch tán
trên làn da, không thể nào rời khỏi thân thể.
Đối với tu sĩ, mất thần thức chẳng khác gì là mất một con mắt. Mà
nơi đây không có ánh sáng, một mảnh đen nhánh. Loại đen này chỉ sợ dùng tu vi ngưng tụ vào hai mắt thì cũng không thể nhìn
thấy rõ. Đây chính là lấy đi một con mắt khác, khiến người ở
đây đều trở thành người mù.
Cùng lúc đó, trong chớp
mắt bước vào thế giới đen nhánh này, Tô Minh cảm thấy tu vi bị áp chế mãnh liệt. Loại áp chế này không phải yếu ớt mà là
vô cùng mãnh liệt. Trong tích tắc, nó đã áp chế tu vi của Tô
Minh từ Duyên Cảnh đến Chưởng Cảnh. Mà nhìn dáng vẻ này thì
giống như Tô Minh càng tới gần trung tâm thế giới này, lực áp
chế tu vi sẽ càng mạnh hơn.
Khoé miệng Tô Minh lộ ra
vẻ cười lạnh. Hắn đứng trên người Oán Nguỵ. Oán Nguỵ đi về
phía trước, hắn cũng mau chóng đuổi theo. Hắn không cần đi tìm
phân thân Phệ Không. Hắn tin tưởng đối phương sẽ chủ động tới
gặp.
Hơn nữa, cho dù đối phương không chủ động tới gặp thì Tô Minh cũng có cách tìm được phân thân Phệ Không.
Bởi vì thế giới Trầm Dương Phù chính là do Tô Minh hi vọng
phân thân Phệ Không đến. Trên thực tế, lúc trước, khi truy kích,
đối với Tô Minh, phân thân Phệ Không giống như con mồi vậy. Hắn
thầm ám hiệu và truy kích xảo diệu để đối phương tới đây là
lựa chọn duy nhất.
Tô Minh đi về phía trước, thần sắc như thường. Mặc dù không nhìn thấy xung quanh nhưng hình như Oán Nguỵ dưới người hắn vô cùng quen thuộc với mảnh hắc ám này.
Nó gào thét đi vào phía trong, không có chút khó chịu này. Tô
Minh cũng dự liệu được điểm này từ trước. Dù sao Oán Nguỵ ở
trong chỗ truyền tống vào trong hư không Thần Nguyên Tinh Hải.
Mặc dù nơi đó thoạt nhìn ánh sáng năm màu nhưng thực tế, phần lớn đều là một mảnh đen nhánh.
Oán Nguỵ sống ở
đó, đương nhiên là quen thuộc với bóng tối, vượt qua người
thường rất nhiều. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Tô Minh lựa chọn nơi này. Nhất là mượn liên lạc với Oán Nguỵ, khi Tô
Minh nhắm mắt lại, trong tích tắc tâm thần hắn dung hợp với
Oán Nguỵ, hắn có thể mượn mắt Oán Nguỵ để nhìn thấy cảnh
tượng trong thế giới đen nhánh mà phần lớn tu sĩ đều không
nhìn thấy.
Đây là thế giới màu xám, một thế giới
trừ màu xám ra thì không còn những màu khác. Bốn phía xung
quanh đều trống trải, chỉ có chính giữa phía trước là có một đoàn sáng màu xám khổng lồ đang không ngừng đung đưa, giống như cây đèn cầy lửa vậy.
Mượn ánh mắt Oán Nguỵ quét
ngang một vòng, Tô Minh cũng không nhìn thấy bóng dáng phân thân
Phệ Không đâu. Nhưng thế giới đen nhánh này quá lớn, cho nên
không nhìn thấy trong phạm vi nhỏ thì cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng hai mắt Tô Minh đang nhắm liền hơi động. Mặc dù hắn không
mở mắt ra nhưng tay phải lại giơ lên một mạnh mẽ nắm chặt
thành quyền.
- Cho dù ngươi có đến hay không, nếu đến rồi thì đừng nghĩ tới chuyện rời đi.
Thần sắc Tô Minh lộ ra vẻ ngạo nhiên. Đó là sự tự tin tất cả đều nắm chắc trong tay.
Lúc Tô Minh đang nắm tay phải thành quả đấm thì ở bên kia, thân thể phân thân Phệ Không gào thét bay nhanh, đột nhiên chạy ra
khỏi thế giới đen nhanh. Rời khỏi thế giới màu đen kia, trước
mắt hắn sáng ngời. Thấy được tinh không, hắn quay đầu lại,
khoé miệng nhe răng cười đắc ý.
- Ngươi là bản thể,
dù sao tính cách và ý thức của ta cũng bị ngươi ảnh hưởng.
Cho nên ngươi có thể dùng ý nghĩ này thăm dò ta thì ta cũng có thể dùng cái này tính toán ngươi.
- Lúc bị ngươi
truy kích, ý nghĩ bản năng của ta chính là tìm một nơi có thể áp chế ngươi, hơn nữa cắn nuốt ngươi. Cho nên ta mới lựa chọn
chỗ này.
- Nhưng cảm giác này không phải hành động
giả dối của ta. Hừ, đưa ngươi tới đây, sau đó ta rời đi, ngươi ở trong thế giới đen nhánh kia. Tô Minh, ngươi cứ tiếp tục tin
tưởng ý nghĩ của bản thân đi, tiếp tục tin rằng ta sẽ chủ
động xuất thủ trong đây. Chờ ngươi nhận thấy có gì không đúng
thì ta đã sớm rời khỏi Đạo Thần Chân Giới rồi!
Phân
thân Phệ Không cười lạnh. Thân thể nhoáng lên một cái đã chạy
thẳng vè phía nơi xa, mắt thấy sắp rời khỏi nơi đây. Nhưng vào
lúc này, trong nháy mắt, một tiếng vù vù vang vọng trời cao
đột nhiên truyền ra. Phân thân Phệ Không đang bay nhanh mạnh mẽ
biến sắc, chợt dừng bước lại.
Thần sắc hắn vô cùng
âm trầm. Thân thể hắn càng không hề đi về phía trước nữa mà
nhanh chóng lui về phía sau. Bởi vì trước mặt hắn đang có một
mảnh sóng gợn màu trắng gào thét mà tới. Nhìn dáng vẻ thì
chẳng qua đây chỉ là một phần sóng gợn nhỏ mà thôi, trình độ
lan tràn sẽ cuốn cả khu vực Trầm Dương Phù.
Sóng gợn này chính là chiếc nhẫn chí bảo của Tô Minh. Trong chớp mắt
bước vào thế giới này, hắn đã phóng chí bảo ra để nó trôi lơ lửng bên trên, không ngừng lớn lên cho đến khi bao phủ cả phạm
vi Trầm Dương Phù. Sau đó, nó sẽ hoá thành sóng gợn, trở
thành phong ấn, bắt đầu co rút lại.
Kể từ đó, chẳng khác gì biến nơi đây thành tù ngục thật sự. Nếu phân thân Phệ Không muốn mạnh mẽ rời đi, ở dưới uy áp của chí bảo này thì chỉ sợ lập tức sẽ bị phong ấn. Việc này khiến hắn phải rút lui, một lần nữa trở lại thế giới Trầm Dương Phù đen nhánh.
- Chết tiệt!
Thần sắc phân thân Phệ Không lần đầu tiên lộ ra vẻ bối rối.
Hắn cho là bản thân đã tính hết rồi nhưng cuối cùng lại phát
hiện ra, Tô Minh tính toán luôn trước hắn một bước, khiến hắn
bị ngăn chặn gắt gao ở đây.
- Nếu ngươi muốn tìm chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Phân thân Phệ Không không còn cách nào khác. Hắn cắn răng, thần sắc lộ ra vẻ điên cuồng. Ở trong thế giới đen nhánh, cho dù tu vi bị áp chế, cho dù thần thức không thể nào tản mát ra nhưng đối với phân thân Phệ Không mà nói, cho dù là tu vi hay thần
thức thì đều là vật ngoài thân. Cường đại chân chính của hắn
chính là thân thể.
Hắn gào thét du tẩu trong thế giới đen nhánh này, mang theo sát cơ điên cuồng từ phân thân Phệ Không.
Thần sắc Tô Minh bình tĩnh. Hắn ở trong thế giới đen nhánh,
mượn ánh mắt Oán Nguỵ để nhìn mảnh tinh không màu xám kia.
Hắn tuỳ ý để Oán Nguỵ chạy về phía trước. Thời gian từ từ
trôi qua, tu vi Tô Minh dần dần bị áp chế khi đi gần về phía
trung tâm, mắt thấy sẽ bị áp chế từ Chưởng Cảnh xuống cảnh
giới Kiếp Dương.
Đúng lúc này, trong mắt Tô Minh, thế
giới màu xám đột nhiên xuất hiện một thân ảnh. Thân ảnh ấy do
vô số sợi tơ vòng quanh, tản mát ra từng trận khí tức không
hợp với thế giới này. Khí tức vừa tản mát ra liền lập tức
bị màu xám xugn quanh cắn nuốt.
Thân ảnh kia chẳng qua chỉ là hình dáng, nhưng Tô Minh cũng có thể nhận ra đúng là
phân thân Phệ Không. Mặc dù hắn không nhìn thấy vẻ mặt của phân thân Phệ Không. Nhưng khi hắn nhìn vào thế giới màu xám kia,
hắn có thể cảm nhận được một số sợi tơ tạo thành hình dáng
đối phương mang theo lệ khí nồng đậm.
Hắn thấy phân
thân Phệ Không vốn dĩ đang bay nhanh về một phương hướng khác.
Nhưng đột nhiên, thân ảnh ngừng lại rồi nhìn về nơi này. Cảnh
tượng này đã khiến trong lòng Lâm Phi thầm suy nghĩ.
- Linh tính! Hắn đã có được ý thức độc lập, thức tỉnh linh
tính Xích Mãng Phượng trong thân thể rồi. Cho nên hắn có thể
trong bóng tối, mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của ta.
Tô Minh chợt hiểu ra. Đúng lúc này, phân thân Phệ Không đã vô
thanh vô tức nhanh chóng đi tới nơi này. Tay phải hắn ta giơ lên,
nhanh chóng ngưng tụ ra một kích tất sát.
- Cho dù có lấy thân thể làm chủ nhưng ở nơi này vẫn bị áp chế như cũ
thôi. Nhìn thời gian tụ chưởng, hẳn là bị áp chế xuống Chưởng Cảnh.
Khoé miệng Tô Minh lộ ra vẻ cời lạnh. Hắn
nhìn phân thân Phệ Không vội vã tới đấy, hai mắt chợt loé, chân phải bước ra, trong nháy mắt đã đi ra khỏi người Oán Nguỵ.
Chỉ trong phút chốc, hắn đã xuất hiện phía trước phân thân Phệ Không. Thần sắc phân thân Phệ Không bỗng nhiên biến đổi, hiển
nhiên đã phát hiện ra. Hắn muốn lui lại phía sau nhưng đã chậm, Tô Minh giơ tay phải lên rồi bỗng nhiên đưa một trảo về phía
trước. Phân thân Phệ Không gầm nhẹ một tiếng, tay phải giơ lên,
ngưng tụ tu vi toàn thân rồi mạnh mẽ đánh một quyền về phía
tay phải Tô Minh đang chộp tới.
Âm thanh nổ vang vang
vọng trong thế giới đen nhánh. Tô Minh hừ một tiếng, thân thể
không lùi mà tiến. Mà sắc mặt phân thân Phệ Không đại biến,
phun ra máu tươi, thân thể nhanh chóng bị cuốn đi.