- Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi có thể thấy ta!
Giờ phút này,
tâm thần phân thân Phệ Không đại loạn. Hắn không thể ngờ nổi là đã ở bên trong thế giới đen nhánh của Trầm Dương Phù này, Tô Minh vẫn có thể
thấy rõ bốn phía.
Điểm này phân thân Phệ Không tự nhận là
tuyệt đối không nhìn lầm. Tô Minh rõ ràng có thể thấy bốn phía. Phải
biết rằng phân thân Phệ Không sở dĩ có thể nhìn thấy được Tô Minh không
phải hắn có thể thấy được thật mà bởi hắn có thể cảm ứng được bản thể.
Trong mắt hắn, Tô Minh giống như một ngọn lửa khổng lồ vậy.
Mà Tô Minh sở dĩ không cách nào cảm ứng hay điều tra được phân thân Phệ
Không cũng bởi không quá nhỏ nên không dễ phát hiện, giống như người
khổng lồ không thể phát hiện ra con kiến vậy.
Giờ phút này
phân thân Phệ Không hầu như hồn phi phách tán, nhanh chóng rút lui. Khóe miệng Tô Minh mang theo nụ cười lạnh, cất bước đuổi theo trong nháy
mắt.
- Lần này ta xem ngươi chạy sao được!
Tô Minh âm trầm nói, mang theo một luồng uy áp khiến phân thân Phệ Không run
rẩy cả tâm thần. Phân thân Phệ Không cắn răng rút lui, gào thét thi
triển cấm thuật một lần nữa, kích phát tiềm lực trong thân thể, khiến
cho tốc độ tăng vọt trong nháy mắt. Trong tích tắc khi Tô Minh giơ tay
phải lên, hắn tránh thoát sít sao, điên cuồng bỏ chạy.
Tô
Minh hừ lạnh một tiếng, tay phải giơ lên nắm về phía trước. Lập tức bốn
phía nổ vang trời. Tô Minh thả giới chỉ màu trắng ra. Giới chỉ này không ngừng co rút lại, đã tiến vào thế giới đen nhánh này. Đang không ngừng
co rút lại, giới chỉ này tạo thành sóng gợn giống như một hàng rào,
khiến phân thân Phệ Không căn bản không thể trốn nổi, chỉ có thể hóa
thành ba ba trong rọ.
Đối với Tô Minh mà nói, việc này có thể hoàn thành trong nháy mắt. Thân thể hắn nhoáng cái vọt về phía trước,
chạy thẳng tới phân thân Phệ Không đang bỏ chạy. Giờ phút này tốc độ đối phương đúng là rất nhanh như thuật pháp này sở dĩ được gọi là cấm
thuật, tất nhiên có tác hại, không cách nào sử dụng lâu dài được. Nhất
là thi triển hai lần, đối với phân thân Phệ Không cũng chỉ có thời gian
không quá nửa nén hương. Thời gian vừa trôi qua, hắn chẳng những lập tức giảm tốc độ mà thân thể lại còn bị trọng thương.
Nhưng không làm như vậy thì hắn phải làm thế nào đây? Giờ phút này cắn răng bay
nhanh, máu tươi từ khóe miệng không ngừng tràn ra. Hắn liều lĩnh lao về
địa phương quan trọng của vùng thiên địa màu đen này, bay nhanh vào sâu
trong Trầm Dương Phù. Chỉ có nơi đó có lẽ mới có một tia sinh cơ.
Mà thế giới bên ngoài lúc này truyền ra tiếng nổ vang. Đó là sóng gợn
do giới chỉ co rút lại. Tiếng động này đại biểu cho chỉ có ở bên trong
Trầm Dương Phù, khi tu vi của hai bên bị áp chế tới cực hạn thì phân
thân Phệ Không có lẽ mới còn sinh cơ.
Cho nên hắn mới liều
lĩnh triển khai toàn bộ tốc độ. Thời gian nửa nén hương, hắn có lòng tin có thể đi tới nơi đó. Chẳng qua hắn không thấy Tô Minh đang truy kích
phía sau, khóe miệng lộ nụ cười châm chọc.
- Bởi Thiên Hương
trận tạo thành ý thức cho nên dù rất giống ta nhưng lại có thêm chút bối rối, thiếu chút cẩn thận, một khi gặp phải nguy cơ sinh tử sẽ rối loạn
tâm thần. Chạy thêm chừng mười nhịp thở, ta xem ngươi còn chạy làm sao
nữa?
Tô Minh đuổi theo không nhanh không chậm ở phía sau, cảm nhận tu vi bị áp chế rơi xuống Chưởng cảnh, ngay cả Kiếp Dương cũng
không yên, cho tới khi hóa thành Kiếp Nguyệt, rồi đến Vị giới đại viên
mãn.
Mà thời gian mới chỉ có mười sáu nhịp thở.
Giờ phút này, phân thân Phệ Không há miệng phun mạnh một ngụm máu tươi,
thân thể run lên. Hắn vốn tưởng rằng cấm thuật có thể kiên trì nửa nén
hương, nhưng thời gian nhanh chóng rút ngắn. Tới mười tám nhịp thở, thân thể hắn run run, cấm thuật hoàn toàn biến mất. Cảm giác suy yếu tràn
ngập tâm thần hắn, hóa thành nụ cười thảm nơi khóe miệng.
Tu
vi của hắn ở chỗ này bị áp chế. Cho dù là thân thể, dù bị áp chế ít hơn
nhưng cũng vẫn bị đẩy lùi. Nhất là phương hướng hắn chạy là thẳng tới
Trầm Dương Phù. Hắn triển khai cấm thuật, khiến thân thể vốn đã suy yếu
lại càng bị áp chế tăng vọt mấy lần.
Điều này cũng khiến cấm thuật vốn có thể kéo dài nửa nén hương, biến thành chỉ còn mười tám nhịp thở.
Hầu như khi tốc độ hắn thoáng chậm lại, Tô Minh đã cất bước, xuất hiện
bên cạnh phân thân Phệ Không, tay phải nhấc lên, mang theo một luồng lực lượng mạnh mẽ, rơi lên đỉnh đầu hắn. Cùng lúc đó, ý thức của Tô Minh
theo tay phải hắn tràn vào bên trong phân thân Phệ Không, đang muốn
triển khai lần đoạt xá thứ hai.
Sợ hãi sinh tử kích thích
phân thân Phệ Không. Khát vọng cầu sinh mãnh liệt khiến hắn phát ra
tiếng gào thét thê lương. Trong chớp mắt khi Tô Minh lựa chọn đoạt xá,
thân thể hắn chấn động mạnh. Ở mi tâm lập tức xuất hiện một khe hở. Ngay sau đó, hầu như khi nguyên thần Tô Minh tràn ngập hoàn toàn thân thể
phân thân Phệ Không, cái khe trên mi tâm hắn có một người nhỏ chui mạnh
ra, bỏ chạy như điên.
Người kia chính là ý thức độc lập của
phân thân Phệ Không do Thiên Hương trận sinh ra, cũng có thể nói là hồn
hay nguyên thần. Giờ phút này hắn bay ra, tốc độ nhanh hơn không ít,
xông về phía Trầm Dương Phù.
Thân thể không có ý thức và hồn
phách, đối với Tô Minh mà nói cũng không tồn tại cái gì mà đoạt xá hay
không đoạt xá. Một thân thể trống trơn, trong nháy mắt khi nguyên thần
hắn dung nhập vào liền thu hồi luôn, thu thân thể phân thân Phệ Không
vào trong túi trữ vật. Tô Minh ngẩng đầu quan sát phía xa, thấy bên
trong màn sáng màu xám mênh mông có một ký hiệu khổng lồ dài mảnh.
Mà giờ khắc này, hồn của phân thân Phệ Không đang bay nhanh về phía ký hiệu đó.
- Không có hồn của ngươi thì sẽ không cách nào đoạt xá được, cũng không thể đoạt xá lần thứ hai thành công. Không biết lần đoạt xá thứ hai thế
nào. Ta thật sự rất mong đợi.
Tô Minh nheo hai mắt lại. Hắn
sở dĩ chấp nhất đuổi giết phân thân Phệ Không như vậy, trừ việc muốn hóa thành phân thân này lần nữa thì chủ yếu nhất là muốn biết đoạt xá phân
thân lần thứ hai có xuất hiện biến hóa gì không.
Mang theo
suy nghĩ như vậy, hắn sao có thể để ý thức mà phân thân Phệ Không rất
vất vả mới xuất hiện được chạy trốn. Hừ lạnh một tiếng, thân thể Tô Minh liền nhoáng một cái đi về phía trước, đuổi theo hồn của phân thân Phệ
Không.
Hai người đã ở rất gần Trầm Dương Phù. Giờ phút này
trong truy kích, hồn của phân thân Phệ Không đã tới sát Trầm Dương Phù.
Trong chớp mắt này, hồn hắn lập tức run rẩy, xuất hiện vẻ mơ hồ, giống
như chịu uy áp nào đó, sắp sửa tiêu tán.
Mà chỗ Tô Minh giống như cảm nhận được hạn chế tu vi trước nay chưa từng có. Tu vi của hắn
trong quá trình tới gần, không ngừng bị làm yếu đi, từ Vị giới đại viên
mãn trở thành vị giới hậu kỳ, trung kỳ, sơ kỳ, cho tới lúc tới gần thì
thân thể hạ xuống, từ Thiên Tu biến thành Địa Tu.
Đây là một
loại cảm giác mà hắn đã rất lâu rồi chưa thấy. đó là tu vi khi bị truyền từ Man tộc tới Thần Nguyên tinh hải. Nhưng dù là như thế thì với tâm
trí và kinh nghiệm nhiều năm của Tô Minh, thần sắc của hắn cũng không
biến hóa chút nào. Tốc độ dù đã chậm đi rất nhiều nhưng hắn không hề
chần chừ, trong phút chốc đã đuổi tới cạnh Trầm Dương Phù.
Cùng lúc đó, tiếng nổ vang Long Kình Thiên bốn phía. Hầu như trong nháy
mắt khi Tô Minh tới gần Trầm Dương Phù, ở bốn phía Tô Minh, giới chỉ màu trắng đã thu nhỏ tới, bao phủ Trầm Dương Phù.
- Ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy? Ta đã đem nhục thể cho ngươi rồi. Ngươi...
Hồn của phân thân Phệ Không, thân thể đã mơ hồ, mắt thấy giới chỉ màu
trắng phong tỏa bốn phía, Tô Minh cất bước đi tới, lập tức lộ vẻ hoảng
sợ và bối rối trước nay chưa từng có, mở miệng thê lương.
- Nhục thể của ngươi?
Tô Minh cười lạnh, không nói nhiều lời với hồn của phân thân Phệ Không, cất bước chạy thẳng tới phía hắn, tay phải giơ lên, chụp mạnh một cái.
Dưới một trảo này, hồn của phân thân Phệ Không lộ thần sắc tuyệt vọng.
Hắn căn bản không có sức giãy dụa.
Hắn tuyệt vọng, thần sắc
lộ vẻ điên cuồng. Trong nháy mắt khi Tô Minh chộp tới, hai mắt hắn nhắm
chặt lại. Một luồng khí tức tự bạo bỗng nhiên bộc lộ ra. Hắn biết tự bạo không có tác dụng. Hắn biết Tô Minh am hiểu thuật nghịch chuyển thời
gian. Nhưng nếu không tự bạo, tùy ý để đối phương mạt sát mình thì hắn
không cam lòng.
Cho nên dù là biết vô dụng nhưng hắn vẫn điên cuồng tự bạo như cũ. Nhưng hắn hiểu là tự bạo trước mặt Tô Minh là vô dụng.
Một luồng lực lượng nghịch chuyển năm tháng thổi qua. Tay phải Tô Minh
chụp một cái, bắt được hồn của phân thân Phệ Không, nắm chặt, lập tức
phong ấn tầng tầng lớp lớp rồi thu vào túi trữ vật. Chỉ chờ rời khỏi nơi này, tu vi không bị áp chế nữa, hắn sẽ lập tức cho hồn tiến vào phân
thân Phệ Không, đợi đoạt xá lần hai.
Sau khi phong ấn hồn
phách phân thân Phệ Không xong, Tô Minh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trầm
Dương Phù khổng lồ trước mặt. Ánh sáng màu xám tỏa ra vạn trượng, phía
trên tồn tại ba chữ to. Chẳng qua Tô Minh không nhận ra loại chữ này,
giống như ký hiệu hay phác thảo. Thậm chí hắn nhìn lại, có thể cảm nhận
bên trong ký hiệu đó ẩn chứa lực lượng nguyên thủy man hoang.
Loại cảm giác cổ xưa này khiến Tô Minh không biết tại sao lại nghĩ tới
tiên linh được dị tộc cúng bái trong Thần Nguyên tinh hải. Thậm chí
trong cảm thụ của Tô Minh, lực lượng ẩn chứa bên trong ký hiệu này đã
vượt qua giới chỉ màu trắng. Thứ này hiển nhiên là một chí bảo có trình
độ không thể nói tới.
Không dừng lại thêm ở nơi này, tu vi Tô Minh giờ phút này bị áp chế tới mức gần như không yên. Hắn lập tức xoay người, đang muốn rời đi, trở lại bên ngoài tìm mấy sư huynh của hắn, cả nhà mấy người đoàn tụ. Nhưng ngay khi Tô Minh giơ chân muốn đi, đột
nhiên Trầm Dương Phù chấn động.
- Tồn tại tế phẩm... Mở Chúng Linh Điện... Hiến tế tế phẩm... Có thể vào Chúng Linh Điện.... Hiến tế
tế phẩm... Có thể vào Chúng Linh Điện...
Tiếng nói ong ong
liền truyền ra từ bên trong Trầm Dương Phù, truyền khắp bốn phía, để tâm thần Tô Minh chấn động. Một luồng lực hút lớn lao đột nhiên truyền ra
từ ký hiệu, trực tiếp bao phủ trên người Tô Minh, kéo mạnh hắn vào bên
trong ký hiệu.
- Không có tế phẩm... Tế chủ tự chịu...
Tiếng vù vù ầm ầm vang lên. Thần sắc Tô Minh đại biến. Lực hút nhanh
chóng tăng vọt vô số lần. Trong nháy mắt khi thấy sắp sửa bị kéo vào bên trong ký hiệu, tay phải Tô Minh giơ lên. Giới chỉ màu trắng lập tức gào thét, thu nhỏ nhanh chóng, bọc lấy ngón trỏ, kéo ra phía ngoài.
Lập tức thân thể Tô Minh đang sắp thoát khỏi phạm vi lực hút thì phía
trên Trầm Dương Phù lúc này lóe sáng. Một luồng lực truyền tống bỗng mở
ra. Khi Tô Minh mở to hai mắt, lộ nụ cười khổ, tia sáng này liền tản ra
bên ngoài. Mặc dù ánh sáng biến mất ngay lập tức nhưng sau khi nó biến
mất, thân ảnh Tô Minh cũng biến mất theo.