- Đại Hoa đẹp ...
- Tiểu Hoa đẹp!
- Đại Hoa xinh đẹp!
- Tiểu Hoa xinh đẹp! Ngươi chưa nghe tiếng Tiểu Hoa hú đâu, bộ lông kia, tư thế kia ... hoàn mỹ!
Con chó Minh Long quái dị liếc Hạc trọc lông, kiềm không được nói một câu:
- Tiểu Hoa là chó đực.
Hạc trọc lông im lặng, nét mặt buồn phiền, hồi lâu sau thở dài. Hạc
trọc lông ủ rũ, như trách vận mệnh đùa cợt, ông trời không chiều lòng
người. Hạc trọc lông lắc đầu đi hướng bờ sông, nhưng khi nửa chân của nó giơ ra sắp đạp xuống thì chợt khựng lại. Hạc trọc lông không biết tại
sao, giây phút này, trong khoảnh khắc sắp rời khỏi chiếc thuyền, tim nó
đau nhói. Cảm giác đau đớn như là nếu bước ra một bước này thì nó sẽ mất đi người và vật mà nó không bao giờ muốn mất.
Trong ánh mắt
kinh ngạc của chó to Minh Long, Hạc trọc lông xoay người, ngơ ngác nhìn
Tô Minh. Hạc trọc lông thấy khuôn mặt tang thương giấu dưới mũ từ từ
ngẩng lên, cùng với nụ cười dịu dàng. Nụ cười kia như nhìn thấu thời
gian, nhìn thấu hư vô, mang theo cảm giác khó tả trong lòng Hạc trọc
lông. Đầu óc Hạc trọc lông như bị sét đánh, dường như nó nhớ ra điều gì.
Hạc trọc lông cúi đầu nhìn sông vong xuyên, chậm rãi ở trong nước sông
thấy một con Hạc trọc lông ở bộ lạc nào đó hóa thân thành Hạc thần, rồi
gặp một thanh niên tên là Tô Minh.
Nó thấy con Hạc trọc lông ở trên trời biến thành chim bảy sắc, thấy cùng thanh niên đi thần nguyên
tinh hải, thấy ở Tam Hoang đại giới, thấy ở Ám Thần, Nghịch Thánh.
Hình ảnh trong sông cuối cùng ngừng ở một con thuyền, Hạc trọc lông nửa người sắp bước ra ngoài thuyền.
Chó to Minh Long dường như phát hiện điều gì, biểu tình sốt ruột nói nhanh:
- Đại ca làm sao vậy? Chúng ta đã ước hẹn cùng nhau oai phong một cõi, ăn sung mặc sướng tại đây!
Hạc trọc lông im lặng, dường như không nghe thấy giọng của chó to Minh
Long, tầm mắt từ nhìn sông vong xuyên nâng lên, rơi vào người Tô Minh
già nua, ánh mắt giao nhau với hắn.
Tô Minh khẽ nói:
- Đi đi, bước ra một bước kia, trong thế giới bên kia ngươi sẽ càng vui vẻ hơn ở đây.
Hạc trọc lông vẫn im lặng.
Chó to Minh Long sốt ruột, nó chưa từng thấy biểu tình như vậy trên mặt Hạc trọc lông, đó là lưu luyến, do dự và còn có tia kiên quyết. Sự
nghiêm túc đó trước giờ chưa có trên người Hạc trọc lông, nhưng hôm nay, chó to Minh Long chính mắt trông thấy. Minh Long sợ, nó lo alứng Hạc
trọc lông không tới. Minh Long sốt ruột lắc người muốn xông lên đầu
thuyền. Nhưng giữa bờ và thuyền như có một vách tường vô hình, chó to
Minh Long nhào tới, vách tường cản nó lại.
- Trong ký ức của ta có vài người đối xử với ta rất tốt nhưng chưa từng có ai như ngươi, khiến ta cảm nhận được tình bạn.
- Trong ký ức của ta, ngươi không phải là chủ nhân, ngươi là bạn của ta.
- Trong ký ức của ta, đi theo bên cạnh ngươi cho ta không suy nghĩ đầu
óc thường xuất hiện mờ mịt, ta không cần thức tỉnh ký ức, chỉ hy vọng
sống vô tư như vậy, kéo dài thật lâu thật lâu sau.
- Trong ký ức của ta, ngươi là hóa thân tinh thạch, ngươi có thần thông bỗng nhiên biến ra tinh thạch, là điều ta ước mơ tha thiết. Tại sao ta ... phải
đi?
Hạc trọc lông nhìn Tô Minh, chân giơ lên thả xuống đạp trên sàn thuyền gỗ.
- Hủy diệt thì sao? Hạc bà nội nó, lão tử không đi, nói sao cũng không đi!
Hạc trọc lông tức giận ngồi phịch xuống, trông nó có vẻ rất tức giận.
- Mặc kệ như thế nào, nói gì thì ta đều không đi!
Tô Minh im lặng thật lâu sau, nhìn Hạc trọc lông, khẽ hỏi:
- Thật sự không đi?
Hạc trọc lông trừng Tô Minh, giận dỗi nói:
- Giả cũng không đi!
Tô Minh thở dài nhìn Hạc trọc lông, lát sau cười khẽ, gật đầu.
Tô Minh nói:
- Vậy thì ... hãy cùng ta nhìn Tang Tương hủy diệt đi.
Tô Minh chèo thuyền, con thuyền đi xa. Chó to Minh Long đứng bên bờ biểu tình bi thương.
Hạc trọc lông đứng ở đầu thuyền nhìn Minh Long bên bờ dần mơ hồ, lớn tiếng nói:
- Đại Minh, hạc bà nội nó, ngươi khóc cái gì? Không phải lão tử không
trở về! Chờ ta, chờ khi ta trở lại chúng ta cùng nhau cướp hết tinh
thạch!
Minh Long nghe giọng Hạc trọc lông, ngơ ngác nhìn,
không chú ý sau lưng nó từ bao giờ xuất hiện một nữ nhân áo trắng. Nữ
nhân yên lặng đứng đó, như một đóa hoa trắng nhỏ.
Dưới nhà gỗ từ nay trừ Tô Minh ra có thêm một người, đó là Hạc trọc lông. Nhưng Hạc trọc lông chẳng bao giờ yên lặng, hay đi tới đi lui, có khi nói chuyện
thì chân cứ đi vòng quanh nhà gỗ, từng vòng từng vòng. Lúc mệt lả, Hạc
trọc lông nằm bên cạnh Tô Minh, trông bộ dạng của nó khá thú vị.
Tô Minh nhìn Hạc trọc lông, hắn cười nhiều hơn trăm năm trước, dường
như đã quen có nó làm bạn, quen con Hạc trọc lông cố chấp với tinh
thạch, quen bên cạnh có người bạn đôi khi làm phiền hắn.
Thời gian trôi qua, hai mươi năm cuối cùng trong một trăm hai mươi năm đã
qua đi mười chín năm. Mùa đông năm cuối cùng, tuyết phủ trùm mặt đất, Tô Minh chờ người cuối cùng.
Man tộc!
Mười vạn tộc
nhân Man tộc lặng lẽ đi trong băng tuyết tới chốn nay, họ lặng lẽ đứng
bên ngoài, nhìn Tô Minh. Mấy người dẫn đầu quen thuộc với Tô Minh, đặc
biệt là Nam Cung Ngân, tộc trưởng của Mệnh tộc ngơ ngác nhìn hắn ngồi
dưới nhà gỗ, biểu tình mờ mịt.
Tô Minh khẽ nói:
- Các ngươi đến rồi.
Tô Minh đứng dậy, mười vạn người Man tộc cùng quỳ xuống.
- Bái kiến Man Thần!
Thanh âm kia vang bốn phương, truyền vào vong xuyên, dường như bờ đối
diện cũng nghe thấy rõ. Tô Minh nhìn bọn họ, đây là đám người cuối cùng
hắn chờ đợi. Đưa nhóm người này đi rồi, dù Tô Minh có tiếc nuối, đã
không còn vướng bận trong Tam Hoang, có thể dùng mọi cách giành giật một đường sống cho mình.
Tô Minh vung tay áo, gió nhẹ rít gào
quét bốn phía, bao phủ mười vạn tộc nhân Man tộc cuốn vào tay áo của
hắn. Tô Minh nhấc chân đi lên thuyền, Hạc trọc lông nhanh chóng đi theo. Khi Hạc trọc lông bước vào thuyền thì con thuyền lao nhanh đi, dường
như chỉ một giây, dường như từ mùa đông đi tới mùa xuân, con thuyền cập
bờ. Tô Minh vung tay áo, trên bờ xuất hiện thân hình mười vạn tộc nhân
Man tộc. Bọn họ ngơ ngác nhìn Tô Minh, không ai lên tiếng nhưng trong
mắt lưu luyến đậm đặc khiến mùa xuân buồn như thu đến.
- Ở thế giới này, các ngươi ... bảo trọng!
Tô Minh nhìn bọn họ, chắp hai tay, thật sâu cúi đầu mười vạn Man tộc.
Tô Minh dùng thân phận Man Thần bái tộc nhân. Gió xuân tan, gió thu
thổi, khiến giữa thuyền và bờ dấy lên sương mông lung.
Nam Cung Ngân khẽ quát:
- Tiễn!
- Man Thần!
Mười vạn Man tộc cùng quỳ, lạy. Cái cúi đầu này khiến Tô Minh ngẩng
lên, thuyền đã đi xa, vẫn thấy trong mơ hồ mười vạn tộc nhân quỳ rạp
lạy.
Gió thu đẩy thuyền đi, Tô Minh tiễn mười vạn Man tộc,
chỗ Man tộc là tiễn Man Thần của họ. Không cần biết rốt cuộc là ai tiễn
ai, bởi vì ý thu ly biệt này là từ trong xuân bờ bên kia thổi qua, theo
thuyền đi xa, đi vào băng giá.
Mãi khi đến bên ngoài nhà gỗ
vẫn là đông giá rét, chẳng qua lần này Tô Minh xuống thuyền, Hạc trọc
lông lên bờ, hắn ngoái đầu nhìn lại, con thuyền chìm xuống, rơi vào sông vong xuyên. Có lẽ có một ngày thuyền sẽ nổi lên, Tô Minh trở thành
người đưa đò cho mình, mang mình đi bờ bên kia đại biểu cho thế giới
khác.
Tô Minh tiêu sái cười, tay áo nhẹ vung, tuyết trên trời đông lại giữa hư vô, mọi thứ trên đời này biến tĩnh lặng, bởi vì chốn
này không còn người Tô Minh muốn chờ, bởi vì đã đến lúc hắn thức tỉnh.
Tô Minh đi qua bậc thang nhà gỗ, đi tới dưới mái hiên, đi tới trước cửa phòng căn nhà. Cửa gỗ một trăm hai mươi năm chưa từng được đẩy ra, giờ
đây chậm rãi mở ra trước mặt Tô Minh. Ngưỡng cửa chưa từng được đạp qua, giờ đây lần đầu tiên Tô Minh nhấc chân đi vào.
Vẻ mặt Hạc
trọc lông có chút thương cảm nhưng giờ đây nó chôn giấu dưới đáy lòng,
làm bộ dạng vô tâm nghênh ngang theo Tô Minh bước vào nhà gỗ.
Ngoài nhà gỗ, trời đất lặng, trong nhà gỗ, thế giới hư không.
Như một vòng xoáy, như một luân hồi, nhà gỗ như một điểm của thế giới
này. Tô Minh và Hạc trọc lông bước vào, cửa chậm rãi đóng, thế giới bên
ngoài nhà gỗ trở thành hư ảo, dần mơ hồ, tan biến thành hư vô, hóa thành trời sao.
Đó là ... Đạo Thần chân giới!
Còn sông
vong xuyên thì biến thành thiên hà từ trời sao này đi thông phương xa,
bên kia thiên hà là vòng xoáy khổng lồ. Vòng xoáy tràn ngập Đạo Thần
chân giới giờ đang dần co rút, mơ hồ thấy trong vòng xoáy như có thế
giới khác. Nhà gỗ trong mông lung từ từ biến thành ... tông môn Cửu
Phong.
Tô Minh mở mắt ra.
Thời gian một trăm hai
mươi năm dường như trôi qua khi Tô Minh nhắm mắt và mở mắt. Tô Minh cúi
đầu, tay trái là khói ký ức kiếp trước, lòng bàn tay phải biến thành hắc ám chìm nổi đời này.
Tô Minh ngẩng đầu lên:
- Trở về rồi ...