A Công đã đi.
Thân hình lảo đảo, tang thương năm tháng, khuất xa nơi bờ đối diện, dần biến mất trong mùa xuân, không còn thấy bóng
dáng, mơ hồ trong mắt Tô Minh.
Mông lung không phải vì bóng
dáng càng lúc càng xa mà vì mắt Tô Minh ngấn lệ khiến thế giới trong mắt hắn mơ hồ như màn mưa, không thấy rõ thế giới, không nhìn rõ hiện tại,
chỉ có ký ức nhớ người trong quá khứ là rõ ràng, chỉ có kỳ vọng vào
tương lai mới càng rõ ràng. Tựa như vằn lá thu, phải đếm rõ, nhất định
phải như vậy.
Trong phút chốc lại mười năm qua đi, Tô Minh ở
thế giới này đã được chín mươi năm. Bộ dạng của Tô Minh già nua, mặt đầy nếp nhăn, trên người toát ra tang thương ngang ngửa với nhà gỗ.
Giờ phút này, Tô Minh ngồi dưới mái hiên căn ành gỗ. ông lão, nhà cũ, trong ánh hoàng hôn.
Bốn mùa lần lượt giao nhau, mưa rơi vào tuyết đọng xuất hiện trong mắt
Tô Minh, lá thu và mầm xuân, khô nóng và mát mét. Mặt trời mọc rồi lặng, trong vĩnh hằng như ẩn chứa loại quy tắc đời người, thậm chí là trời
đất.
Tô Minh nhìn, cảm nhận dấu vết sắp thức tỉnh. Nhưng cuối cùng vẫn chưa đến lúc thức tỉnh, Tô Minh không thể thức tỉnh, hắn phải
chờ người chưa đến, hắn phải đưa thuyền, nhiệm vụ chưa xong.
- Ba mươi năm cuối cùng.
Tô Minh ngẩng khuôn mặt già nua, bình minh sắp đến, hắn nhìn ngọn đèn
cầy trước mặt chưa từng thay đổi, như trông thấy mình ở trong ánh lửa.
Cả đời cô độc dường như là số mệnh, vận mệnh gian nan đã định bất giác
kéo dài. Tới bây giờ Tô Minh nhìn lại quá khứ, giật mình phát hiện hắn
luôn hy vọng có được chỉ là mơ ước xa xôi. Đã định trước Ô Sơn sẽ rời
khỏi, định trước Cửu Phong vuột khỏi tầm tay, nữ nhân cũng tốt, huynh đệ cũng thế, bao gồm Tam Hoang đại giới, bươm bướm Tang Tương dường như
đều định sẵn sẽ xảy ra như vậy.
- Tô Minh ta không tin số mệnh!
Trong mắt Tô Minh lộ ra cố chấp, đôi mắt già nua bắn ra tia sáng chấp
nhất, giờ phút này nếu ai nhìn hắn sẽ bỏ qua tuổi tác, bị ánh mắt kia
hấp dẫn, như thấy lãng tử vừa ra khỏi nhà chuẩn bị du lãng khắp nơi.
Không biết có bao nhiêu người thưởng thức bóng đêm ngắn ngủi trước khi
bình minh đến, sự điên cuồng cuối cùng trước khi trời sáng, có câu bình
minh trong đêm. Nhưng mấy ai biết, khoảng tối tăm trời đất trước khi
bình minh đến gọi là gì?
Lúc trước Tô Minh cũng không biết, chỉ là khi hắn nhìn thật lâu sau dần hiểu ra.
Trước bình minh gọi là hắc ám.
Hắc, là bắt đầu, khởi đầu luân hồi thiên địa. Nhưng trong suy nghĩ của
Tô Minh, bên cạnh hắc có chín, con số chín là cực độ, đại biểu kết thúc. Có lẽ mỗi một ngày nó đại biểu kết thúc bóng đêm, có lẽ mỗi một thời
đại nó đều đại biểu cho thời đại này chấm dứt. Có lẽ bởi vì có chín này
nên chữ hắc mới biểu thị luân hồi khởi đầu. Tô Minh cảm giác nó lấn qua
nhật đại biểu cho mặt trời, trở thành khởi nguồn mọi tăm tối.
Hắc ám đại biểu cho giây phút trời đất tối tăm, không có đoạn thời gian nào đen như thế, tựa như lúc trước Tô Minh từng cảm ngộ, ám của hắn là
trời đêm cũng không thể nhuộm.
Lúc hắc ám đến, ngay cả ngọn
đèn trước mặt Tô Minh trông cũng khá yếu ớt, dường như thế giới này tối
đen, nó giãy dụa muốn tỏa sáng nhưng cuối cùng dần không có sức, mãi khi bị bóng đêm nhấn chìm.
Tô Minh cười, nụ cười chất chứa cay đắng, nhìn ngọn đèn dần yếu đi, khẽ thở dài.
Tô Minh lắc đầu, nói:
- Ta có thể tắt ngọn lửa đi nhưng không tắt được ... hắc ám sắp đến,
cuối cùng sau hắc ám không thể không trả lại ánh sáng cho ban ngày.
Lúc này trong bóng tối bên cạnh ngọn đèn trước mặt Tô Minh đột nhiên
xuất hiện cái miệng to há ra nuốt đi ngọn lửa. Nương ánh sáng cuối cùng
của ngọn lửa, có thể thấy cái mồm to xuất hiện trong bóng đêm dường như
là mỏ loài chim, mãi khi ngọn đèn biến mất, có tiếng ợ vang lên, trước
mặt Tô Minh xuất hiện một con hạc. Một con hạc toàn thân trụi lủi không
có một cọng lông, biểu tình xấu xa, rón rén bước ra khỏi bóng tối, khinh thường liếc Tô Minh.
Hạc trọc lông đắc ý đi tới trước mặt Tô Minh, gian trá nhìn hắn, vẻ mặt đe dọa.
- Hù Hạc gia gia đứng tim, thì ra chỗ này chỉ có một lão già, sức chiến đấu cỡ một cọng lông của Hạc gia gia. Đại long, ra đi!
Cùng
lúc đó, sau lưng Hạc trọc lông, một con chó to vẫy đuôi nhanh chóng chạy tới, ở bên cạnh Hạc trọc lông hung dữ trừng Tô Minh, phát ra tiếng gầm
gừ uy hiếp. Hạc trọc lông trợn mắt, bản năng giơ vuốt mạnh vỗ đầu chó.
Con chó to hú lên, nằm sấp xuống đất, hai vuốt che đầu, bộ dạng uất ức
nhìn Hạc trọc lông, dường như không hiểu tại sao bị đánh.
Hạc trọc lông trừng con chó, hỏi:
- Ngươi mới làm gì đó?
Con chó to rất là oan uổng gật đầu, nói:
- Ta ... ta đang hù lão già này ...
- Ngu!
Hạc trọc lông lại giơ vuốt vỗ xuống, trợn trừng mắt. Con chó thả lỏng
hai vuốt ôm đầu, làm Hạc trọc lông thành công cốc đầu nó.
- Hù người ta không chỉ có gầm là được, nhìn ta đây!
Hạc trọc lông vẻ mặt nghiêm túc như sư phụ đang dạy dỗ đồ đệ, lắc người biến thành con chó to đen nhe nanh với Tô Minh, cố ý nhễu nhão nước
miếng, mắt trắng dã, làm người ta nhìn tưởng là chó điên.
- Thấy chưa, phải như vậy mới được.
Hạc trọc lông biến thành con chó to đen đắc ý liếc con chó do Minh Long biến thành. Trong ánh mắt sùng bái của Minh Long, Hạc trọc lông lại
biến trở về hình dạng con hạc trọc long.
Hạc trọc lông vênh váo nhìn Tô Minh:
- Ê lão già, người có tiền bạc gì không? Có tảng đá nào sáng lấp lánh
không? Nói ngươi biết, hôm nay Hạc gia gia của ngươi còn chưa khai
trương, nếu ngươi dám lừa gạt Hạc gia gia thì ... hừ hừ!
Hạc
trọc lông ho khan, con chó Minh Long đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Tô
Minh, nhe nanh, khóe miệng chảy nước, mắt trắng dã, dường như chỉ cần
Hạc trọc lông ra lệnh một tiếng là nó sẽ nhào lên.
Tô Minh nhìn Hạc trọc lông, Minh Long, nở nụ cười nói:
- Không có.
Hạc trọc lông làm vẻ mặt tức giận, giơ vuốt lên chỉ vào Tô Minh:
- Ôi chao, ngươi còn cười nữa?
Hạc trọc lông ra vẻ ta rất lợi hại, cho dù ngươi là lão già thì ta cũng sẽ khi dễ ngươi.
- Hừ hừ, thôi, chắc lão già này không có thứ tốt, coi như hôm nay Hạc gia gia xui ... Ủa?
Hạc trọc lông đang nói chợt thấy con thuyền đậu bên bờ vong xuyên của Tô Minh.
Hạc trọc lông nói:
- Thuyền này cũng khá quá chứ, vậy đi lão già, chắc ngươi cũng thấy ra
chúng ta chính là yêu quái. Ngươi biết đó, yêu quái sẽ ăn thịt ngươi,
nhưng nhìn tuổi ngươi lớn như vậy, Hạc gia gia sẽ không làm khó dễ.
Chúng ta muốn con thuyền này, ngươi chở chúng ta tới bờ bên kia rồi tự
bơi về đi.
Hạc trọc lông lắc người bước lên thuyền, nhìn trái nhìn phải, lộ dáng vẻ tạm vừa lòng.
Hạc trọc lông lầm bầm:
- Chắc có thể bán được chút bạc.
Con chó Minh Long cũng nhảy lên, xoay người, nhe răng, nhễu nước miếng nhìn chằm chằm Tô Minh.
Tô Minh cười càng toe toét, mặc kệ bộ dạng hiện giờ của Hạc trọc lông,
Minh Long, đứng dậy đi từ từ tới đuôi thuyền. Tô Minh cầm mái chèo,
thuyền lướt sống vong xuyên rẽ sang bờ bên kia.
Hạc trọc lông ở đầu thuyền vẻ mặt đắc ý răn dạy con chó Minh Long:
- Thấy chưa? Đi theo Hạc gia gia của ngươi thì sau này có ăn có uống,
hơn là ngươi ở trong rừng bắt chim đúng không? Nhìn thấy chưa? Chúng ta
khai trương rồi này, hừ hừ.
Con chó Minh Long vẻ mặt sùng bái nhìn Hạc trọc lông, liên tục gật đầu, đôi khi xoay người, nhe răng nhễu nước miếng ra vẻ hung ác hù Tô Minh.
Hạc trọc lông vẻ mặt đầy đắc ý, vuốt phải giơ lên chỉ xa xa làm con chó Minh Long sùng bái nhìn.
- Chờ chúng ta tới bên kia bờ thì Hạc gia gia mang ngươi ăn sung mặc
sướng, để danh tiếng hắc hoàng song sát chúng ta nổi danh từ đó!
Minh Long do dự một chút, kiềm không được nói:
- Đại ca, ta ... ta không thích ăn đồ cay ...
Hạc trọc lông im lặng, dáng vẻ hào hùng chuyển sang tức giận vì bị quấy rầy. Hạc trọc lông chậm rãi xoay người nhìn con chó Minh Long vẻ mặt
cục súc, chợt giơ vuốt vỗ đầu con chó liên tục, gầm rống:
- Này thì không ăn đồ cay!
- Này thì dám cãi lời ta!
- Này thì ... !
Trên đường đi Tô Minh cứ cười hoài. Cuộc đối thoại giữa Hạc trọc lông,
Minh Long vang vọng trên sông vong xuyên, mãi khi đến bờ bên kia. Tô
Minh thở hồng hộc giơ vuốt lên, hung dữ trừng con chó Minh Long.
Hạc trọc lông dáng vẻ khuyên răn nói:
- Còng không đi xuống nhìn xem xung quanh có nguy hiểm gì không? Nên
biết rằng chúng ta là yêu quái, ngươi biết yêu quái là gì không? Làm yêu quái, chúng ta phải luôn cảnh giác từng phút giây, phải cảnh giác cao
độ, đặc biệt là đến nơi xa lạ, phải trước tiên quan sát tình hình xung
quanh, làm như vậy mới hợp thân phận yêu quái của chúng ta. Khi chúng ta gặp phải thôn dân chết tiệt muốn ăn chúng ta thì có thể nhanh chân chạy trốn!
Minh Long gật đầu như đảo tỏi, lắc người lao ra. Minh
Long lên bờ nhìn trái phải, biểu tình cảnh giác, chạy tới chạy lui mấy
vòng rồi trở về bên bờ, vui vẻ nói với Hạc trọc lông ở trên thuyền.
- Đại ca, không có thôn dân, không có kẻ địch, nhưng cũng không có Đại Hoa ...
Con chó Minh Long nói đến cuối thì thở dài.
- Đại Hoa rất xinh, màu lông khá đẹp, ta rất thích nó ...
Hạc trọc lông ho khan nói:
- Chết tiệt, ngươi là rồng, ngươi là một con rồng!!! Ngươi ngươi ngươi
... .! Thật ra ta cảm thấy Tiểu Hoa dễ nhìn hơn Đại Hoa.