Điệu Vong. . .
Hai mắt Tô Minh lóe lên nhìn rất nhiều sợi tơ màu
tối ngưng tụ xung quanh người giống mình mang hình dáng con bướm ở giới
này và quét qua mười hồn Điệu Vong kia.
Tô Minh không hiểu rõ về cái gọi là Điệu Vong này, cũng không biết vì sao loại hồn này lại
được gọi là Điệu Vong. Nhưng hắn có thể cảm nhận được một luồng cổ xưa
từ bên trong mười hồn Điệu Vong này.
Nhất là ba lời nói kia
càng làm cho Tô Minh có cảm giác trong phút chốc, tựa như từ trong năm
tháng vang vọng đến, ẩn chứa một loại quy tắc mà chính hắn cũng không
rõ.
Trong tích tắc, hàn quang trong mắt người giống Tô Minh,
thân là Tang tử chợt lóe lên, cả người hóa thành một con bướm khổng lồ,
lao thẳng về phía Tô Minh.
Tô Minh hừ lạnh một tiếng, hai tay bấm tay niệm thần chú vung về phía trước, lập tức vô số ngọn núi hiện
ra. Toàn bộ những ngọn núi này đều là hư ảo, trong nháy mắt đã tràn ngập hư vô, chằng chịt, chồng chất lên nhau, hóa thành chín ngọn núi lớn vờn quanh bốn phía Tô Minh.
Ý chí của Tô Minh bây giờ gần như đã đại thành, có thể hiện ra chiêu thức dời núi mạnh nhất. Theo cái phất
tay của Tô Minh, chín ngọn núi này bay nhanh về phía Tang Tử.
Tiếng nổ vang ầm ầm, chấn động trời đất. Trong nháy mắt, bốn ngọn núi
trong chín ngọn núi bị nổ tung, nhưng vào giờ khắc này, con bướm do Tang Tử biến thành kia cũng nổ tung, chia năm xẻ bảy. Tô Minh phun ra máu
tươi, thân thể cũng bị cuốn xa trăm trượng. Trong mắt Tô Minh tràn ngập
sát cơ. Đúng lúc này cất bước gào thét tiến về phía năm ngọn núi còn
lại, như năm mũi tên nhọn lao về phía Tang Tử.
Nói ra thì dài nhưng trên thực tế chỉ là một giây. Dư âm nổ vang vẫn còn chưa dứt, năm ngọn núi đã tới gần Tang Tử, thế như chẻ tre, sắp đánh sâu vào.
Đúng lúc này, đột nhiên máu tối phía trên mười hồn Điệu Vong kia lóe
lên, lập tức xung quanh Tang Tử xuất hiện một xoáy nước màu đen cực lớn. Xoáy nước này chuyển động không tạo ra tiếng động nào, đột nhiên trong
đó hiên ra một khuôn mặt.
Khuôn mặt này có ngũ quan rõ ràng,
rõ ràng tới mức chỉ cần nhìn một lần là có thể nhớ kỹ. Nhưng quỷ dị
chính là Tô Minh có cảm giác nhớ kỹ nhưng không cách nào ghi lại được ở
trong đầu, thoáng qua sẽ quên mất.
Dường như trong nháy mắt ảo giác này hiện lên, lập tức bộ mắt từ trong xoáy nước truyền ra tiếng nói trầm thấp.
- Hết thảy tồn tại, bởi vì vốn là tồn tại cho nên có thể mất đi. . . Đây là chết.
Trong nháy mắt những lời này truyền ra, lập tức năm ngọn núi gào thét
đến, va chạm với xoáy nước này. Vào giờ khắc này, hai mắt của Tô Minh
bỗng nhiên co lại một chút. Hắn thấy rõ ràng năm ngọn núi kia không hề
có chút chấn động và dị thường nào, vậy mà lại… biến mất!
Không lưu lại nửa điểm. Dường như câu nói kia khiến cho những sự tồn tại đều có thể biến mất!
- Ngươi không phá được Điệu Vong của Tô mỗ. Mười người này cũng không
phải là Điệu Vong chân chính. Chẳng qua bọn họ là khi còn sống có một
chút huyết mạch, sau khi chết bị ta kích phát rồi truyền thừa. Mỗi người chỉ có được một phần lực lượng của Điệu Vong chân chính. Điệu Vong. . . Đó là ở những năm tháng cổ xưa, từng tộc quần ở bên trong chân giới
Tang Tương như phù dung sớm nở tối tàn. Tộc này không có nhiều tộc nhân
nhưng lại làm rung động cả đại giới. Bởi vì tộc tựa như trời sinh, cũng
có thể dung nhập vào quy tắc. Trời sinh có thể trở thành một phần quy
tắc, nhưng phàm là nơi Điệu Vong tồn tại, chưa từng có chuyện gì mà bọn
họ không biết! Bọn họ còn có năng lực kỳ dị. Rất nhiều năm trước, Tang
Tương đại nhân phải tự mình ra tay mới xóa được tộc này đi! Nhưng tộc
mới chỉ bị xóa đi thân thể chứ không thể bị xóa đi truyền thừa kia. Cho
dù là Tang Tương đại nhân cũng không thể nào làm được điểm này bởi vì
tộc là ngoại tộc. Sau khi Tô mỗ trở thành Tang Tử, ta đã triệu hoán từ
bên trong đi ra, biến thành. . . Điệu Vong!
Tiếng nói của thanh niên Tang Tử vang vọng, mang theo âm trầm, dần dần hiển lộ ra vẻ dữ tợn.
Hai mắt của Tô Minh chợt lóe lên nhìn hồn bên trong xoáy nước kia. Hắn
không nói một lời, thân thể ngay lập tức cất bước, trong nháy mắt đã
xuất hiện ở bên cạnh một trong mười Điệu Vong. Hắn giơ tay phải lên đưa
ra một trảo, nhưng. . . không bắt được gì!
Giống như Điệu Vong kia không hề tồn tại, tùy ý để tay phải của Tô Minh quét qua.
- Bọn họ vốn không tồn tại. Nguyên nhân chính là bọn họ không tồn tại cho nên bọn họ mới tồn tại!
Tiếng cười của Tang Tử vang vọng khắp hư không, bộ mặt kia lại xuất
hiện ở bên trong xoáy nước. Lập tức thân ảnh mười Điệu Vong ở xung quanh Tô Minh cùng nhau vặn vẹo, tan thành mây khói.
- Tộc quần này khiến ta nghĩ tới một lực lượng kỳ dị đã gặp trước kia.
Ánh mắt Tô Minh lạnh lùng nhìn gương mặt trên xoáy nước, nhàn nhạt nói. Trong nháy mắt, toàn thân hắn chợt lóe lên hắc quanh. Đó là ánh sáng
cực tối, như cuốn động trở thành biển đen, gào thét cuốn tới kia gương
mặt trong xoáy nước kia.
- Tất cả người chết, bởi vì kẻ sống nhớ, cho nên chưa từng có hoài niệm, đây là điệu.
Trong nháy mắt tới gần, khuôn mặt trong xoáy nước nói. Tang Tử phía sau xoáy nước này bỗng nhiên truyền ra tiếng gầm nhẹ, mang theo sát cơ mãnh liệt.
- Suy nghĩ của ta, từ suy nghĩ bịa đặt, là ngươi. . . Chết, chết, chết, chết, chết!
Ầm một tiếng, ngay sau khi chữ chết đầu tiên truyền ra, ánh sáng cực
tối từ trên cơ thể Tô Minh biến mất. Sau chữ chết thứ hai, trong phút
chốc, sắc mặt của Tô Minh biến đổi, thân thể vội lui về phía sau.
Nhưng ngay khi hắn lui về phía sau ba bước thì chữ chết thứ ba truyền
ra khiến cho toàn thân Tô Minh chấn động mạnh, như máu thịt nghịch
chuyển. Sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, lại lui về phía sau. Dường như ở trước mặt hắn đang có gì đó nổ tung mãnh liệt, chấn động này đẩy lui
hắn về phía sau. Tiếng chết thứ tư như chùy nặng rơi vào tâm thần Tô
Minh.
Đầu óc hắn nổ vang, dng như Tô Minh không thể nào chống lại luồng lực lượng này. Bất luận là thần thông hay là ý chí cũng khó
có thể chống lại. Dường như lực lượng này vốn là ở nội tâm của hắn, giờ
phút này bị kích thích , sinh ra sát thương kinh người ở bên trong thân
thể.
Khóe miệng tràn ra máu tươi, thân thể Tô Minh vẫn tiếp
tục lui về phía sau. Những tiếng chết rầm rầm đến. Tô Minh phun ra một
ngụm lớn máu tươi, thân thể lại lui về phía sau. Lần này phải lui tới
hơn mấy trăm trượng mới dừng lại. Hai mắt hắn tràn ngập tia máu, vẻ mặt
lộ ra vẻ vô cùng dữ tợn nhìn khuôn mặt trong xoáy nước và kẻ đứng đằng
sau xoáy nước.
Hắn giơ tay phải lên lau máu tươi trên khóe miệng, vẻ mặt dữ tợn hóa thành một luồng sát cơ.
- Không hổ là ta của giới này. Rõ ràng tu vi của ngươi kém xa ta nhưng lại có thể xử dụng cách này để khiến ta bị thương.
Tô Minh ngẩng đầu nói. Hắn vừa vung tay phải ra, lập tức ở trong tay xuất hiện một xoáy nước, chuyển động cực nhanh.
- Ta không đả thương ngươi mà là Điệu Vong. Nếu không phá được hồn Điệu Vong của ta, ngươi cũng chỉ có thể bị phong ấn, bị dung hợp với ta
thành một thể. Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta.
Người
giống Tô Minh ở giới này đứng đằng sau xoáy nước có khuôn mặt nhìn Tô
Minh, không hề che giấu chút nào. Trong lúc nhàn nhạt nói, hắn vung tay
phải lên. Lập tức trước người hắn, hai mắt của khuôn mặt trong xoáy nước lóng lánh, chớp mắt một cái, xoáy nước này bỗng lao thẳng về phía Tô
Minh.
- Điệu Vong tộc, lấy hoài niệm của kẻ sống, lấy tồn tại của người chết, lấy truy tìm tinh thần ký thác, lấy lực kiếp này và lực kiếp sau, ngưng tụ thành hương khói, nhằm. . . Hóa điệu là chết. Để cho kẻ tồn tại tiếp tục tồn tại, để cho kẻ chết đi. . . Trở về hư vô!
Khuôn mặt trong xoáy nước này truyền ra tiếng lẩm bẩm. Tiếng này khiến
người ta có cảm giác bể dâu. Không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, giờ
phút này lại trở về khiếncho tinh không này chấn động.
Hai
mắt của Tô Minh co rút lại. Trong chớp mắt, hắn bỗng nhiên có một cảm
giác mãnh liệt. Dường như ý chí, tu vi, thậm chí là sinh cơ của mình đều bắt đầu giảm bớt. Dường như những lời này có lực lượng kỳ dị, có thể
làm đất trời biến hóa, khiến cho Tô Minh cảm giác được nguyên nhân hắn
xuất hiện ở trong chân giới Tang Tương này và ý chí chân giới Tiên Tông
biến mất. Thế nhưng… Có một tia dấu hiệu muốn khôi phục.
Thậm chí, Tô Minh còn cảm giác được ý chí Đạo Thần chân giới kia bị hắn đoạt xá ở bên trong Đạo Thần chân giới cũng hoàn toàn xuất hiện biến hóa như thế.
Loại biến hóa này khiến cho tâm thần Tô Minh chấn động
mạnh. Một luồng nguy cơ mãnh liệt trong nháy mắt hiện ra, nhưng thần sắc của hắn lại không kiêng kỵ chút nào. Bởi vì Tô Minh vẫn tin tưởng rằng
thế gian này không có lực lượng nào là có thể tồn tại vĩnh hằng. Tất cả
sự vật đều có thiên địch.
Như lão giả Thiên Linh đã nói, Tô
Minh tin chắc điểm này. Mạnh mẽ như như ý chí Tam Hoang cũng có thiên
địch, huống chi là tộc Điệu Vong này.
Hàn quang trong mắt Tô
Minh chợt lóe lên, ý chí ầm ầm bộc phát. Đó là ý chí hào hùng của hai
chân giới ngưng tụ cùng một chỗ. Loại uy áp của ý chí này có thể hủy
diệt trăm vạn tu sĩ. Trừ khi là mượn lực Tang Tương, nếu không thì cũng
sẽ bị khuất phục dưới ý chí này.
Tu vi đến trình độ như Tô
Minh, thần thông đối với hắn mà nói đã là thiên biến vạn hóa, cũng không phải đạt đến cực hạn mà là chỉ cần nghĩ đến, có thể vận chuyển biến ảo.
So với như lúc này, trong nháy mắt ý chí Tô Minh khuếch tán, lập tức
phía trước Tô Minh xuất hiện một tia chớp màu đỏ. Tia chớp này mang theo một luồng hơi thở động trời. Trong nháy mắt xuất hiện, lập tức khiến
cho tinh không này rơi vào trang thái yên tĩnh.
Đây chính là Linh Tiên cướp!
Chẳng qua là bị Tô Minh lấy ý chí bắt chước được. Mặc dù không mạnh mẽ
như Linh Tiên cướp chân chính, nhưng là đủ để khiến cho thế nhân kinh
hãi.
- Điệu Vong tộc có thể bị ý chí Tang Tương xóa đi. Như vậy, cho dù tộc này có mạnh hơn nữa thì cũng có cực hạn.
Tô Minh lạnh lùng nói. Vừa dứt lời, ầm một tiếng, tia chớp màu đỏ lập tức gào thét, lao về phía khuôn mặt trong xoáy nước.
Không đợi xem kết quả, Tô Minh vung tay áo. Lập tức ở phía trước hắn
xuất hiện năm tia chớp. Năm tia chớp này trong nháy mắt liền hóa thành
năm khuôn mặt, lần lượt thay đổi, tạo thành năm màu, hóa thành mội bàn
tay lớn, rầm rầm ôm lấy khuôn mặt trong xoáy nước kia.