Để cho tồn tại tiếp tục tồn tại, để cho chế đi... Trở về hư vô...
Khuôn mặt nước xoáy lẩm bẩm sau đó tùy ý để cho tia chớp màu đỏ xuyên
thấu tới. Trong chớp mắt khi đụng vào khuôn mặt nước xoáy này, nó liền
tiêu tán vô hình.
Ngay sau đó là bàn tay to năm màu kia, đụng chạm vào dòng xoáy, tạo thành tiếng nổ vang. Trong phút chốc, nó liền
biến mất, giống như đã trở về hư vô thật.
Hai mắt Tô Minh lóe lên, thân thể lui lại phía sau mấy bước, nhíu mày.
Giờ phút này sắc mặt thanh niên thân là Tang Tử giới này ở phía sau
dòng xoáy tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi nhưng trong đôi mắt lại
lóe sáng.
- Vô dụng thôi. Điệu Vong nhất mạch này bị ta triệu hoán ra, tương thông với ý chí của ta, cũng tương thông với ý chí của
Tang Tương. Ngươi không cách nào hủy diệt được, cũng chỉ có thể bị hắn
cắn nuốt, sau đó bị ta dung hợp.
Tô Minh ở giới này vừa nói,
hai tay liền bấm quyết. Lập tức hai mắt của khuôn mặt khổng lồ nước xoáy lại mở bừng ra, lao thẳng về phía Tô Minh.
Trước khi tới gần, nó càng ngày càng lớn. Chỉ trong thời gian mấy nhịp thở, nó đã đạt tới mấy ngàn, áp sát Tô Minh.
Ý chí vô dụng.
Thần thông không có hiệu quả.
Thuật pháp khó có thể gây tổn thương cho nó chút nào.
Cho dù là Pháp bảo thì cũng bởi vốn tồn tại, do đó biến mất. Dường như
tiếng nói của khuôn mặt nước xoáy này, bởi vì không tồn tại cho nên tồn
tại.
Thân là một trong tam đại Tang Tử của Tang Tương Chân
giới, có thể nói bên trong Tang Tương Chân giới, trừ ý chí của Tang
Tương là mạnh nhất ra, ba người này sở dĩ cường đại không phải bởi tu vi của bọn họ mà bởi bọn họ có thể mượn ý chí của Tang Tương. Là bởi vì
một khắc khi bọn họ trở thành Tang Tử thì đã được Tang Tương ban cho
thần thông quỷ dị.
Mà Tô Minh của giới này, ban đầu được ban
cho chính là Điệu Vong niệm này! Điệu Vong tộc sắp bị ý chí Tang Tương
xóa đi, gọi về phủ xuống bầu trời nơi này. Loại lực lượng này có thể
quét ngang tất cả tu sĩ, cho dù là Bất Khả Ngôn ở chỗ này cũng toi mạng.
Trừ phi là dùng một số thủ đoạn đặc thù, có lẽ có thể thành công. Nếu
không, muốn đoạt xá Tang Tử là chuyện cực kỳ khó khăn. Dù sao thì nơi
này là Tang Tương Chân giới, mà ý chí của Tang Tương sẽ không dễ dàng
cho phép Tang Tử kết nối với nó bị người Tam Hoang dung hợp.
Một trận đánh vận mệnh này, có thể nói là
một trận đánh chưa từng có từ trước tới nay. Tô Minh tuyệt đối tin
tưởng, nhưng Tô Minh của giới này cũng có lòng tin rất mạnh. Lòng tin
này theo giao chiến mà càng ngày càng mạnh. Còn về phần Tô Minh, hắn lại nhíu mày, thần sắc lộ vẻ âm trầm.
Mắt thấy khuôn mặt kia không ngừng mở rộng, cách mình càng ngày càng gần, thân thể Tô Minh lại lui về phía sau mấy bước.
- Điệu Vong tộc này đúng là thật kinh khủng. thảo nào ý chí của Tang
Tương xuất thủ, muốn xóa tộc này đi... Bây giờ ta chẳng qua chỉ có ý chí tương đương hai Chân giới, không cách nào so sánh được với Tam Hoang
hay Tang Tương, cho nên khó có thể xóa tan nó.
- Nhưng muốn đối phó với Điệu Vong tộc này thì cũng không cần phải va chạm trực tiếp. Có thể dùng phương pháp khác!
Hai mắt Tô Minh lóe sáng, đầu óc và linh hồn sáng lóng lánh, thân thể vừa lui về phía sau, hai mắt bỗng nhiên nhắm lại.
- Phải tin tưởng, tất cả đều tồn tại.
Trong đầu Tô Minh hiện lên lực lượng quỷ dị tại Thần Nguyên tinh hải
năm xưa. Lực lượng này hư ảo, giống như không tồn tại. Chỉ khi tin
tưởng, như vậy nó nhất định tồn tại.
- Ta tin rằng trong vũ trụ này, trừ Tam Hoang, Tang Tương ra còn nhất định có những đại giới khác!
- Ta cũng tin rằng phía ngoài Nghịch Thánh và Ám Thần, ở trong bầu trời xa xa này còn tồn tại những bầu trời khác.
- Ta cũng tin rằng trong thiên địa kia đều tồn tại những mạng sống. Hết thảy đều bị cuốn vào, cả đời đều không thể trở về, chỉ có thể sinh tồn ở nơi đó, thịnh vượng hoặc bị hủy diệt theo năm tháng.
Tô Minh lẩm bẩm, hai tay giơ lên vung mạnh về bốn phía. Lập tức ý chí của hắn
ầm ầm khuếch tán ra. Ý chí này không cách nào làm suy yếu được khuôn mặt nước xoáy kia nhưng bản thân là thể hiện mạnh nhất của đại giới này,
cho nên trong ngôn ngữ của Tô Minh, trong ý chí của hắn, dưới thiên ý
của hắn, khi tay phải hắn vung lên, một dòng xoáy hiện ra, trong giây
lát hóa thành hố đen có thể hấp thu tất cả mọi vật.
Hắc động
này lập tức hút toàn bộ ý chí Tô Minh vừa tản ra vào, trong nháy mắt
liền biến thành khổng lồ. Nó rất sâu, không biết xuyên tới địa phương
nào, lan tràn ra vô hạn.
- Ta tin rằng Điệu Vong nhất mạch ở
trong thế giới xa xôi này nhất định vùng dậy, sau khi vùng dậy, cũng
nhất định sẽ tàn lụi!
- Đây là số mệnh. Đây là số mệnh mà Tô Minh ta định ra cho Điệu Vong tộc các ngươi!
Hai mắt Tô Minh mở bừng ra, trong mắt lộ tia sáng kỳ dị. Con mắt trái của hắn hóa thành tinh không. Đó là Đạo Thần!
Con mắt phải của hắn hóa thành hư vô, đó là Tiên Tông.
Con mắt thứ ba tại mi tâm của hắn cũng mở ra, khiến Đạo Thần và Tiên
Tông dung hợp lại, tỏa ra ánh sáng như ngọc, dung nhập vào hố đen trước
người hắn, khiến cho nó tăng vọt trong nháy mắt, không phải là hình tròn nữa mà dựng thẳng lên, giống như một cái miệng lớn xé rách hư vô, lộ ra răng nanh trong tinh không.
- Ta tin rằng nơi đó mới là chô
các ngươi trở lại. Điệu Vong nhất tộc của các ngươi đã bị lưu đày, đuổi
ra khỏi Tang Tương, không còn ở Tam Hoang!!
Hai mắt Tô Minh
lộ sát cơ ngập trời, tiếng nói cuối cùng nổ vang ầm ầm như sấm sét. Cái
khe trước người lại mở rộng ra lần nữa, trong nháy mắt liền tới gần
khuôn mặt nước xoáy kia, cắn mạnh một cái.
Sắc mặt Tô Minh của giới này nhanh chóng biến hóa, muốn ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, truyền ra từ Cương Thiên
chân giới này, lan khắp tám hướng, vang vọng cả Chân giới, thậm chí còn
khuếch tán về phía những Chân giới khác. Nhìn lại có thể thấy rõ ràng,
Tô Minh dùng lực lượng tin tưởng liền tồn tại, dung hợp với ý chí hai
giới Tam Hoang và Tang Tương, hóa thành một cái miệng lớn hư vô.
Cái miệng này xuyên qua hư vô, nối với một thế giới xa xôi không biết.
Thế giới kia có lẽ tồn tại, có lẽ không. Nhưng Tô Minh tin rằng ngoài
Tam Hoang và Tang Tương, Nghịch Thánh và Ám Thần thì nhất định tồn tại
một thế giới như vậy.
Lấy thế giới này tồn tại, lấy ý niệm
trong đầu làm trụ cột, lấy ý chí hai giới dẫn dắt, Tô Minh dùng lực
lượng tin tưởng kia làm kết cấu, xây dựng một thuật pháp thần thông như
vậy. Thuật pháp này không có lực sát thương kinh người gì, cho dù xóa đi một người phàm cũng khó. Nhưng...
Tác dụng duy nhất của thuật pháp này chính là như lời Tô Minh nói lúc trước... Trục xuất!!
Nếu khuôn mặt nước xoáy của Điệu Vong này không thể bị ý chí của Tô
Minh xoáy đi, tu vi của Tô Minh khó đối kháng, thần thông của Tô Minh
khó có thể gây tổn thương cho nó thì hắn sẽ thay đổi phương pháp, mở ra
cái khe tin tưởng liền tồn tại này, cắn nuốt khuôn mặt đó, lưu đày tới
thế giới mà Tô Minh tin rằng nhất định tồn tại.
Tiếng nổ vang vọng đinh tai nhức óc. Khuôn mặt nước xoáy khổng lồ kia bị cái khe mở
rộng ra vô hạn, đột nhiên cắn nuốt, bị lưu đày vào cái thế giới mà Tô
Minh tin tưởng nhất định tồn tại kia.
- Ta nguyền rủa, lấy tên Tô Minh ta nguyền rủa, Điệu Vong tộc các ngươi sau khi hưng thịnh, nhất định suy tàn!
Đây là lời nói sau cùng của Tô Minh trước khi cái khe biến mất. Lời nói này truyền vào trong cái khe, đưa tới thế giới kia, khắc vào thế giới
đó, vào vận mệnh của Điệu Vong tộc.
Đây là nguyền rủa do Tô
Minh lấy ý chí hai giới tạo thành. Nguyền rủa này theo ý chí Tô Minh
càng ngày càng mạnh mà càng ngày càng mạnh, cho tới khi trở thành chú
định của số mệnh.
Ầm!
Cái khe biến mất hoàn toàn,
trở thành một dấu vết trong hư vô rồi ảm đạm đi, trong chớp mắt liền
không còn tồn tại. Mà Tô Minh của tinh không này nhìn lại, chỉ thấy
không còn khuôn mặt nước xoáy bảo vệ phía trước mặt hắn nữa.
Thât là Tang Tương, giờ phút này hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong mắt có vẻ khó tin, cũng có tuyệt vọng và không cam lòng.
- Hiện tại không có người ngoài quấy rầy nữa, cho nên một trận đánh
cuối cùng trong số mệnh của ta và ngươi cũng nên bắt đầu thôi. Phàm là
người trợ giúp ngươi, bởi ngươi chính là ta, cho nên ta chúc phúc cho
Điệu Vong tộc hưng thịnh. Mà bởi vì ngươi bây giờ không còn là ta nên ta nguyền rủa Điệu Vong tộc suy tàn...
Tô Minh lạnh lùng vừa nói vừa tiến về phía trước một bước, lập tức thân thể lao tới.
Thanh niên Tang Tử kia, Tô Minh của giới này giờ sắc mặt âm trầm nhìn
Tô Minh tới gần, thân thể vội vàng né đi, sát cơ trong mắt hiện lên, hai tay vung lên, một tay đặt ở ngực, một tay đặt ở mi tâm.
- Tang Tương lực, lấy Tang Tử niệm của ta, dẫn Tang Tương hiện!
Lời này vừa thốt lên, toàn bộ Cương Thiên chân giới ầm ầm chấn động.
Trên người của Tô Minh kia trong phút chốc có ý chí ngập trời phủ xuống. Ý chí này mang theo sự bá đạo, mang theo sự bá đạo điên cuồng, duy ngã
độc tôn, trong nháy mắt phủ xuống. Lập tức phía sau Tô Minh kia huyễn
hóa ra hai cánh rất lớn, tỏa ra ánh sáng năm màu như ngọc.
Hơn nữa, Tô Minh của giới này cũng ngửa mặt lên trời gào thét. Trong
tiếng gào thét này, khí thế của hắn bộc phát ra, ý chí hào hùng tràn
khắp toàn thân, tỏa ra bốn phía, tạo thành một dòng xoáy khổng lồ dưới
chân hắn. Dòng xoáy này ầm ầm chuyển động, hoàn toàn mang theo cả bầu
trời Cương Thiên chân giới chuyển động.
Vô số ngôi sao chuyển động, vô số vẫn thạch trở mình. Cả tinh không nơi này trong chớp mắt
lấy Tang Tử hóa thân thành con bướm kia, chuyển động theo hắn.
Hắn là trung tâm, là thiên tài được cả Chân giới chú ý vào lúc này.
- Như ngươi mong muốn. Một trận đánh trong số mệnh của ta và ngươi đã
đến lúc có kết quả! Nếu ta thắng thì ta sẽ làm theo một yêu cầu của
ngươi. Nếu ngươi thắng... Ngươi cũng phải đáp ứng một yêu cầu của ta!
Tiếng nói của Tô Minh Tang Tử vang vọng trong cả Chân giới.
- Có thể!
Tô Minh không chần chừ, trong chớp mắt khi nói ra lời này, ý chí liền
bộc phát. Bên ngoài thân thể hắn xuất hiện hư ảnh của Tiên Tông, Đạo
Thần chân giới.