Ngày thứ hai khi Trần Phần tộc mở hỏa lò...
Gió trong
Thần Nguyên tinh hải càng mãnh liệt, sóng nhiệt ngập trời. Trận gió này
đã khuếch tán ra tràn ngập những địa phương xa hơn. Nơi nó đi qua, các
dị tộc, các bầy thú, toàn bộ đều biến sắc, rối rít trốn tránh.
Tất cả hung thú Tô Minh năm đó gặp giờ đều chạy trối chết, dưới nguy cơ sinh tử mãnh liệt, những dấu vết trong ký ức khiến chúng phá giới hạn
của khu vực tộc quần, chỗ nào có thể núp lại có thể thấy rất nhiều loại
hung thú bất đồng. Chỉ sợ dù chúng có là thiên địch thì trong cơn gió
này cũng bỏ qua tất cả chém giết, yên lặng tránh né.
Ngày thứ ba...
Gió trong Thần Nguyên tinh hải nội hoàn biến mất. Nhưng gió ở ngoại
hoàn lại đạt tới mức mãnh liệt. Ngay tại vùng rìa ngoại hoàn cũng nổi
lên gió trong tinh không.
Tại vùng đất của Đệ Cửu bộ, Đệ Cửu
Mịch Sát đang khoang chân thổ nạp nhưng trong nháy mắt, hai mắt hắn mở
ra, lộ ra không thể nào tin được. Hắn cảm nhận được làn gió này. Cùng
lúc đó tộc nhân của bộ lạc quanh hắn cũng yên tĩnh lại. Bọn họ cũng cảm
nhận được làn gió mang theo nhiệt độc này. Bọn họ cũng cảm thấy toàn bộ
thực vật của vùng đất này đều hóa thành đen kịt, trở thành bụi bay trong gió...
- Đệ Ngũ Hỏa lò!
Đệ Cửu Mịch Sát lập tức nói.
Ở một khu vực khá xa đại lục của Đệ Cửu bộ, dọc theo Thần Nguyên có một sơn cốc. Giữa sơn cốc, trên không trung có mười mấy chiếc thuyền màu
đen đang lơ lửng. Bên trong sơn cốc cũng có mấy ngàn tu sĩ. Bọn họ là
Minh Ân cửu lão và Tô Minh tử sĩ.
Gió trong tinh không thổi
tới, bọn họ phát hiện ra nhưng không để ý tới. Nhưng miêu nữ trong nháy
mắt khi cảm nhận được luồng gió này, vẻ mặt liền biến hóa kịch liệt.
- Đây là... Gió nóng trước khi Đệ Ngũ Hỏa lò mở ra!
Mà ở bên ngoài Thần Nguyên tinh hải này, nơi bây giờ còn tồn tại không
ít mạo hiểm giả tới nơi này, hy vọng có thể nhận được cơ duyên, tuy
không nhiều lằm nhưng sau khi cảm nhận thấy làn gió này, vẻ mặt liền
biến hóa, quay đầu bỏ chạy không chút do dự.
Tại tinh không
bên ngoài tinh không, ở trên Hắc Mặc tinh, giờ khắc này tất cả các gia
tộc đều yên tĩnh nhìn về phương hướng Thần Nguyên tinh hải.
Ỡ chỗ này, bọn họ có thể thấy trong Thần Nguyên tinh hải đã dấy lên ánh đỏ yếu ớt. Ánh sáng đỏ kia hiện lên cả mảng...
- Đệ Ngũ Hỏa lò sắp mở ra rồi...
Đây là tiếng nói chung vang vọng trên Hắc Mặc tinh.
Thời gian ba ngày qua đi rất nhanh. Khi ngày thứ ba kết thúc, làn gió
tràn ngập Thần Nguyên tinh hải bỗng nhiên biến mất, giống như sự yên
lặng trước cơn bão vậy.
Nếu là người không biết tình hình cụ
thể thì căn bản sẽ không có phát hiện gì, không cảm thụ được cơn gió này biến mất quỷ dị như vậy.
Sương mù ngoài vùng đất của Trần
Phần tộc nhanh chóng co lại, cho tới khi hoàn toàn bao phủ Trần Phần
tộc. Sau đó cả vùng đất của Trần Phần tộc liền biến mất trong hư không.
Trong phút chốc khi Trần Phần tộc biến mất, bên trong Thần Nguyên tinh
hải, tuyệt đại đa số sinh linh đã tìm được chỗ trốn, đang run rẩ vọng có thể tránh thoát ngọn lửa của hỏa lò này.
Nhưng cũng có một số hung thú, có một số người lại lộ thần sắc tham lam và điên cuồng ngay khi làn gió này biến mất.
Những người này đều là kẻ cho mình có tư cách bước vào bên trong Đệ Ngũ Hỏa lò. Đối với bọn họ mà nói, Đệ Ngũ Hỏa lò mở ra là một trường hạo
kiếp, nhưng thường thường hạo kiếp lại tồn tại cơ may đoạt tạo hóa thiên địa.
Đệ Ngũ Hỏa lò đối với rất nhiều người là địa phương cần e ngại nhưng cũng có một số người lại khát vọng bước vào. Truyền thuyết có liên quan tới Đệ Ngũ Hỏa lò rất nhiều, dù khả năng thoát ra từ đó là rất thấp nhưng cũng không thể nào ngăn cản khát vọng của mọi người đối
với nó.
Khát vọng sâu nhất chính là đoạt được Đệ Ngũ Hỏa lò, sau đó mới là cơ duyên bên trong nó.
Chẳng qua mấy năm qua, không ai có thể trở thành chủ nhân thứ năm của hỏa lò. Từ từ chuyện này cũng trở thành truyền thuyết.
Bây giờ ở chỗ Đệ Ngũ Hỏa lò kia tỏa ra ánh sáng chói mắt. Chỗ hỏa lò
vừa hư ảo vừa chân thật này, khi Trần Phần tộc biến mất, đột nhiên có
tiếng nổ mãnh liệt bộc phát ra.
Trong tiếng nổ vang, một
luồng lửa màu đỏ giống như sóng lớn, lấy hỏa lò làm trung tâm điên cuồng cuốn ra bốn phía. Nhiệt độ của ngọn lửa kia cũng khó có thể hình dung.
Những ngôi sao nó đi qua dường như sắp bị hòa tan cả.
Tiếng
nổ vang ngập trời truyền ra. Tiếng vang kịch liệt kia truyền khắp Thần
Nguyên tinh hải. Âm thanh này vang vọng, biển lửa màu đỏ mãnh liệt bộc
phát ra bốn phía, tiếng nổ vang không ngừng, giống như thiên uy rống
giận. Biển lửa cuốn động tám phương, quay cuồng tầng tầng, phát tiết ra
đủ hướng.
Trong nháy mắt nó liền bao trùm phạm vi vô tận,
trong đó địa phương Trần Phần tộc lúc trước là đứng mũi chịu sào, lập
tức bị biển lửa màu đỏ bao phủ. Nhưng chỗ này đã không còn Trần Phần tộc nữa. Biển lửa sau khi bao trùm liền quay cuồng về địa phương xa hơn.
Tốc độ của nó không cách nào hình dung được, trong nháy mắt non nửa nội hoàn của Thần Nguyên tinh hải đã trở thành màu đỏ. Biển lửa vẫn bộc
phát, kéo dài ra cho tới quanh khu vực trọng yếu của nội hoàn, bao phủ
toàn bộ. Từ xa nhìn lại, nếu ví Thần Nguyên tinh hải nội hoàn giống như
một vòng tròn thì bây giờ trung tâm của nó chính là biển lửa.
Nó không ngừng khuếch tán ra, không ngừng nổ vang, không ngừng tràn ra
xa hơn. Một luồng sóng lửa không ngừng bộc phá từ Đệ Ngũ Hỏa lò ra,
dường như vĩnh viễn không ngừng lại vậy.
Vô số ngôi sao bị
dìm ập, từng mảnh đại lục bị bao phủ. Ngôi sao run rẩy, đại lục sụp đổ.
Những sinh linh núp trong đó phải chịu sóng nhiệt một tháng, hoặc là tử
vong luôn.
Trong tinh không, khi biển lửa quay cuồng khuếch
trương ra, có một vùng tinh không không bị bao phủ. Ở đó có một con Hư
Vô thú đang sợ hãi gào thét, liều lĩnh bay đi. Nó vốn không thuộc về nơi này. Nó bị Hứa Tuệ thu phục mang theo Tô Minh và đám người kia tới đây.
Nhưng giờ phút này sự sợ hãi chiếm tất cả tâm thần nó, điên cuồng bay
nhanh đi nhưng không cách nào tránh được tử vong. Phía sau nó, biển lửa
đã có thể thấy bằng mắt thường. Tốc độ bao trùm của ngọn lửa kia khó có
thể hình dung nổi trong nháy mắt đã tới gần hơn phân nửa. Sóng nhiệt
khiến tinh không vặn vẹo, khiến Hư Vô thú phát ra tiếng gào thét tuyệt
vọng.
Nhưng tiếng gào thét này không được đáp lại. Biển lửa
kia cũng không đồng tình. Trong tiếng nổ vang, biển lửa quay cuồng nhấc
lên sóng lớn. Thậm chí có thể thấy trong biển lửa này vẫn còn tồn tại
rất nhiều hung thú đang giãy dụa. Thân thể bọn chúng bị đốt cháy với tốc độ bằng mắt thường có thể trông thấy, phát ra tiếng kêu thê lương thảm
thiết, bị dìm ngập trong biển lửa.
Khi biển lửa sắp ập tới,
chuẩn bị cắn nuốt con Hư Vô thú này rồi thì đột nhiên bên cạnh Hư Vô thú xuất hiện một thân ảnh. Thân ảnh này rất cao lớn, đặt tay lên người Hư
Vô thú. Trong nháy mắt con Hư Vô thú này liền biến mất. Người này xoay
người nhìn lại biển lửa đang rầm rầm ập tới kia, không chút do dự, cấp
tốc di chuyển.
Thân ảnh ấy chính là thân thể chí bảo và Tô Minh điều khiển!
Ba ngày trước hắn còn ở ngoài hỏa lò kia nhưng không dừng lại quá lâu,
nhanh chóng rời đi. Giờ phút này Tô Minh nhìn biển lửa phía sau bức
người, thần sắc lại rất trấn định, cất bước bay nhanh đi.
Nơi hắn muốn đi là vòng xoáy truyền tống ngoài Trần Phần tộc kia. Giờ phút
này thân thể của hắn là chí bảo, có thể phát huy ra tu vi mạnh nhất của
hắn. Hắn muốn mượn tu vi này, trước khi biển lửa của hỏa lò xuất hiện
màu tím, thu phục Oán Ngụy kia!
Vật này Tô Minh thấy là mấu
chốt để đi vào Đệ Ngũ Hỏa lò. Nếu không có vật này, muốn đi vào nơi đó
thì có thể nhưng hắn tin lời Đệ Cửu Mịch Sát nói về Đệ Ngũ Hỏa lò hơn.
Về phần Trần Phần tộc, Tô Minh cũng không phải không tin nhưng cần cân
nhắc.
- Hắn hiển nhiên là nhìn thấu ta không phải tộc nhân
Trần Phần tộc nhưng vẫn mở hỏa lò giúp ta. Đó là để ta nhớ ký ơn của
Trần Phần tộc bọn họ...
- Nhưng Đệ Ngũ Hỏa lò nếu dễ bước vào như vậy thì cũng không còn là một trong những điều thần bí của Thần
Nguyên tinh hải. Hỏa lò này chính là một thử thách. Nếu ta có thể vào
thì sẽ phải tiếp nhận ơn của Trần Phần tộc bọn họ. Nếu ta không thể nào
vào được, thậm chí chết trong ngọn lửa thì cũng chẳng liên quan gì tới
Trần Phần tộc.
Tô Minh vừa bay nhanh, trong mắt lộ vẻ suy tư.
Hồi lâu, thần sắc hắn lộ vẻ quyết đoán.
- Thôi, chuyện Trần Phần tộc sẽ coi như bỏ qua việc truy sát sư tôn ta năm xưa.
Tô Minh lắc đầu, không nghĩ tới chuyện này nữa mà chuyển tới xoáy truyền tống của Trần Phần tộc.
Đứng ở ngoài vòng xoáy truyền tống, hai mắt Tô Minh lộ ánh sáng. Hắn
hiếm khi chần chừ như thế này, nhưng trong phút chốc sự chần chừ liền
tiêu tán.
- Muốn đi vào Đệ Ngũ Hỏa lò ta cần một con hỏa thú như vậy!!
Tô Minh bước mạnh vào trong điểm truyền tống kia, trong thời gian ngắn, thân ảnh liền biến mất.
Hầu như sau năm hơi thở khi thân thể Tô Minh biến mất, biển lửa ngập trời nổ vang lập tức bao trùm nơi này.
Ngày thứ nhất hỏa lò bộc phát, tất cả mọi khu vực của Thần Nguyên tinh
hải nội hoàn đều trở thành biển thật. Chẳng qua biển này không phải là
ngôi sao, cũng không phải là nước mà là lửa cháy bừng bừng.
Bàn tay do thần thông của Hoành Thiên lão tổ biến thành trong biển lửa
này đã bảo vệ được tộc nhân Hoành Thiên tộc. Giờ phút này nó tồn tại một tầng vảy rắn, bao phủ tất cả các khu vực, ngăn cản ngọn lửa kia lan
tràn ra.
Đến ngày thứ hai, vùng ngoài của Thần Nguyên tinh
hải nội hoàn cũng trở thành thế giới của lửa. Tinh không bị thiêu đốt,
vặn vẹo dưới nhiệt độ cao, trở thành chân thật, dường như có thể thay
đổi cả không gian.
Một cơn hạo kiếp nhiều năm qua đi giờ lại phủ xuống Thần Nguyên tinh hải.
Lửa ngập trời, nhiều sinh linh ẩn trốn đi. Giờ phút này trong nhiều
hướng có nhiều đạo cầu vồng đang triển khai tốc độ, đi vào trong Thần
Nguyên tinh hải nội hoàn, đón biển lửa, bay nhanh về phía trước. Mục
tiêu của bọn họ là Đệ Ngũ Hỏa lò!