Người này là Đức Thuận.
Đức là có được phẩm đức, thuạn là mua đồ của gã thuận buồm xuôi gió.
Đức Thuận là người lúc trước đi lên đài sen trong khiêu chiến sắc phong điện hạ của Tô Minh, lời nói và việc làm khiến bốn phía trăm ngàn tu sĩ trợn mắt há hốc mồm, cho dù là Tô Minh cũng đều sửng sốt.
Đức Thuận có tư chất nổi trội xuất sắc, nhưng lại không muốn tu hành,
buôn bán nhỏ. Nhưng hôm nay sự cợt nhả đã bị tghuf hạn ngập trời thay
thế, bị bi thương tràn ngập.
"Đã chết, đều đã chết...” Đức Thuận phát ra tiếng rống thê lương, bay nhanh trong Đạo Thần Tông trở thành phế tích.
Đức Thuận còn sống không phải vì gã có tu vi, phòng ngự mạnh cỡ nào,
chỉ là ngoài ý muốn, dù là Tô Hiên Y cũng không chú ý đến. Dù sao mấy
trăm vạn diệt vong, khó tránh khỏi sẽ có rải rác mấy người có thể may
mắn thoát khỏi.
Đức Thuận cười thảm bay nhanh trong phế tích
Đạo Thần Tông, bỗng khựng lại, cúi đầu, vọt tới một mảnh nhỏ đại lục
trôi nổi. Đức Thuận vừa đáp xuống hai tay liền ấn pháp quyết chỉ vào
mảnh nhỏ mặt đất. Mảnh nhỏ mặt đất bùm một tiếng, vô số bụi đất bay lên
lộ ra bóng người bị chôn dưới hố sâu. Đó là một cô gái, Đức Thuận thấy
xa lạ nhưng Tô Minh nhìn đến chắc chắn nhận ra, Hứa Tuệ.
Hứa
Tuệ mặt không có chút máu, khoanh chân, mắt khép kín, khóe môi vương
máu. Tóc của Hứa Tuệ không phải màu đen mà thành trăng, quanh cô có một
tầng sáng màu tím, trông hình dạng ánh sáng như con rết. Trán Hứa Tuệ
cũng có ấn ký con rết chớp lóe.
Khoảnh khắc Đức Thuận nhìn
thấy Hứa Tuệ thì cô ở trong quầng sáng đen chợt mở mắt ra, lóe tia sáng
âm u như bên trong tồn tại con rết, toát ra lạnh lẽo. Hứa Tuệ nhúc
nhích, rời khỏi quầng sáng, xuất hiện ở trước mặt Đức Thuận biến sắc mặt muốn nói cái gì. Tay phải của Hứa Tuệ nhanh như chớp bóp cổ Đức Thuận,
gã không kịp trốn tránh.
“Ngươi...” Đức Thuận biến sắc mặt.
Tay phải của Hứa Tuệ phát ra lực lượng tu vi hùng hồn khoảnh khắc hoàn
toàn trấn áp Đức Thuận, ánh mắt của gã lộ ra sợ hãi. Hứa Tuệ giơ lên tay trái vỗ vào trán của Hứa Tuệ, cùng lúc đó, một bóng rết lao nhanh ra
tay trái khỏi cô, từ bàn tay nhảy vào người gã.
“Cơ thể của
ngươi đã bị ta trồng vào hạt ảnh cổ, mang theo ta tìm được Tô Minh, hắn
sẽ giúp ngươi cởi bỏ ảnh cổ này, càng cho ngươi đại tạo hóa! Người bên
ngoài không ai giải được, chỉ có người được ta tán thành mới giải được.
Nếu ngươi thử lung tung thì sẽ chết ngay lập tức!” Hứa Tuệ chỉ nói nhiêu đó rồi người run lên, khép mắt, ngã xuống, hôn mê.
Tay phải
của Hứa Tuệ thả lỏng, Đức Thuận mặt tái nhợt vội lùi ra sau vài bước,
mặt còn đọng lại sự hoảng sợ. Trong một giây lực lượng tu vi từ người
Hứa Tuệ làm Đức Thuận thấy rất mạnh, giống như từng đối mặt người vô
cùng. Đức Thuận thấy rõ nếu đối phương muốn giết gã thì không cần tốn
bao nhiêu sức đủ bóp chết gã.
“Chết tiệt, lấy oán trả ơn!!”
Mặt Đức Thuận lộ ra tức giận, nhưng rất nhanh theo tu vi vận chuyển xem
xét thân hình, sắc mặt lập tức càng ngày càng tái nhợt, đến cuối cùng
lại thân mình rung rung.
Đức Thuận thấy rõ ràng trong người
kinh mạch vặn vẹo, lần lượt thay đổi hình thành bộ dạng con rết. Trong
người tràn ngập lạnh lẽo khiến Đức Thuận hút ngụm khí, nhớ tới lời đối
phương nói trước khi hôn mê. Cảm giác bị oan tràn ngập trong lòng Đức
Thuận, gã cảm thấy rất uất ức. Rõ ràng Đức Thuận có ý tốt tới xem đối
phương còn sống hay không, thế mà rơi vào kết cục như vậy, đổi lại là ai cũng thấy rất uất nghẹn.
“Chết tiệt, Tô Minh là ai, ta đi
đâu tìm Tô Minh? Ngay cả Đạo Thần chân giới ta còn không ra được, ngươi
ngươi ngươi...” Đức Thuận hổn hển, tiến lên vài bước nhìn Hứa Tuệ, giơ
chân định đá.
Nhưng khi Đức Thuận mới co giò thì Hứa Tuệ khép mắt lông mi run lên, mở mắt ra. Người Đức Thuận run lên, vội thay bộ
mặt nịnh nọt, lùi ra sau. Khi Hứa Tuệ mở mắt ra, cơ thể quái dị thu nhỏ
lại, chỉ vài giây rõ ràng cô có bộ dạng trưởng thành biến thành một cô
bé chỉ cỡ sáu, bảy tuổi.
“Ngươi... Ngươi là ai!"
Khi Đức Thuận lùi lại, Hứa Tuệ mở mắt ra lộ kinh hoảng, vội thụt lùi, bộ dạng sợ hãi, hai tay ôm ngực tràn ngập cảnh giác cùng hoảng sợ, biểu
tình như sắp khóc.
“Chỗ này là đâu? Ngươi ngươi... Ngươi là ai!"
Đức Thuận sửng sốt, kinh ngạc nhìn Hứa Tuệ, tỉ mỉ đánh giá, thử hỏi.
“Cái kia, vị tiên tử này không nhớ rõ ta?"
"Đại ca ca, ngươi là ai, ta... Ta không biết ngươi.” Mặt Hứa Tuệ tái nhợt, bối rối nhìn khắp nơi, trong mắt càng sợ hơn.
Đức Thuận con mắt xoay tròn, lùi ra sau vài bước, lại thử hỏi.
“Tô Minh là ai?"
“Tô Minh? Tô Minh là ai? Ngươi là Tô Minh sao?” Biểu tình của Hứa Tuệ
mờ mịt, hình như tên này khiến cô thấy hơi quen nhưng chỉ mới gợi nhớ đã làm mặt cô vặn vẹo thống khổ, ấn ký con rết ở trán chớp lóe. Hứa Tuệ ôm đầu, người run run, càng đau đớn hơn.
"A ha!” Mắt Đức Thuận sáng ngời, lòng thầm mừng.
'Xem ra cô gái độc ác này bị mất trí nhớ, hèn chi, dù gì trong tai kiếp ta may mắn nhưng những người khác không thể nào may như ta. Chắc người
này thi triển thần thông nào đó mới sống được, nhưng thần thông có tác
dụng phụ rất lớn, làm cô ta mất trí nhớ, thậm chí cơ thể biến thành con
nít. Ừ ừ, chắc là vậy rồi, bởi thế lần đầu tiên cô ta tỉnh dậy lập tức
trồng hạt tử cổ gì đó vào người ta. Lúc này cô ta kêu ta là đại ca ca,
chẳng lẽ là... Đúng vậy, nhất định là trí nhớ của cô ta thác loạn, xem
bộ dáng tràn ngập sợ hãi, thân mình lại con nít, hay là... Hay là trí
nhớ của cô ta trở về lúc còn nhỏ, chưa bước trên con đường tu hành?'
Đức Thuận ho khan, mặt lấm la lếm lét, tiến lên một bước, mặt đầy vẻ xấu xa.
“Tiểu muội muội, cha mẹ của bé đâu?” Đức Thuận nói rất tự nhiên, không
có vẻ gì làm bộ, thật sự đem đối thương trở thành cô bé tình cờ gặp.
“Cha, mẹ, ta không biết, ta muốn về nhà...” Hứa Tuệ bật khóc như con nít, vừa khóc vừa thụt lùi.
Đức Thuận biểu tình mừng rỡ, cười dài vọt tới chỗ Hứa Tuệ, đã chuẩn bị
sẽ đánh đối phương bầm dập, buộc cô gái độc ác cởi bỏ cổ thuật cho mình. Còn ý nghĩ gì khác thì Đức Thuận chưa nghĩ ra, dù sao đối phương ở Đạo
Thần Tông, mặc dù có khả năng không phải là đệ tử của Đạo Thần Tông
nhưng vẫn có chút liên quan. Hiện tại Đạo Thần Tông bị giết, Đức Thuận
nhìn đối phương có cảm giác đồng bệnh tương liên.
“Ngươi ngươi... Ngươi không cần lại đây, ngươi tránh ra!” Hứa Tuệ hét to, vội lùi ra sau, mặt lộ vẻ sợ hãi đến tột cùng.
Hứa Tuệ vốn đã trở thành bộ dạng con nít, vẻ mặt càng ngoan ngoãn đáng
yêu, như bị mãnh thú hù sợ. Nhưng Hứa Tuệ mới dứt lời thì mặt Đức Thuận
lộ vẻ khó tin. Đức Thuận nhìn thân thể của mình thụt lùi, như không chịu bản thân khống chết.
“Ngươi tránh ra, ngươi tránh ra, ngươi tránh ra...” Hứa Tuệ sợ hãi không ngừng nói.
Hứa Tuệ nói một câu là Đức Thuận liên tục lùi mấy mét, mặt dần lộ vẻ sợ hãi, cảm thấy không ổn.
“Này... Này hay là..."
“Ngươi là người xấu, mẹ nói người xấu đi đường sẽ té!” Hứa Tuệ mới thốt lời thì Đức Thuận trượt chân té cái bịch, đầu đập xuống đất.
Đức Thuận đau nhức vô cùng, nhưng nỗi đau thể xác không thể so sánh với lòng sợ hãi, gã hoàn toàn biết sắc mặt.
“Con rối chi cổ!!! Chết tiệt, vừa rồi cái kia là con rối chi cổ!!"
Dường như nhìn ra đối phương bị té rất tếu, Hứa Tuệ không sợ nữa, vỗ tay nhỏ bé, nín khóc mỉm cười, lại mở miệng.
“Người xấu đi đường bằng tay."
“Người xấu bò đi như con rùa."
“Người xấu đều là nằm trên mặt đất, dùng lưng bò đi."
“Người xấu..."
"Bà nội, ngươi là bà nội của ta, van cầu ngươi, ta ta ta... Ta sai lầm
rồi, ta thật sự sai lầm rồi, ta... Ta mang ngươi về nhà!!” Đức Thuận rên rỉ vội xin tha.
Đức Thuận rất sợ cô bé trước mắt sẽ nói kiểu như ngươi xấu đi đường bằng lưỡi.
.......
Trong khi Đức Thuận bị Hứa Tuệ tra tấn thì bên ngoài Đạo Thần Tông,
trong Đạo Thần chân giới tràn ngập cơn lốc giới lực, Tô Minh ở tinh cầu
tàn phá, Bạch Phượng biểu tình nhớ lại ngẩng đầu nhìn trời, thì thào
chuyện xưa kia. Bạch Phượng chỉ còn sống nửa tháng, không cần bên người
là ai, chẳng sợ nơi này chỉ có một mình cô thì cô vẫn sẽ lầu bầu kể ra
trí nhớ, dường như làm thế mới khiến giây phút cuối cùng cuộc đời cô
không cô độc.
Tô Minh yên lặng nghe, cho đến khi trong tinh thần nghe hạc trọc lông nói.
'Xong rồi, Tô Minh, ta đã nói cách thi triển phàm luyện chi pháp cho
ngươi, triển khai tại đây đi. Nếu thời gian nhanh thì chín lần luân hồi
đại khái cần một năm. Mấy ngày này ngươi nhớ rõ toát ra cực minh quang,
ta sẽ hộ pháp giúp ngươi, yên tâm đi.’ Hạc trọc lông đắc ý nói, dường
rất vui vẻ vì mình nhớ ra phàm luyện chi pháp gì đó.