Mắt Tô Minh chợt lóe, mặc kệ Bạch Phượng còn đang lầm bầm nhưng hắn
cứu cô chỉ là vì cảm thán quá khứ, không phải là thương hại, càng không
liên quan đến tình.
Từ giây phút Bạch Phượng quyết định lợi dụng Tô Minh thì đã định vận mệnh của hai người từ nay về sau trở thành xa lạ.
Ánh mắt lóe ra, Tô Minh không để ý tới Bạch Phượng, toàn thân lóe ánh
sáng đen. Cực minh quang lấy Tô Minh làm trung tâm quét ra bốn phía, vẫn chưa khuếch tán quá xa, chỉ bao trùm hố sâu.
Cùng lúc đó,
khi cực minh quang bao trùm thì mắt Tô Minh chậm rãi khép kín, trong cơ
thể bay ra một lũ khói đen. Khói biến thành hạc trọc lông, nó ở trong
cực minh quang, thân mình như hòa tan, như dung vào cực minh quang.
“Phàm luyện chi pháp, lấy ý vòng quanh chí bảo, lấy tư làm lộ, cùng vào luân hồi!” Tô Minh giơ lên hai tay, vung tới trước.
Chiếc nhẫn màu trắng chợt xuất hiện bềnh bồng trước mặt Tô Minh. Chiếc
nhẫn màu trắng cực kỳ khổng lồ, gần như bao phủ toàn bộ hố sâu.
Tô Minh biểu tình nghiêm túc, hai tay không ngừng ấn pháp quyết trước
mặt. Những ấn quyết này đều là hạc trọc lông dạy cho Tô Minh, hắn thi
triển ra, ấn quyền chìm vào trong chiếc nhẫn màu trắng.
Nhưng chiếc nhẫn màu trắng vẫn không nhúc nhích, trôi nổi mặc kệ những ấn ký đánh vào.
Tốc độ ấn pháp quyết của Tô Minh ngày càng nhanh, biến quá nhanh chóng. Khoảng một trăm giây sau, Tô Minh chợt mở mắt ra, cắn đầu lưỡi phun
ngụm máu. Máu kia hóa thành khói đỏ lao tới chiếc nhẫn màu trắng, lập
tức như ký hiệu khắc vào chiếc nhẫn màu trắng. Chiếc nhẫn màu trắng mạnh run lên, dường như Tô Minh nhỏ màu làm ấn quyết phức tạp bị thay đổi,
có lực lượng kỳ lạ nào đó lay động báu vật của Nghịch Thánh này. Nhưng
chiếc nhẫn màu trắng chỉ run run một giây rồi hồi phục như thường, mắt
Tô Minh sáng ngời.
“Phàm luyện chi pháp này quả nhiên hữu
dụng, chỉ là luyện vòng thứ nhất là có thể lay động búa vật này.” Mắt Tô Minh chớp lóe, tập trung tinh thần vào hai tay.
Tô Minh lại
ấn pháp quyết biến đổi, lúc này hắn kéo dài gần hai trăm giây, lại hộc
ngụm máu. Khi máu chạm vào chiếc nhẫn màu trắng thì chiếc nhẫn lại run
lên.
Có một tơ máu như muốn chui vào chiếc nhẫn màu trắng,
nhưng rất nhanh nhẫn lại có dấu hiệu hồi phục. Tô Minh lập tức nhảy lên, vòng quanh chiếc nhẫn màu trắng chạy nhanh, hai tay ấn pháp quyết càng
ngày càng nhanh, ấn quyết cũng càng ngày càng nhiều, khi thì phun máu.
Nếu nhìn kỹ thì thấy máu Tô Minh phun ra mỗi lần đều ở một vị trí trên
chiếc nhẫn màu trắng, chỗ đó như sắp xuất hiện tơ máu màu trắng.
Mới có mọt lúc mà Tô Minh toàn thân ướt đẫm, mồ hôi như mưa. Lấy tu vi
như Tô Minh cũng không chịu đựng nổi, dù sao đánh ra mỗi một ấn quyết là hao phí khá nhiều lực lượng tu vi. Máu phun ra mỗi một ngụm ẩn chứa hồn của Tô Minh, là tâm huyết.
“Chín trăm chín mươi tám ấn
quyết, tám ngụm máu, nay chỉ kém một ấn quyết, chỉ còn một ngụm máu nữa
là có thể mở ra luyện thứ nhất!” Tô Minh thở hổn hển, biểu tình kiên
quyết.
Tô Minh lắc người, giơ lên tay phải ấn pháp quyết thứ
chín trăm chín mươi chín. Khoảnh khắc ấn quyết chụp xuống chiếc nhẫn màu trắng thì Tô Minh há mồm phun ra ngụm máu thứ chín, máu lập tức theo
tay phải của hắn đọng lại cùng một vị trí trên chiếc nhẫn màu trắng.
"Hạc trọc lông!” Trong lòng Tô Minh truyền ra thần niệm.
Hạc trọc lông đã chuẩn bị sẵn sàng, giờ phút này phát ra một tiếng kêu
to, thân hình thay đổi biến thành một cây châm màu đen, không đâm vào
chiếc nhẫn màu trắng mà hướng tới trán Tô Minh. Tô Minh không né tránh,
tùy ý cây châm đen hạc trọc lông mang theo mũi nhọn sắc bén khoảnh khắc
tới gần, đâm vào trán của Tô Minh, xuyên thấu, đâm vào óc.
Tô Minh cảm giác óc nổ tung, tiếng nổ mang theo đau nhức quanh quẩn trong
não của hắn, ngày càng lớn, cho đến hoàn toàn thay thế ý thức của hắn.
Trong trán Tô Minh chớp mắt xuất hiện một giọt máu đỏ hóa thành cầu vồng lao hướng tơ máu trên chiếc nhẫn màu trắng. Khi giọt máu đụng vào như
hòa tan, bị tơ máu lập tức hấp thu. Tơ máu trong chiếc nhẫn màu trắng
như được tẩm bổ, nhanh chóng lan tràn bốn phía.
Sau đó ý thức của Tô Minh tan rã, não trống rỗng, dường như mọi suy nghĩ của hắn vào
giây phút này bị cắt đứt. Nhưng rất nhanh, ý thức tan rã lại ngưng tụ,
khi hoàn toàn ngưng tụ, Tô Minh mở mắt ra, hắn không còn thấy tinh cầu
bị cực minh quang vòng quanh, không ở tinh cầu tàn phá mà gặp trời đất
hắn chưa từng thấy.
“Ông ơi, cho ta con cá này được không?”
Bên tai Tô Minh vang thanh âm lảnh lót, như kéo lại hắn khỏi mờ mịt, con ngươi ngưng tụ thấy thế giới này.
Đây là bầu trời xanh mây
trắng, núi trập trùng. Chỗ Tô Minh ở là đảo nhỏ bên cạnh hồ, trên đảo có vài thôn dân. Tô Minh ngồi trên đài cá, đội mũ rơm che nắng, trước mắt
hắn có một cái cần câu, đang ở thả câu.
Bên cạnh Tô Minh, đài gỗ để câu cá, trên cột gỗ có một cái lưới, lưới thả rơi vào hồ nước, mơ hồ thấy bên trong có một con cá đang chạy, muốn giãy ra nhưng không làm được.
Sau lưng Tô Minh có một cô bé ngồi xổm tại đó, ngây thơ chỉ lưới đánh cá, năn nỉ Tô Minh.
Tô Minh sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn mình, đó là thân hình ông lão,
bàn tay thô ráp, dù già nua nhưng không có vết nứt, hiển nhiên là thường xuyên câu cá, thường xuyên đụng nước mới có dấu vết này.
Tô
Minh nhìn con cá, lại nhìn cô bé, mắt có lĩnh ngộ. Trong đầu Tô Minh
hiện ra lời hạc trọc lông từng nói, cho Tô Minh nghe về ý luân hồi của
phàm luyện chi pháp.
“Chín lần luân hồi, là ngươi cùng chí
bảo này luân hồi, có lẽ luân hồi rất ngắn cũng có thể sẽ rất dài. Trong
luân hồi ngươi không còn là ngươi, chí bảo cũng không là chí bảo. Nó sẽ
hình thành một lũ ý thức dung nhập vào trong luân hồi. Trong chín lần
luân hồi này nếu ngươi và nó kết thành duyên, sau khi kết thúc phàm
luyện thì luân hồi này sẽ thành liên hệ giữa ngươi và chí bảo, nó liền
thuộc về ngươi. Nhìn như đơn giản nhưng sự thật là rất khó. Đầu tiên
ngươi phải tìm được nó trong luân hồi, chỉ có tìm được mới có thể kết
duyên. Luân hồi tuyệt không thể đi sai, ít có người hiểu thấu, vì vậy
trong luân hồi, mấu chốt là tìm được nó. Nếu ngươi không tìm thấy, hoặc
tìm lầm thì không thể kết duyên, phàm luyện cũng thất bịa. Còn làm sao
tìm được thì việc này ta cũng không biết..."
“Ông ơi, con cá này thật đáng thương, đừng ăn nó, cho ta được không?"
Trong óc Tô Minh vang vọng lời hạc trọc lông nói, cô bé vẻ mặt năn nỉ nhìn hắn, non nớt nói.
Tô Minh ngẩng đầu, ánh nắng bị mũ rơm che đậy không rơi vào mặt hắn. Tô Minh nhìn cô bé trước mắt, lại xem con cá trong lưới, nhíu mày. Tô Minh không thể phân rõ chí bảo hóa thành ý thức trong lần đầu luân hồi rốt
cuộc là cô bé hay là con cá?
Cùng lúc đó, bên ngoài luân hồi, trên tinh cầu tàn phá, hố sâu bị cực minh quang tràn ngập, hạc trọc
lông ở bên trong ngáp dài, mắt liếc Tô Minh cách không xa khoanh chân
ngồi. Trán Tô Minh có một tơ đen liên tiếp với chiếc nhẫn màu trắng. Hạc trọc lông lại ngáp, nhìn chiếc nhẫn màu trắng trôi nổi, bộ dáng nhàm
chán.
"Hừ hừ, vẫn là Hạc gia gia thông minh, phàm luyện chi
pháp lợi hại như vậy còn bị ta nghĩ ra, xem ra trước kia ta không đơn
giản, nói không chừng là một đại nhân vật.” Hạc trọc lông buồn chán tự
thổi phồng mình.
Hạc trọc lông thích nhất là khoác lác về bản thân, lúc nhàm chán nó thích làm vậy.
“Nói lên Hạc gia gia... ủa, hình như ta nghĩ tới cái gì, phàm luyện chi pháp có tệ đoan nào đó. Hình, hình như rất nghiêm trọng?” Hạc trọc lông sửng sốt, dùng móng vuốt gãi cái đầu trọc, bản năng chạy trong cực minh quang.
"Quái thật, rốt cuộc là tệ đoan gì? Chết tiệt, tại sao không nghĩ ra?"
Hạc trọc lông vẻ mặt tức tối, bất giác bay ra khỏi cực minh quang,
xuất hiện ở ngoài hố sâu. Giây phút hạc trọc lông đi ra, nó trợn to mắt
ngơ ngác nhìn chỗ vốn có Bạch Phượng, thấy cô đã tắt thở, ở trán có một
tơ đen hướng tới cực minh quang.
Hạc trọc lông vẻ mặt rối rắm lập tức theo tơ đen bay vào cực minh quang, cho đến chỗ chiếc nhẫn màu
trắng, thấy tơ đen cũng nối tiếp với chiếc nhẫn màu trắng.
“Chết tiệt, ta nhớ ra rồi, khi luyện hóa chí bảo này kiêng kỵ nhất
là xung quanh có người khác. Tiêu rồi, tiêu rồi, nếu Tô Minh thất bại
thì ta mất hết thanh danh.” Hạc trọc lông vẻ mặt buồn bực, nó mơ hồ biết không thể chặt đứt tơ đen, nếu không thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Tô
Minh, sẽ luyện hóa thất bại.
Mà một khi thất bại, muốn tiến
hành lần thứ hai cơ hồ là không có khả năng, dù sao ấn tượng lúc ban đầu đã để lại thì rất khó thay đổi.
Hạc trọc lông giơ vuốt gãi
đầu trọc, mắt chợt lóe, giơ vuốt như bấm đốt tay tính toán. Chỉ vài giây sau, biểu tình nó bình tĩnh lại.
“Có một tạo hóa mơ hồ tồn
tại. Hắc hắc, đã có tạo hóa ở bên trong, như vậy cho dù Tô Minh thất bại cũng không thể trách ta không nhắc nhở. Đúng đúng, là vì ta muốn hắn
đạt được tạo hóa mới cố ý không nói, đúng vậy, Hạc gia gia thật sự là
thông minh, ha ha.” Hạc trọc lông đắc ý cười to, lại tự mèo khen mèo dài đuôi.