‘Tại sao sẽ như vậy?’ Tô Minh nhìn cô bé, mắt lộ vẻ khó tin, bộ dạng của cô bé giống hệt như Bạch Phượng.
Cô bé giống Bạch Phượng lúc nhỏ, làm Tô Minh nghĩ tới cô khi còn tại Ô Sơn.
“Ông ơi, có nghe không? Xin ông đấy, hãy cho ta con cá đi nó thật đáng
thương, ta nghĩ thả nó đi, cha mẹ của nó chắc chắn là rất lo.” Cô bé
nhìn Tô Minh, năn nỉ, khuôn mặt ngây thơ khiến người không nhẫn tâm từ
chối.
Tô Minh im lặng, nghiêng đầu liếc con cá trong lưới.
Đây là một con cá rất bình thường, nó giãy dụa trong võng, khi thì phun
bọt nước, xem bộ dáng hình như mệt mỏi muốn từ bỏ.
'Không lẽ
là vì khi thi triển phàm luyện chi pháp có Bạch Phượng ở bên cạnh nên
thuật pháp cũng kéo cô ấy vào? Nhưng Bạch Phượng giống như như ta lúc
trước đánh ra cửu trăm chín mươi chín đạo ấn quyết, mục đích ấn quyết là giữ cho mình có lý trí, bởi vì cô ấy không có nên hồn bị kéo vào đã mất đi thần trí, chỉ còn lại bản hồn biến đổi theo luân hồi.’ Tô Minh phức
tạp nhìn hồn Bạch Phượng hóa thành cô bé.
Tâm trí như Tô Minh hiện tại đã đoán ra chắc con cá là ý thức của chiếc nhẫn màu trắng biến thành. Nếu muốn kết duyên với chiếc nhẫn màu trắng thì có hai cách, một là thả ra, cho nó rời đi, nhưng duyên này hơi mơ hồ, không thể làm
người ta khẳng định. Còn có một cách là nấu con cá, từ đó xem như chân
chính kết duyên. Làm theo cách này tiếp tục, một khi phàm luyện thành
công, như vậy này báu vật này tương đương là bị Tô Minh hoàn toàn trấn
áp.
Tô Minh im lặng, nhìn cô bé, lắc đầu.
Cô bé thấy Tô Minh
lắc đầu thì mắt ngấn lệ, nghiêng đầu nhìn con cá trong lưới, biểu tình
không nỡ. Cô bé tiến lên vài bước, nhìn cái lưới treo trên cột rũ xuóng
nước.
“Ông ơi, ta có thể kéo lên dây thừng nhìn thấy nó không? Xin ông."
Tô Minh nhìn cô bé, thở dài, ngầm đồng ý yêu cầu của đối phương. Cô bé
thấy Tô Minh không nói đồng ý, cũng không từ chối, lập tức vươn tay nhỏ
bé cầm lấy kia dây thừng, cố sức từng chút một kéo lưới lên, cho đến khi trong lưới chậm rãi lộ ra con cá. Con cá mới rời khỏi hồ nước thì giãy
dụa, Tô Minh nhìn thấy con cá có chút hung hãn.
Hiển nhiên
con cá có thần trí đơn giản rồi, nó cảm thấy dù bị Tô Minh câu nhưng vì
được để trong lưới chìm vào hồ nước, trừ bỏ bị hạn chế không có tự do ra chẳng khác gì bình thường. Cô bé từng chút một kéo lên khiến nó rời
khỏi mặt nước, cái này tương đương là chậm rãi cướp đi sinh mệnh của nó, khiến nó lộ vẻ hung ác, giãy dụa kịch liệt.
Cô bé cố sức kéo lưới từng chút một, mắt thấy sắp lên đài cá, con cá vùng vẫy dữ dội.
Chợt mắt cô bé lóe tia gian xảo, tay cầm đáy lưới nhấc lên trước, con cá vùng vẫy thuận thế lao ra, bùm một tiếng chìm vào hồ nước, không thấy.
“Cảm ơn ông.” Cô bé rất vui vẻ, xoay người đứng bên cạnh đài cá, đưa
lưng hướng hồ nước, thè lưỡi với Tô Minh, bộ dáng rất đáng yêu.
"Đây là lựa chọn của ngươi sao?” Tô Minh biểu tình bình tĩnh, thầm than, chậm rãi hỏi.
"Vâng.” Cô bé vui vẻ đáp.
Cô bé cảm thấy mình đã làm chuyện tốt, cho con cá chạy thì chắc là nó
sẽ rất cảm ơn mình. Con cá có thể trở lại bên cha mẹ của nó. Nhưng khi
cô bé mới vui vẻ nói một chữ, chưa tròn câu thì bỗng dưới nước xuất hiện lốc xoáy to lớn. Vòng xoáy xuất hiện cực kỳ đột ngột, mới hiện ra thì
một bóng đen bay ra.
Bóng đen chớp lóe giữa không trung to cỡ một mét, mơ hồ thấy là con thú hình cá, tốc độ cực nhanh, lập tức tới
gần cô bé không hề hay biết gì. Con cá cắn cô bé một cái, kéo từ đài cá
xuống hồ nước.
Tiếng cười của cô bé ngừng bặt, bị kéo vào hồ
nước cô bé thấy rõ mãnh thú làm cô bé đau đớn sắp xỉu, bộ dạng giống hệt như con cá cô bé đã thả, trừ kích cỡ.
Lúc này cô bé mới nhìn thấy trong mắt con cá lóe tia sáng không phải cảm kích mà hung ác, lạnh như băng.
Khi cô bé chìm vào hồ nước, nhìn rõ ràng mũi nhọn trong mắt con cá, cô
bé đã không nói nên lời, môi mấp máy, biểu tình mờ mịt. Tô Minh nhìn
thần ngữ của cô bé.
‘Tại sao?'
Tô Minh nhìn mọi
chuyện xảy ra, hắn không ngăn cản, đây là lựa chọn của Bạch Phượng. Khi
Bạch Phượng lựa chọn nhấc lưới có con cá thì mọi chuyện đã định.
Nơi này không phải là thế giới thật sự, đây là luân hồi hư ảo, mọi chuyện đều có khả năng.
Tiếng rầm rầm toát ra từ trong nước, máu lan tràn nhuộm đỏ hồ nước nhỏ. Tô Minh yên lặng nhìn, nhắm lại mắt, một lát sau khi hắn mắt mở khi, lộ ra là một chút sắc bén, yên lặng thả cần câu vào hồ nước, nhắm mắt lại.
Bầu trời biến âm trầm, dần đổ mưa.
Khi Tô Minh nhắm mắt, thế giới của hắn tĩnh lặng dần vỡ thành mảnh nhỏ, trở thành vô số mảnh nhỏ sau đó tổ hợp làm, giống như không biến đổi,
lại như có biến đổi.
Không biết trôi qua bao lâu, khi Tô Minh mở mắt ra, hắn thấy bầu trời mênh mông, bầu trời đổ mưa, mưa ầm ầm đánh vào nền đá bốc lên hơi nước tràn ngập thị trấn.
Tô Minh
không còn là ông lão đánh cá mà là người đàn ông trung niên mặc áo dài
màu tím, tuy nói trông như trung niên nhưng tóc đã có vài sợi bạc. Tô
Minh ngồi trên xích đu dưới mái hiên, nhìn mưa trên trời, nhìn mái hiên
nhỏ giọt châu, nhìn mây đen chậm rãi di chuyển, nhìn trời chiều vẫn có
thể thấy qua khe hở áng mây đne.
Đây là một buổi hoàng hôn, trong mưa, thị trấn yên tĩnh.
Trong gian nhà của Tô Minh có một sân vườn, bùn đất trồng khá nhiều
dược thảo. Trong mưa những dược thảo được tẩm bổ nhiều. Gian nhà không
lớn, chỉ có một mình Tô Minh. Tô Minh ở thị trấn là thầy thuốc có chút
danh tiếng, hành y cứu người, đã cứu khá nhiều mạng sống.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mưa dần dần càng lớn, rơi xuống mặt đất
khiến đêm tối đến sớm hơn, khiến toàn bộ thị trấn chìm trong bóng dêm.
Chỉ có từng gian nhà sáng ánh đen như chỉ dẫn trong đêm, khiến người ta
cảm nhận được, bọn họ không cô độc...
Tô Minh chậm rãi đứng
lên khỏi xích đu, hắn nhớ rõ mình là Tô Minh, nhưng cũng phát hiện trí
nhớ không rõ ràng, tựa như cuộc sống của Tô Minh đối với hắn đã rất lâu, lâu đến sắp quên đi.
"Đây là lực lượng luân hồi sao? Chỉ mới lần thứ hai mà ta đã như vậy. Như vậy xem ra, có lẽ lần thứ ba, có lẽ
lần thứ ba, ta sẽ hoàn toàn quên chính mình vì sao mà đến...” Tô Minh
yên lặng đứng dậy, đốt đèn, ánh lửa chiếu trên mặt hắn lúc sáng lúc tối, tăng phần tang thương trên người hắn.
Đúng lúc này, có tiếng đập cửa dồn dập, do có người ở bên ngoài sốt ruột gõ cửa.
“Có Mặc thầy thuốc không? Xin Mặc thầy thuốc cứu người!"
Tô Minh ngoái đầu nhìn hướng cửa phòng, đi mau vài bước, chịu đựng cơn
mưa mở cửa ra. Tô Minh thấy ngoài cửa phòng có hai gã đàn ông, sau lưng
họ có bảy, tám người nâng cái kiệu tàn phá.
Bộ dạng hai gã
đàn ông khá giống nhau, là một đôi huynh đệ. Giờ phút này người bên trái vẻ mặt lo lắng nhìn Tô Minh, tiến lên bắt lấy tay hắn.
"Mặc thầy thuốc cứu mạng, nương tử của ta sắp sinh, xin Mặc thầy thuốc cứu mạng!"
Gã đàn ông dáng vẻ lo lắng, lôi kéo Tô Minh, kêu người phía sau nâng kiệu tiến lên.
“Chờ đã, nương tử của ngươi sắp sinh nên đi tìm bà đỡ, việc này...” Tô
Minh sửng sốt, hình như hắn đã quên thân phận của mình, thật sự hòa nhập vào thế giới này, bản năng nói câu đó.
“Nhưng, a, Mặc thầy
thuốc, chuyện này rất dài, nhưng của nương tử ta sắp chết, Mặc thầy
thuốc, ta, ta lạy ngươi!” Gã đàn ông bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, mặc kệ mưa khiến đầu gối ướt nhẹp, dập đầu bùm bùm.
Mắt gã đàn
ông đỏ rực, không biết giọt nước chảy từ khóe mắt là mưa hay nước mắt.
Trông bộ dạng gã đàn ông như mãnh thú đầy tuyệt vọng, như là nếu Tô Minh không đồng ý là gã sẽ nổi điên giết người.
"A, ngươi trước
tiên đứng dậy đã. Ta đi, đi được chưa? Ngươi chờ ta cầm hòm thuốc.” Tô
Minh hơi do dự, nhìn gã đàn ông trước mắt, vội nâng gã dậy.
Một lát sau, Tô Minh mang theo cái hòm thuốc, ngồi trên kiệu, được nâng
đi trong mưa. Từ xa thấy các nhà trong mưa lóe ánh đèn hiu hắt.
Tô Minh ngồi trong kiệu, cái hòm thuốc bị đặt ở dưới chân, nhìn ra
ngoài cửa sổ, xem thị rất. Kiệu rất nhanh được đưa đi, dần thấy dưới
tường thành cách đó không xa dựng một cái láng, bên trong có một cửa
tiệm mì, vài người ngồi bên bàn ăn mì nóng hổi.
Đúng lúc này, có tiếng sấm to đánh xuống, cùng lúc đó, có một cô gái đội mưa vừa khóc vừa phát ra tiếng hét thế lương.
“Phượng nhi, Phượng nhi... Sao con chưa trở về?"
"A, là vợ của nhà lão Bạch."
Nghe tiếng hét thê lương, mấy người ngồi ở quán mì ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liếc nhau, nhỏ giọng thì thầm.
“Cô bé đáng thương, ba ngày trước bị cá lớn kéo vào hồ nước."