- Bọn ta tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu đạo hữu chút nào, kính xinh đạo
hữu giải phong ấn cho chúng ta. Lão hủ tự mình dẫn đạo hữu đi tìm người
đắc tội với ngài!
Lão già ôm quyền vái thật sâu.
Hắn không phải vì Tô Minh thoạt nhìn trẻ tuổi mà khinh thường. Trên đời
thực lực vi tôn, Đạo Không trước mắt đã không cần phải biểu lộ gì nữa,
có thể có đại năng Chưởng Cảnh làm tùy tùng, chỉ chuyện đó đã làm cho
người ta khiếp sợ rồi, càng không cần phải nói tới một đại năng Sinh
Cảnh !
Mà tu vi của hắn chỉ thông qua một tát vừa rồi cũng đủ khiến lão già kinh hãi. Giờ phút này nam nữ trung niên bên cạnh đều
liên tưởng rất nhiều, ánh mắt phức tạp, cũng hơi âm trầm.
Người trước mặt này nếu không phải Đạo Không, không phải là dòng chính
của Đạo Thần Tông thì chỉ sợ là dù tới từ Tứ Đại Chân giới, ba người
cũng không kiêng kỵ như vậy. Dù sao thì đám người Tô Minh có mạnh mẽ
mấy, Tứ Đại Chân giới bọn họ cũng có người mạnh hơn.
Nhưng
không ngờ người trước mặt lại là Đạo Không, là tộc nhân dòng chính của
Đạo Thần tông. Thân phận này đã trực tiếp giảm một nửa thủ đoạn mà ba
người lão già này có thể vận dụng rồi.
Tô Minh quay đầu nhìn
lão già một cái rồi gật đầu. Thần sắc Chu Hữu Tài như thường, vung tay
phải lên một cái. Lập tức phong ấn trói buộc ba người lão già kia trong
tinh không liền biến mất, khiến cho bọn họ khôi phục khả năng hành động. Lão già lại vái Tô Minh cái nữa. Lần này hai người nam nữ bên cạnh hắn
cũng ôm quyền vái, thần sắc không còn vẻ cao ngạo mơ hồ như vừa rồi nữa.
- Ta muốn tìm Chúc Hỏa.
Tô Minh lạnh nhạt nói.
Lời này vừa thốt ra, hai mắt lão già kia đã ngưng tụ lại, quay đầu nhìn về phía nữ tử trung niên bên cạnh. Chẳng những hắn, ngay cả nam tử kia
cũng liếc lại.
Nữ tử trung niên trong chớp mắt khi nghe thấy
lời Tô Minh nói, lập tức chần chờ, lại thấy hai đồng bọn nhìn mình thì
thần sắc nàng cũng biến hóa một chút, sau đó thở dài.
- Không biết sư muội ta đắc tội với đạo hữu thế nào?
- Nàng cầm vật mình không nên có.
Tô Minh bình tĩnh nói.
- Hả? Chuyện này dễ thôi. Ta đây sẽ bảo nàng đưa vật mà đạo hữu cần tới. Không biết đó là thứ gì?
Nữ tử trung niên lập tức mở miệng.
- Vật cụ thể thì chờ gặp Chúc Hỏa, tự nhiên nàng sẽ hiểu.
Trong mắt Tô Minh dần dần lộ vẻ lạnh như băng.
Nữ tử trung niên trầm mặc, gật đầu, thân thể nhoáng một cái hóa thành
một đạo cầu vồng chạy về phía xa xa, mau chóng rời đi. Thần sắc Tô Minh
như thường, cất bước theo sau. Tốc độ đoàn người cực nhanh, nháy mắt đã
tiến vào trong thế lực chấn thủ Âm Thánh chân giới. Một đường bay nhanh, Tô Minh nhìn vô số ngôi sao và tinh hà trước mắt, trong đầu hiện lên
cảnh tượng kia.
Đây là lần thứ hai hắn tới đây, thong dong
hơn lần đầu tiên nhiều, tu vi lại càng bất đồng. Mà lần này là hắn hoàn
toàn chiếm thế chủ động.
Đi về phía trước, Tô Minh nhìn thấy
nơi cuối cùng năm đó hắn tới, cũng chính là nơi tinh thần Ngũ Lệ Tử quét qua. Dưới sự dẫn đường của nữ tử trung niên, dần dần Tô Minh thấy phía
trước xuất hiện một lốc xoáy mênh mông.
Lốc xoáy chuyển động
rầm rầm, xoay chuyển vô cùng nhưng cẩn thận nhìn lại thì lại thấy rõ
ràng, thứ tạo thành lốc xoay mênh mông này lại là vô số ngôi sao.
- Chúc Hỏa, ngươi cầm vật gì không nên cầm, còn không mở trận pháp để ta tiến vào!
Hầu như ngay trong chớp mắt khi tới gần lốc xoáy mênh mông kia, nữ tử
trung niên bỗng nhiên mở miệng, tiếng nói truyền khắp tám phương, cũng
truyền vào trong lốc xoáy, phát ra tiếng vù vù.
Thần sắc lão
già bên cạnh biến đổi, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn nữ tử trung niên một cái, mà thần sắc nam tử trung niên cũng không khỏi thay đổi.
Loại lời nói trực tiếp này rõ ràng muốn cảnh báo cho Chúc Hỏa là có người tới tìm, để nàng chuẩn bị trước.
Cảnh tượng này khiến thần sắc lão già kia không ngừng biến hóa, lập tức mở miệng, truyền ra tiếng gầm nhẹ về phía lốc xoáy kia.
- Chúc Hỏa, mở trận pháp ra. Chuyện này có quan hệ trọng đại, lão phu bảo ngươi... Lập tức mở trận pháp!
Lời nói lão già vang lên, truyền vào trong lốc xoáy tinh thần kia, nhưng bên trong không truyền ra lời đáp nào.
Trong lốc xoáy tinh hà, bên trong một ngôi sao, mặt đất là sa mạc, có
rất nhiều tu sĩ đang bò lổm ngổm khó nhọc về phía trước. Mục tiêu của
bọn họ là một tòa cung điện ở nơi xa trong sa mạc.
Giờ phút
này trong cung điện hoàn toàn yên tĩnh. Trong đó có một chiếc bàn dài,
phía trên có một ngọn đèn nhỏ đang lay động, trong đó hiện lên khuôn mặt chúng sinh, biến hóa theo ánh lửa. Bên cạnh ngọn đèn là một cuốn sách
cổ đang mở ra một nửa.
Trong ánh đèn, trong gương mặt chúng
sinh hiện ra một gương mặt nữ tử, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng,
ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trên một cái, sau đó nhắm mắt lại, không
để ý chút nào.
Ngoài cơn lốc tinh thần, lão già âm trầm, đang muốn quay lại giải thích với Tô Minh thì Tô Minh lại nở nụ cười lạnh
lùng, mang theo một luồng sát khí ngập trời bộc phát ra. Ý niệm hủy diệt một thế lực của Âm Thánh chân giới trong đầu hắn mà nói cũng không phải là một lựa chọn khó khăn, chỉ là một ý niệm mà thôi.
- Hỏa Khôi, đánh mở lốc xoáy tinh thần này cho ta. Tìm người tên Chúc Hỏa.
Hỏa Khôi lão tổ nghe vậy, hai mắt lóe sáng, toàn thân ầm ầm chấn động.
Lập tức một biển lửa màu tím chợt bộc phát ra, lan tràn ra bốn phía.
Thân thể hắn bước một bước về phía lốc xoáy, hai cánh tay vươn về phía
trước rồi vung lên. Lập tức biển lửa quay cuồng lao thẳng về phía lốc
xoáy tinh thần. Tiếng động rầm rầm vang lên ngập trời, chấn động tám
hướng, khiến cho tất cả tu sĩ trong phạm vị trấn thủ của Âm Thánh chân
giới đều cảm thấy đinh tai nhức óc, tâm thần hoảng sợ mà bay lên. Trong
nháy mắt, có mấy vạn đạo cầu vồng gào thét trong tinh không, đều bay về
hướng này. Khóe miệng nữ tử trung niên lộ nụ cười lạnh. Nếu như Đạo
Không muốn tìm người khác gây phiền toái thì thôi nhưng Chúc Hỏa là sư
muội của nàng, nàng sao có thể để Tô Minh thành công được? Nàng chính là muốn Tô Minh ra tay mạnh mẽ ở nơi này. Trong lốc xoáy tinh thần có
không ít tu sĩ, tu vi cũng không yếu kém. Mà quan trọng hơn là bên trong đó còn có mấy lão gia hỏa trấn thủ nơi này.
Có bọn họ, nhất định không để cho người của Đạo Thần tông giương oai ở nơi này.
Lốc xoáy nơi này là do vô số tinh thần tổ hợp thành, mỗi tinh thần đều
có một trận pháp. Nếu như ở trong đó không ra, người ngoài không thể
bước vào tinh thần kia, mà phải đánh mở toàn bộ trận pháp thì mới bước
vào được.
Đây cũng là vì cho người có tư cách ở đâu một phòng hộ tuyệt đối, cho nên khi xây dựng nơi này năm xưa mới khắc trận pháp
như vậy.
Dù sao thì lốc xoáy tinh thần trong thế lực trấn thủ Tứ Đại Chân giới cũng chỉ có quanh những nơi mấu chốt mà thôi.
Biển lửa màu tím oanh kích lên tinh hà trong lốc xoáy, trong nháy mắt
đã đụng vào, truyền ra tiếng nổ vang rung chuyển tinh không, khiến sắc
mặt mấy vạn tu sĩ bốn phía tái nhợt, thân thể đồng loạt lui về phía sau.
Lão già đại năng kia lộ vẻ khổ sở, thầm than một tiếng, trong lòng cũng cười lạnh. Hắn không nhắc nhở nữ tử trung niên này chuyện có liên quan
tới Chu Hữu Tài. Đối phương cố ý trêu chọc người không thể chọc, mấy lần hắn ngăn cản không được, như vậy thì sống chết cũng không liên quan tới hắn nữa.
Về phần nữ tử trung niên kia, nụ cười lạnh trên
khóe miệng càng đậm hơn. Giờ phút này trên mặt nàng vẫn còn rát bỏng,
hận không thể giết ngay Tô Minh.
Trong ba người, thần sắc nam tử trung niên hơi bình tĩnh. Đầu tiên hắn chưa nhìn ra Chu Hữu Tài có
tu vi gì nên chưa lo lắng như lão già kia, hơn nữa Chúc Hỏa không phải
sư muội hắn cho nên sống chết cũng không liên quan tới hắn. Còn có Tô
Minh ở nơi này, nam tử trung niên kia còn hơi vui vẻ đối phương đã kéo
được mấy lão gia hoa kia ra, xem hắn đối mặt như thế nào.
Ba
người đều có tâm tư, chỉ là bọn họ không ai ngờ được, nếu làm lớn chuyện này, vậy thì chờ đợi bọn họ sẽ là một kiếp nạn hủy diệt, chờ đợi thế
lực trấn thủ Âm Thánh chân giới cũng là một lần hủy diệt hoàn toàn.
Đúng là lần hủy diệt này còn đang diễn ra, nếu như thuận lợi hết mà nói thì có lẽ không phát sinh. Nhưng nếu không thuận lợi, như vậy chuyện
hủy diệt tinh không nơi này đối với Tô Minh mà nói cũng không phải là
chuyện không thể.
Trong nháy mắt khi Hỏa Khôi lão tổ cuốn
biển lửa tím vào lốc xoáy tinh hà, tiếng rầm rầm vang vọng tám phương,
rung chuyển mấy vạn tu sĩ bốn phía, một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên truyền
ra từ lốc xoáy tinh hà bị biển lửa vờn quanh.
Trong nháy mắt
khi nghe được tiếng hừ lạnh này, hai mắt Tô Minh lóe lên. Hắn hơi quen
tai với âm thanh này, chính là đại năng Chưởng Cảnh năm đó đuổi giết hắn tới Tây Hoàn Dị Địa!
Tiếng hừ lạnh này mang theo ý giận, còn có sự lạnh lùng thấu xương, vừa truyền ra liền khiến trong tinh không
nổi lên âm phong, đụng chạm với biển lửa màu tím, lập tức khiến biển lửa này bỗng nhiên bị cuồng phong quét ngang, xuất hiện dấu hiệu bị dập
tắt. Hỏa Khôi lão tổ ngửa mặt lên trời rống to, biển lửa màu tím trong
cơ thể lại bộc phát ra một lần nữa, hóa thành một bàn tay lửa khổng lồ,
mở rộng ra có thể sánh với lốc xoáy tinh hà, đánh ra một chưởng về phía
nó!
- Nơi này không phải chỗ cho các ngươi làm loạn. Cho dù
ngươi là dòng chính của Đạo Thần tông cũng lập tức cút đi cho lão phu!
Tiếng hừ lạnh vang vọng. Sau đó tiếng nói lạnh lùng này truyền ra.
Trong lốc xoáy tinh hà đột nhiên xuất hiện một bàn tay mênh mông, trong
giây lát đã va chạm với bàn tay lửa của Hỏa Khôi lão tổ.
Tiếng nổ vang khiến tinh không run rẩy, như muốn xé rách. Hỏa Khôi lão
tổ biến sắc, thân thể bịch bịch lui lại phía sau mấy bước. Hắn tuy cũng
là Chưởng Cảnh nhưng dù sao cũng không phải Chưởng cảnh đại thành. Giờ
phút này khi hắn lui về phía sau, giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong lốc xoáy tinh hà mới nói tới chữ cuối, tạo thành vô số hồi âm, rung
chuyển trời cao.
Tô Minh cười. Đây là lần thứ hai khi hắn lộ
nụ cười khi đi tới thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới. Nụ cười này mang theo vẻ tà ác. Chuyện không tới ba lần. Nếu Âm Thánh chân giới tiếp
tục, như vậy khi Tô Minh cười lần thứ ba, hắn sẽ hủy diệt cả giới này!
Chu Hữu Tài đứng một bên than nhẹ, thân thể nhoáng lên, đi về hướng lốc xoáy tinh hà kia. Hắn dù tiếp xúc với Tô Minh không nhiều nhưng lại
hiểu hơn những người nơi này. Biểu hiện sau nụ cười của Tô Minh hắn cũng hiểu được, cũng biết Tô Minh có Đệ Ngũ Hỏa Lò, cho dù là bản thân hắn
lúc toàn thịnh nhất cũng phải e dè một chút, càng không cần nói những
người khác ở nơi này.
Hắn dù sao cũng là người của Âm Thánh chân giới. Giờ khắc này không cần Tô Minh gọi, hắn cũng liền đi ra.
- Mở trận pháp ra, bọn ta chỉ bắt một người thôi.
Trong nháy mắt khi Chu Hữu Tài tới gần, hắn không chút do dự, bộc phát
ra tu vi chân chính của bản thân. Tu vi hắn vừa hiện ra, tinh không liền nổ vang, thần sắc mọi người tám phương đều đại biến trong nháy mắt.