Ads
Ngày đó bầu trời xanh biếc, hoàng hôn mờ nhạt rọi mặt biển, biển không
có sóng. Hắn xoay người rời đi, để lại cho cô một bóng lưng, ở trong gió nhìn bóng dáng cô đơn đi xa khuất mắt.
Chợt ngoái đầu lại,
nhiều tang thương, đổi thời không, hoàng hôn còn đó, nước biển vẫn ở
đây, cô gái năm nào vẫn lặng lẽ trông ngóng, mặc cho gió táp mưa sa,
tuổi lớn dần, không oán không hối.
Phương Thương Lan ôm chặt Tô Minh, không muốn thả ra, cô sợ lần này buông tay sẽ lại là ngàn năm.
Hai người ở trong cung điện Man Phi yên lặng ôm nhau.
“Khi nào ... chàng đi?” Thật lâu sau, trong cung điện vang tiếng thì thào khẽ khàng của Phương Thương Lan.
“Lần này ta sẽ vẫn đi, nhưng khi ta đi sẽ mang theo nàng, mang theo toàn Man tộc ... cùng đi!” Tô Minh nhẹ giọng nói.
Tô Minh nhìn cô gái ở trong ngực mình ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt xinh đẹp lộ nụ cười dịu dàng.
Dù không còn tuổi xuân, nhưng sự xinh đẹp đã khắc trong đầu Tô Minh, nụ cười cực kỳ đẹp.
Phương Thương Lan rời khỏi vòng tay Tô Minh, yên lặng ngồi trước đàn
tranh, khúc nhạc vang trong cung điện cổ xưa. Khúc nhạc không còn là
trầm thấp, cô độc mà chứa tình cảm bay vào hư vô, tán hướng đại hải.
Tô Minh ngồi ở một bên, yên lặng nhìn Phương Thương Lan. Không biết khi nào thì tay Tô Minh cầm bình rượu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, nhưng
không biết là khúc nhạc say lòng hay do rượu, hoặc là nụ cười của người
ngọc cùng đàn cổ.
Bên ngoài, hoàng hôn không tắt, nước biển vẫn vỗ sóng, tựa như giây phút tuyệt vời này trở thành vĩnh hằng.
Đây là mt phiêu bạt ở bên ngoài nhiều năm qua, lần đầu tiên thật sự
bình tĩnh tâm tình, chìm đắm trong khúc nhạc, có rượu, có người ngọc ở
bên. Loại cảm giác này tựa như bình rượu ngàn năm, lắng đọng đến cuối
cùng, thành quỳnh tương dù chỉ ngửi một hơi đã làm người say. Nhưng nếu
cẩn thận nếm thì đó không phải là rượu mà là nước lạnh dịu dàng.
Nếu như sự tồn tại của Bạch Linh đối với Tô Minh là mối tình đầu, tình
này như nước suối ngọt lành, khó quên, nhưng chỉ nhớ ngọt, khó quên chỉ
là yêu thích lúc múc nước suối lên. Nước suối sẽ có lúc cạn khô, không
là vĩnh viễn.
Nếu nói Hứa Tuệ là rượu, vậy đã định đó bình rượu cay nóng cháy, khi uống vào lòng thiêu
đốt, đốt cháy kích tình làm người khó quên. Nhưng rượu mạnh thường chỉ
uống vào lúc buồn mới thấy kích tình, vẫn không lâu dài.
Vũ
Huyên là giọt sương, mỗi sáng sớm sẽ có vệt nước, mang theo mỹ lệ, lóng
lánh, lạnh lẽo, yêu thương, khó quên, cũng không muốn quên. Nhưng khác
với Phương Thương Lan là giọt nước nhè nhẹ dịu dàng, chảy ngàn năm có
thể xuyên qua tất cả tảng đá cứng rắn. Vì nó mềm mỏng nên có thể tôi
luyện tất cả cứng rắn. Đó là cứng cỏi trong bình tĩnh, là khi quay đầu
lại nhìn thấy duy nhất.
Trong bình yên, men say này, Tô Minh
nhìn cô gái trước mắt. Tô Minh biết mấy năm nay cô bảo vệ hồn Man tộc
không tán, càng ngưng tụ hơn, Man tộc ở trên các hòn đảo với hải vực
riêng, rải rác như hạt cát nhưng sự thật là ngưng tụ chưa từng có.
Có lẽ trong Man Sĩ có sự ma sát, vẫn có đấu đá với nhau nhưng nếu xuất
hiện kẻ địch bên ngoài thì Man tộc bây giờ sẽ tụ tập lòng mọi người lại.
“Đã tới lúc nói cho mọi người biết ta trở về."
Tô Minh đưa mắt nhìn hoàng hôn ngaoif khung cửa, nhẹ nhàng đặt bình
rượu xuống. Giọt rượu rơi vãi ra một chút, tiếng nhạc văng vẳng, hơi thở Man tộc trong người Tô Minh bùng phát.
Đây là hơi thở Man
tộc, là Man Thần, là khi Tô Minh đạt được ý chí Đại Man bộ lạc linh tiên thì phóng ra lực lượng huyết mạch Man tộc tinh thuần nhất.
Khoảnh khắc này, thân thể Tô Minh tràn ngập lực lượng Man tộc, trong một giây hàng tỷ hồn đại Man trong người hắn cùng phát ra tiếng reo hò.
Thanh âm hoan hô vang vọng, kéo theo khí thế Man tộc của Tô Minh ohóng
lên cao, từ trong cung điện Man Phi cư ngụ nhưng sự thật là danh nghĩa
Man Thần điện bắn lên chín tầng mây.
Khoảnh khắc khí thế Man
Thần của Tô Minh bùng phát, hàng tỷ hồn Man tộc trong người hắn reo hò
thấy lấy hòn đảo làm trung tâm, sôi trào huyết mạch Man tộc nổi lên.
Khí thế Man Thần bùng phát, làm bầu trời nổi mây cuồn cuộn, gió thổi vù vù, mây lăn lộn, bầu trời xẹt qua tia chớp, tiếng nổ điếc tai tựa thiên uy giáng xuống. Tiếng sấm sét văng vẳng làm tất cả tộc nhân Man tộc
trong các hòn đảo trên Tử Hải cùng rung động tinh thần.
Người đầu tiên cảm nhận được là Mệnh tộc. Tu sĩ Mệnh tộc run run, huyết mạch
của họ sôi sục chưa từng có, nhanh chóng vận chuyển trong người, dấy lên từng đợt chấn động tinh thần. Mệnh tộc lộ vẻ mạt kích động, họ mãnh
liệt cảm nhận lực lượng huyết mạch sôi trào, lực lượng mà họ quen thuộc, đến từ pho tượng ở mỗi tòa đảo Mệnh tộc, thần linh của Mệnh tộc.
Từng đảo nhỏ Mệnh tộc, các tu sĩ Mệnh tộc ngẩng đầu lên, kích động, vội bay nhanh lên. Trong đó có một số ông lão trải qua thời đại Tô Minh giờ run rẩy phát ra tiếng rống lớn nhất trong đời.
“Lão tổ trở về, đây là hơi thở của lão tổ, là hơi thở của thần linh Mệnh tộc ta!”
“Bái lạy thần linh, toàn bộ Mệnh tộc theo khí thế này đi bái kiến thần linh của Mệnh tộc ta!"
Tất cả pho tượng Tô Minh trên mọi đảo Mệnh tộc vào giây phút này như
trở thành phân thân của hắn, bùng phát ra khí thế của hắn. Khí thế Man
Thần của Man tộc bùng phát, toàn Man tộc bị bao phủ trong ý chí Man Thần Tô Minh.
Dưới đáy Tử Hải, trong nước biển như vực sâu vô
tận, trong chớp mắt này có một bàn tay vươn ra từ nước bùn. Bàn tay tràn ngập lực lượng như sắp xé trời, tay mạnh siết lại, có thể thấy ngón tay run run. Trong phút chốc, đáy biển ầm vang, một bóng người lao ra từ
nước bùn.
Đó là một ông lão, tóc bạc trắng nhưng mắt sáng
ngời. Bóng dáng ấy mới vừa xuất hiện, lập tức có vòng xoáy to lớn ở đáy
biển. Người đó lắc người, lao vào vòng xoáy, khoảnh khắc rời khỏi đáy
biển, xuất hiện trên mặt biển. Vẻ mặt người đó kích động, nếu Tô Minh
trông thấy thì chắc chắn sẽ thấy rất quen thuộc.
Đó là Nam Cung Ngân!
Tộc trưởng của Mệnh tộc, Nam Cung Ngân!
“Là hơi thở của Tô Minh, là hơi thở của ân công, là hơi thở của lão tổ
Mệnh tộc!!!” Người Nam Cung Ngân run rẩy, mặt lộ ra nụ cười đầu tiên
trong ngàn năm qua. Đây là lần đầu tiên Nam Cung Ngân xuất hiện từn gàn
năm nay, chỉ vì hơi thở của Tô Minh.
Trong kích động, Nam Cung Ngân lắc người biến thành cầu vồng lao hướng nguồn gốc hơi thở, thánh địa Man tộc.
Khí thế Man Thần Tô Minh khuếch tán, ảnh hưởng Mệnh tộc, sau đó là tất cả hòn đảo trên đất Man tộc, tất cả người Man tộc.
Dù là Vu tộc vào giây phút này cũng vậy, dù là một số tộc quần khác
cũng thế. Bởi vì dù là tộc quần nào, chỉ cần sinh hoạt trên đất Man tộc, vậy thì tổ tiên của họ đều là Man tộc. Huyết mạch sôi trào như khí
huyết thiêu đốt, mỗi một người Man tộc đều mãnh liệt cảm nhận được sự
kêu gọi. Đó là Man Thần kêu gọi, là ý chí từ đáy lòng, từ linh hồn,
huyết mạch của họ luôn tồn tại, phải bái lạy.
Từng bóng người lao nhanh lên trời, đi theo huyết mạch chỉ dẫn, theo Man Thần kêu gọi
bay nhanh, họ muốn đi bái ... Man Thần!
Không ai nghi ngờ đây là giả dối, vì huyết mạch sôi sục, vì mọi người bên cạnh đều có cùng
cảm nhận, việc này chỉ có một đáp án.
“Man Thần ... trở về!"
Thanh âm hưng phấn gào thiết vang vọng, giọng rất già nua, bởi họ từng
trải qua sự kiện đó nên không chút do dự lao nhanh đi.
Hòn
đảo vô danh, Phương Mộc, Nhan Loan đang đút đan dược cho một thiếu niên
gầy yếu, nhưng rồi tinh thần hai người run lên, huyết mạch kêu gọi, sôi
sục làm Phương Mộc lập tức xoay người, lần đầu tiên lao nhanh hướng
thánh địa.
Nam Trạch đảo, trong đại điện đám người Bạch
Thường Tại ở, họ đang im lặng như chờ đợi cái gì. Khi huyết mạch sôi
trào thì mọi người lộ vẻ mặt kích động, không nói một lời, từng bóng
người lao ra khỏi đại điện, dốc hết tốc độ hướng tới thánh địa.
Cùng lúc đó, Nha Man bộ lạc chiếm cứ một hòn đảo, ông lão Nha Man ở
trong mật thất, một trong các cường giả năm xưa được Tô Minh sắc phong
giờ không có vẻ mặt do dự nữa, người khẽ run, lộ biểu tình kích động
chưa từng có. Nha Man lao nhanh ra đất bế quan, ầm vang vọt lên bầu
trời.
“Man tộc sắp vùng lên, Man Thần trở về, Man Thần trở về rồi!” Nha Man già như mới chui ra khỏi quan tài cảm nhạn huyết mạch
trong người sôi sục mạnh hơn trước kia gấp nhiều lần thì ngửa đầu cười
to.
Vô Song, Man Công của Loan Sơn bộ lạc, cường giả giống
như Nha Man lúc trước được chính Tô Minh sắc phong giờ cũng cười dài
trên hòn đảo lão ở.
“Loan Sơn bộ lạc nghe lệnh, đi theo lão phu bái kiến Man Thần, Man Thần của chúng ta đã trở về!"
Man Công của Thao Vân bộ lạc, Huyết Sát, đại trưởng lão của Chúng Sinh
tông, Thiên Khải, hai ông lão rất kích động, cười dài vội lao ra khỏi
đất bế quan, mang theo bộ lạc của mình, tựa như năm đó đi bái kiến Man
Thần của họ.
“Man Thần trở lại, hơi thở này là Man Thần đời
thứ bốn. Các huynh đệ, còn không mau đi theo Xích Lôi Thiên lão phu bái
kiến Man Thần của chúng ta!"
Toàn Man tộc bởi vì hơi thở Man
Thần của Tô Minh khuếch tán mà lặng lẽ bốc cháy, huyết mạch sôi trào,
Man Thần kêu gọi biến thành kích tình tồn tại trong lòng mỗi một tộc
nhân Man tộc.
Kích tình này là một loại khát vọng mãnh liệt,
khác vọng Man tộc vùng lên, đây là điên cuồng trả giá tất cả vì Man tộc, giờ biến thành từng cầu vòng trong trời đất, từ bốn phương tám hướng hễ là tộc nhân nào bay được thì đều lao nhanh hướng thánh địa của Man tộc, nơi phát ra tiếng kêu gọi.
Cầu vồng đầy trời, tình cảnh này rung động khung trời, bái Man Thần!