Ads
Dù là cố nhân năm xưa hay tân cường mới nổi lên từ ngàn năm nay, tu sĩ
toàn Man tộc trong một giây đều biến thành cầu vồng đầy trời, từ xa nhìn lại cực kỳ đồ sộ.
Cầu vồng đầy trời, tiếng rít vang vọng kinh thiên động địa lao hướng Man Thần cung thánh địa nơi Tô Minh ở.
Cùng với toàn Man tộc sôi trào huyết mạch, từng bóng người lao nhanh
lên trời, trong Tử Hải tồn tại vô cùng động vật biển, giờ phút này theo
khí thế Man Thần Tô Minh khuếch tán có vẻ xao động, bất an.
Động vật biển trong Tử Hải đa số là thân hình khổng lồ, có số lượng rất
nhiều. Dù là hải long hay người khổng lồ thì qua ngàn năm sinh sản, dù
hay xảy ra xung đột cùng Man tộc, tử thương nhiều nhưng vẫn có số lượng
kha khá.
Ngàn năm qua liên tục xảy ra thú triều khiến mức độ
cường đại của cá thể động vật biển vượt qua ngàn năm trước nhiều, nhưng
dù là vậy thì giờ đây chúng đang run lên, bị khí thế của Tô Minh uy
hiếp, động vật trong Tử Hải đều ẩn núp dưới đáy biển, không dám lao ra
khỏi mặt biển.
Chúng nó phát hiện sự khủng bố từ khí thế Tô
Minh phát ra, đó là lực lượng tuyệt vọng có thể diệt tộc chúng nó. Cho
nên dù bây giờ các tu sĩ Man tộc rời khỏi đảo nhưng không một động vật
biển có gan làm loạn.
Bầu trời ầm vang, Tô Minh đứng trong
Man Thần cung nhìn Phương Thương Lan, hắn phóng khí thế ra ngoài, ý chí
kêu gọi, cảm nhận huyết mạch toàn Man tộc sôi trào. Không bao nhiêu ngày nữa sẽ có nhiều người Man tộc lục tục tiến đến bái kiến.
“Quyết định chưa?” Phương Thương Lan ngẩng đầu nhìn Tô Minh, khẽ hỏi.
“Chuyến này ta trở về là muốn mang theo toàn Man tộc rời khỏi đây, ở bên ngoài trỗi dậy.” Tô Minh gật đầu, chậm rãi nói.
Phương Thương Lan mỉm cười, không hỏi tiếp, nhắm mắt lại, tiếp tục đàn. Tiếng đàn tranh văng vẳng thật lâu không tán.
Nhóm đầu tiên bái Tô Minh là tu sĩ Mệnh tộc trên thánh địa. Giây phút
khúc nhạc văng vẳng thì bên ngoài Man Thần cung có gần vạn tu sĩ cung
kính, cuồng nhiệt, kích động hòa vào nhau reo hò.
“Mệnh tộc thánh địa, hộ vệ Man Thần cung bái kiến ... Mệnh tu lão tổ, bái kiến ... Man Thần!"
Thanh âm như sấm vang vọng tám hướng, lay động trời đấy, dấy lên sóng
biển. Tô Minh đứng bên cửa sổ, quần áo bị gió thổi bay phần phật, ánh
hoàng hôn rơi rụng. Tô Minh thấy gần vạn Mệnh tộc ở bên ngoài kích động
bái lạy.
Tô Minh không nói câu nào, những tu sĩ Mệnh tộc cùng nhau quỳ lạy, sóng âm vang lên rồi im lặng, dường như chỉ cần hắn không nói thì họ sẽ luôn quỳ như vậy.
Từng tia lực lượng duyên
pháp tinh thuần như ngọn lửa tín niệm từ họ, bọn họ không thấy, chỉ mình Tô Minh thấy, lực lượng duyên pháp chợt lao hướng hắn, dung nhập vào cơ thể, khiến tu vi của hắn tăng lên một chút.
Sự thật là lực
lượng duyên pháp giống như vậy cũng tồn tại khá nhiều trong trời đất, dù số lượng gần như cái Tô Minh từng thu nạp nhưng mức tinh thuần thì
tương đương với một trăm triệu sáu ngàn bên ngoài.
Nhưng Tô
Minh không lập tức hấp thu ngay, những lực lượng duyên pháp tràn ngập
trong trời đất là trợ lực quan trọng cho hắn mang thế giới Man tộc dời
khỏi vòng xoáy âm tử.
Tiếng đàn tranh vang vọng, thời gian
chậm rãi trôi qua, khoảng hai tiếng sau, trên trời có cầu vồng xé gió,
chớp mắt tới gần, biến thành mấy trăm tu sĩ Man tộc. Những người này dẫn đầu là Bạch Thường Tại, sau lưng có Tử Yên, Tử Xa, Nha Mộc, còn có Uyển Thu ở một bên xa xa nhìn bóng dáng Tô Minh trong Man Thần cung.
“Tu sĩ Man tộc ở Nam Trạch đảo bái kiến Man Thần đại nhân, cung nghênh đại nhân trở về!" Bạch Thường Tại hít sâu.
Dù lúc trước Tô Minh là vãn bối của gã, nhưng năm tháng trôi qua, Tô
Minh là Man Thần, gã cảm thấy hắn là tồn tại chí cao vô thượng trong Man tộc. Dù là nội tâm hay biểu tình của Bạch Thường Tại đều cực kỳ cung
kính, có sự kích động.
Bạch Thường Tại dứt lời, mấy trăm tu
sĩ Nam Trạch đảo cùng rống lên. Giống như các tu sĩ người Man tộc, họ
bái kiến rồi cúi đầu quỳ đó chờ Tô Minh ra lệnh, cũng chờ đợi các tu sĩ
Man tộc mấy ngày tiếp theo lục tục đến.
Tương tự, từ thân thể mấy trăm ngườin ày cũng có lực lượng duyên pháp đậm đặc phát ra, dung
nhập vào người Tô Minh, như nước hhòa vào, cực kỳ hoàn mỹ bị hắn hấp
thu, trở thành một phần tu vi, tẩm bổ hồn gã.
Tô Minh nhìn
Bạch Thường Tại, thấy những người quen thuộc đứng sau lưng gã. Tô Minh
lộ vẻ mặt tươi cười, bên tai văng vẳng khúc nhạc, Tô Minh vẫn không nói
chuyện, tiếp tục chờ đợi.
Hoàng hôn không thay đổi, bởi vậy
dù bây giờ nên là đêm khuya nhưng bên ngoài vẫn có ánh hoàng hôn chiếu
rọi. Trong trời đất xuất hiện từng cầu vồng, những Man tộc trên các hòn
đảo cách nơi này rất gần đưa mắt nhìn cỡ mấy vạn, họ tới gần thánh địa
Man Thần cung. Mấy vạn Man Thần lập tức quỳ hướng Man Thần cung.
“Chúng ta ... bái kiến Man Thần!"
Mấy vạn người xuất hiện, bùng phát ra lực lượng duyên pháp ở trong mắt
Tô Minh như đã che đậy trời đất. Bọn họ cúi đầu, lực lượng duyên pháp
ngưng tụ hướng Tô Minh. Đầu óc Tô Minh ù vang, khoảnh khắc những duyên
pháp dung nhập, chẳng những làm tu vi của Tô Minh tăng lên một chút,
càng khiến hồn của hắn biến mạnh mẽ hơn nhiều, bao gồm ý chí của hắn
được ích lợi riêng.
“Lực lượng duyên pháp có ngoại duyên, nội duyên, những tín niệm này như lửa khiến ý chí của ta tăng mạnh nhiều,
đây là chỉ linh tiên mới có được cách tu hành. Cái này trông như giống
duyên cảnh nhưng rõ ràng vượt qua rất nhiều, là ý chí linh tiên. Nếu như có một ngày ta trở thành tiền linh được thì loại hấp thu ích lợi này sẽ càng nhiều hơn nữa.” Tô Minh nghe tiếng đàn tranh bên tai, cảm nhận
được tu vi, hồn của mình liên tục cường đại, mặt lộ nụ cười.
Mấy vạn Man tộc ở bên ngoài đều bái lạy, không nhúc nhích. Khi ngày thứ
hai đến, bên ngoài hoàng hôn vẫn còn, trên bầu trời lại có thêm vạn
người. Khoảnh khắc này có thể thấy càng nhiều bóng người xé gió lao tới.
“Nam Cung Ngân bái kiến ân công!” Một cầu vồng có tốc độ vượt qua mọi
người khoảnh khắc tới gần, thanh âm kích động vang vọng, lộ ra khuôn mặt già nua của Nam Cung Ngân.
Nam Cung Ngân nhìn Tô Minh ở trong Man Thần cung, ký ức như trở về lúc tại Cửu Âm giới, Tô Minh dẫn bọn họ lao ra.
“Man tộc Thiên Ngân đảo bái kiến Man Thần!"
“Man tộc Lạc Nguyên đảo bái kiến Man Thần!"
"Yến Sơn đảo bái kiến Man Thần đời thứ bốn đại nhân"
Từng thanh âm vang vọng, gần mấy vạn Man tộc tới gần, tiếng bái kiến
liên tục. Thật nhiều lực lượng duyên pháp ùa vào thần của Tô Minh, thật
lâu không tán.
“Lão phu tên Nha Man, bái kiến Man Thần đời
thứ bốn, chúng mừng Man Thần đã trở về!” Thanh âm già nua mang theo một
đám mấy vạn Man tộc từ chân trời lao tới, kích động vang lên.
Đó là Nha Man, một trong các cường giả năm đó cùng Tô Minh đánh đuổi tiên tộc ra khỏi Man Thần.
“Vô Song bái kiến Man Thần đại nhân!"
“Thiên Khải rốt cuộc còn sống lại nhìn thấy Man Thần đại nhân, chúc mừng đại nhân trở về!"
“Xích Lôi Thiên bái kiến Man Thần!!!"
“Huyết Sát chi phong chỉ mở vì Man Thần, Man Thần đại nhân có nhớ Huyết Sát không?"
Mỗi cường giả đi theo Tô Minh cùng nhau đối kháng tiên tộc lại xuất
hiện, tu sĩ Man tộc tụ tập xung quanh hắn đã hơn ba mươi vạn.
Phía xa càng có nhiều cầu vồng xé gió lao tới, Tô Minh nhìn mọi thứ,
lòng sôi sục. Tu vi của Tô Minh càng cường đại hơn theo duyên pháp dung
nhập, linh hồn dao động mạnh mẽ hơn trước nhiều. Ý chí của Tô Minh tồn
tại trong mỗi góc đất Man tộc.
Khi ngày thứ ba kết thúc, bóng dáng Man tộc bên ngoài Man Thần cung đã có gần sáu mươi vạn, những
người này đến trước hay sau đều vái dài, đông đúc trong trời đất. Bọn họ toát ra lực lượng duyên pháp che đậy bầu trời biển, khiến ấnh sáng
hoàng hôn không thể xuyên thấu qua.
Sáu mươi vạn Man tộc tụ
tập một chỗ, từ người họ phát ra hơi thở Man tộc kinh thiên động địa,
khiến thế giới như đang run rẩy. Có thể nói những tu sĩ này là lực lượng tinh anh hiện tại của Man tộc.
Mãi đến giờ phút này Tô Minh
mới hít sâu, xoay người. Cửa cung điện Man Thần cung mở ra. Theo cung
điện mở cửa, sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc quỳ lạy lập tức ngẩng đầu, nhìn
chằm chằm vào cửa cung. Họ từ từ thấy một người đi ra khỏi cửa cung
điện, Phương Thương Lan đi theo sau lưng.
Tô Minh đứng ngoài
cung điện, ánh sáng hoàng hôn khó chiếu vào người hắn. Tô Minh nhìn các
Man tộc, im lặng một lúc sau nói ra câu đầu tiên với tộc nhân toàn Man
tộc.
“Ta, Man Thần đời thứ bốn, lão tổ của Mệnh tộc, Tô Minh, đã trở lại."
Câu nói này thanh âm không cao, nhưng trong phút chốc dấy lên sấm sét
trong trời đất, Tử Hải ầm vang, lay động tinh thần mỗi một tu sĩ Man
tộc, khiến huyết mạch kích động, sôi trào đến cực độ.
“Man Thần!"
“Man Thần!"
“Man Thần!"
Sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc gào thét tràn ngập trời đất, như trở thành thanh âm vang vọng toàn Man tộc.
“Ta trở về, mang theo các ngươi ... vùng lên!” Giọng Tô Minh vang vọng.
Sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc gào thét, Tô Minh mạnh vung tay áo, giơ lên tay phải chỉ hướng hoàng hôn ở phía xa.
Theo ngón tay, ý chí của Tô Minh bỗng bùng phát bao phủ thế giới Man
tộc, thành lực lượng vô hình như muốn nâng lên trời chiều biến thành mặt trời ban trưa.
“Ta sẽ mang các ngươi, mang theo toàn thế
giới Man tộc rời khỏi đất Âm Tử, mang theo các ngươi đi ra chân giới bên ngoài, đó là chân giới của ta!"