Đây là nơi tràn đầy cỏ xanh, có gió nhẹ thổi, bầu trời xanh biếc, mây
trắng lững lờ trôi, khiến chốn này đầy yên tĩnh. Trên cỏ có một hồ nước, bờ hồ hiện có một người đàn ông trung niên mặc đồ vải thô, tay cầm cần
câu đang chợp mắt, biểu tình nhẹ nhàng, trên mặt treo nụ cười khẽ.
Bên cạnh y, trong bụi có nằm sấp vô số sói hoang, chúng mắt đỏ rực nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, không nhúc nhích.
Chợt người đàn ông trung niên hơi nhíu mày, vì động tác này khiến vẻ thong
dong biến mất. Y từ từ mở mắt ra, đó là mắt phượng, khiến người đàn ông
có sức hấp dẫn kỳ lạ. uy nhiên hiện tại trong đáy mắt đọng lại âm u.
“Trẫm, không thích dứa trẻ nghỗ nghịch.” Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói.
Tay cầm cần câu, người đàn ông từ từ nhắm mắt lại như là không có điều gì xảy ra.
Thần Nguyên Phế Địa, trong dị địa Tây Hoàn, Tô Minh khẽ quát thanh âm quanh
quẩn, hồn hắn đang nhanh chóng đốt cháy, từ bảy phần biến thành tám
phần, kịch liệt đối kháng với ý chí Ách Thương.
Ý chí Ách Thương
gào thét nổ ầm ầm, ngăn cản Tô Minh tiếp tục khuếch tán. Theo nó thấy
thì Tô Minh đã là dầu hết đèn tắt, linh hồn đốt cháy chỉ còn lại một
chút, sắp tan biến rồi, khi đó không cần nó tốn sức thì đôi phương sẽ
hoàn toàn biến mất ngay.
Mười vạn khuôn mặt Tô Minh biểu tình
kiên quyết, không có vẻ gì là đổi ý. Dù linh hồn đốt cháy hơn phân nửa
nhưng chỉ cần Đế Thiên không ra thì hắn sẽ không bỏ cuộc, dù sắp chết,
đây là đánh bạc, càng là so đấu sự nhẫn nại, là lần lựa chọn của hắn với Đế Thiên.
“ Diều có dây, cho dù bay đến chín tầng trời cũng vẫn
sẽ bị người nắm giữ, không thể tự do. Nếu Tô ta cả đời không thể cắt đứt dây diều, không thể tự do bay lượn trên trời, sống như vậy không khác
gì đã chết. Đứt sợi dây này, từ nay Tô ta nắm giữ tự do! “
Trong đôi mắt mười vạn khuôn mặt Tô Minh cùng tỏa ra ánh sáng kiên cường,
linh hồn đốt cháy từ tám phần chớp mắt tán đi phân nửa.
Giờ phút
này, trong Đại Diệp tiên tông phạm vi đạo thần tinh vực tiên tộc, ngoài
hồ nước trên bình nguyên đầy cỏ xanh, người đàn ông trung niên quần áo
thô lại mở mắt ra, trong mắt y trừ âm trầm còn có nghiêm túc. Nhưng bàn
tay cầm cần câu thì vẫn rất ổn định, nước trong hồ trước mặt y chợt gợn
sóng. Người đàn ông trung niên giơ tay phải lên, một con cá vàng cắn
lưỡi câu bị hất khỏi mặt nước. Nước bắn tung tóe, trong bụi có có một
con sói hoang chợt vọt lên, lao hướng con cá vàng, há to mồm định nuốt.
“Trẫm, không thích người chủ động.”
Người đàn ông trung niên trong mắt càng âm trầm, không thấy y có động tác gì
nhưng khi thốt lời thì sói hoang nhảy lên người bỗng run rẩy, nhanh
chóng héo rút, lông xẹp xuống, thân hình tan thành tro bụi, ngay cả hàm
răng và lông rơi rụng chưa vào trong hồ đã thành tro, tựa như năm tháng
chớp mắt đã qua ngàn năm.
“Thiên phú Tố Minh tộc, tộc nhân ti
tiện, lại khiến người...hâm mộ.” Người đàn ông trung niên biểu tình càng âm u, chậm rãi đứng dậy, thả lỏng tay phải cầm cần câu, xoay người bước vào không khí.
Khoảnh khắc y biến mất, lúc xuất hiện thì không
biết vượt qua bao nhiêu khoảng cách, trực tiếp từ sơn môn đệ nhất Đại
Diệp tiên tông đi ra bên ngoài đất Âm Tử, ngoài trận pháp hùng vĩ do vô
số đại lục trôi nổi tổ thành.
Lúc xuất hiện y không còn mặc đồ
vải thô mà là áo dài màu vàng, đội đế quan vàng, khuôn mặt không giận mà uy, đi qua đâu hễ tu sĩ trông thấy y đều khom người bái.
Y một
đường đi tới, mãi đến đứng ở trung tâm mảnh vỡ đại lục, trên tế đàn cao
nhất, bên cạnh cái xác bị phong ấn năm tháng vô tận.
Y nhìn
thanh niên mặt tái nhợt, người gầy gò, nhắm mắt. Người đàn ông im lặng,
bỗng cái xác đặt ở đây, thân xác bản tôn của Tô Minh, lúc này có dấu
hiệu héo tàn, làn da nhanh chóng nhăn nheo, tóc mất đi sáng bóng, là dấu hiệu hồn hắn sắp chết. Một khi hồn vòng thì xác sẽ héo tàn, biến mất
theo hồn.
Tình hình này rốt cuộc khiến người đàn ông trung niên,
Đế Thiên biến sắc mặt, lúc trước cảm ứng được y còn không tin, nhưng hôm nay sự thật bày ra trước mắt, y không thể không tin Tô Minh đang gặp
nguy hiểm không thể chống cự, đang đốt cháy linh hồn mà đã gần chín phần rồi.
“Có lẽ ngươi thật sự gặp chuyện sinh tử, hoặc là ngươi phát hiện dấu vết gì rồi. Nếu là cái trước thì thôi, nếu là cái sau thì...”
Đế Thiên hừ lạnh, mày luôn cau lại.
Hồn của y tồn tại dung hợp
đặc biệt với Tô Minh, nếu hắn chết thì y cũng sẽ bi tổn hại nặng, thậm
chí đời này tu vi không thể tiến lên nữa. Thật ra kế hoạch của y là loại đánh cược.
“Chỉ cần thâm ba trăm năm là trẫm sẽ hoàn toàn thành
công...ba trăm năm...” Đế Thiên im lặng nhìn chằm chằm xác Tô Minh,
không nói một lời, mãi đến khi làn da xuất hiện nhiều đốm đen, toát ra
mùi mục rữa, thậm chí tóc rụng thì trái tim Đế Thiên lần đầu tiên dao
động.
“Chín phần rưỡi... “
'Chín phần rưỡi, ta đã thiêu đốt linh hồn mình chín phần rưỡi nhưng Đế Thiên không xuất hiện, không lẽ...là ta sai rồi?'
Trong dị địa Tây Hoàn, linh hồn Tô Minh đã đốt cháy đến cực độ, tiếng cười
của Ách Thương vang vọng, mười vạn khuôn mặt Tô Minh chớp mắt dao động
theo.
Nếu cứ tiếp tục thì hắn sẽ chết thật, bây giờ từ nhỏ thì
còn có đường sống. Nhưng đã đến mức này rồi, Tô Minh im lặng giây lát
sau biểu tình quyết tuyệt.
'Nếu ta sai thì từ nay giải thoát, đây là lựa chọn của ta, Tô ta nhận!'
Tô Minh lại đốt cháy linh hồn, từ chín phần rưỡi tăng cao lên, nếu so sánh nửa phần này thành năm thì hiện tại hắn còn lại chỉ bốn phần, và vẫn
đang giảm bớt.
Khi linh hồn Tô Minh đốt cháy, không biết có phải hắn ảo giác không, trong tinh thần nghe thấy một thanh âm.
“ Giới này...Tố Minh... “
Thanh âm chỉ nói ra bốn chữ, bốn chữ mà Tô Minh từng ở đất Âm Tử vang vọng trong hồn.
Lần này ngay cả ý chí Ách Thương cũng rung động, nó từng thấy điên cuồng
nhưng không gặp kẻ nào điên như Tô Minh, đến mức này mà vẫn kiên trì, là đang lấy sinh mệnh đặt cược!
Cùng rung động còn có Đế Thiên ở
tiên tộc tinh vực, vẻ thong dong đã biến mất, đôi mắt y dữ tợn đầy tia
máu nhìn chằm chằm thân thể Tô Minh, nhìn nó mau chóng mục rữa, lòng y
dao động càng mãnh liệt hơn.
Khi thiêu đốt hồn còn lại ba phần,
người Đế Thiên run run, đây là cuộc chiến vô hình, kiểu đấu nhìn không
thấy, so là ai càng độc hơn, ai trước tiên không chịu nổi.
Đế
Thiên biểu tình vặn vẹo, y không cam lòng kế hoạch từ nay thất bại,
nhưng y không biết hiện tại Tô Minh thật sự đối mặt nguy hiểm hoặc chỉ
là chống đối thôi. Y giãy dụa nhìn thân thể Tô Minh mục rữa càng nghiêm
trọng hơn, thậm chí không thành hình người, hồn Tô Minh chỉ còn lại hai
phần.
Thời gian như bị kéo dài ra, đối với Tô Minh là thử thách
giày vò, với Đế Thiên cũng là như thế. Mãi đến khi hồn Tô Minh chỉ còn
lại một phần, Đế Thiên ngửa đầu phát ra tiếng gầm giận dữ, bên trong
toát ra giận dữ, còn vì bất đắc dĩ kế hoạch bị hủy, oán hận năm tháng.
Trong tiếng rống, tay phải Đế Thiên giơ lên, mạnh vỗ vào trán mình.