Khi một kích này rơi xuống, trong dị địa Tây Hoàn Tô Minh đốt cháy đến
lý trí không rõ, đột nhiên bùng phát ra ánh sáng vàng. Ánh sáng nhanh
chóng bay ra khỏi hồn hắn, có tiếng gầm giận dữ tùy theo ánh sáng vàng
biến mất truyền ra từ hồn hắn.
Tiếng gầm này Tô Minh rất quen thuộc, đó là giọng của Tô Minh, kiểu đấu vô hình này Tô Minh đã thắng!
Hắn cười dài, trong tiếng người mang theo sự phản kháng vận mệnh vô số năm
qua, sự cố chấp, kiên quyết của Tô Minh. Hắn thắng cuộc đấu, thắng được
tự do, nếu hắn có thể vượt qua tai kiếp Ách Thương thì từ nay hắn thoát
khỏi mọi người khống chế, tương lai có vô hạn khả năng, đây là cách phá
cục phi thường, xem như là việc làm phi thường.
Nhưng cái giá
thoát khỏi Đế Thiên khống chế cũng cực kỳ thảm liệt. Hồn Tô Minh chỉ còn lại một lũ cuối cùng, lũ hồn này giờ đang đốt cháy, bày ra trước mặt
hắn có hai con đường. Từ bỏ tất cả phản kháng, có quy tắc của Tuế Trần
Tử, hắn có thể trong thời gian đảo ngược ngưng tụ lại hồn, quay về thân
thể. Nhưng hắn phải đối mặt thử thách không biết, vì nó có khả năng nếu
thời gian đao ngược hắn lại ngưng tụ hồn, lúc trước phong ấn tồn tại
trong hồn có lẽ cũng bị ngưng tụ ra, kết quả như thế nào không ai biết.
Tô Minh còn có con đường thứ hai, con đường này có thể khẳng định tuyệt
đối sẽ không ra chuyện phong ấn lại ngưng tụ, đó là...đi tiếp!
Mười vạn khuôn mặt Tô Minh hai mắt chợt lóe, tất cả không thoát khỏi kế
hoạch của Tô Minh đâu, hắn đắn đo bốn trăm năm, tính ra mấy điểm có lẽ
là đường cùng nhưng cũng có thể là trọng sinh.
Hiện tại con đường thứ hai chính là điểm này, hắn không chút do dự lựa chọn nó. Khi hồn
hắn còn đang đốt cháy, bùng phát ra trùng kích cực kỳ mãnh liệt ý chí
Ách Thương cười lạnh không ngăn cản, nó biết rõ đây là điên cuồng cuối
cùng của đối phương, sau này sẽ chết.
“Ta vốn là người chết, ngay cả hồn cũng là tử hồn, không thể chạm vào ánh mặt trời. Người có tử hồn nếu lại chết thì sẽ ra sao...? “
Tùy theo linh hồn Tô Minh đốt
cháy lan tràn, trong thời gian ngắn từ sau mươi bảy lên đến tám mươi
phần trăm, đầu hắn ù vang, xuất hiện hình ảnh mới.
Hắn trông thấy mười vạn biển màu vàng, ngoài mười vạn trời sao, dị địa Tây Hoàn!
Dường như trong chớp mắt thần thức của Tô Minh mở rộng vô hạn, phủ lên nguyên dị địa, lan tràn ra ngoài, phủ lên Tây Hoàn. Nhưng Tây Hoàn trong mắt
Tô Minh khác với ký ức.
Chỗ này bình yên, tràn đầy sức sống, vô
số tu chân tinh giới nguyên sung túc, bên trên không có tu sĩ nào, đều
là mãnh thú, dường như là tinh vực xa lạ không bị tu sĩ phát hiện.
Tô Minh ngẩn ra, khi bản năng thu lại thần thức, khi thần thức phủ lên
nguyên tinh vực trở về thân thể hắn thì Tô Minh phát hiện, dị địa biến
mất.
Nói chính xác hơn là hắn trở thành dị địa, hắn chính là dị
địa. Tô Minh cúi đầu nhìn thân hình mình, chợt thấy áo trắng, hắn trở
thành một người lạ. Một ông lão tóc trắng xóa, đôi mắt ẩn chứa trí tuệ
và tang thương.
“ Một niệm khung trời diệt... “
Khung trời liên đen thui, tinh vực không còn nữa, dường như mọi thứ bị hủy diệt.
Đây không phải là giọng của Tô Minh, nhưng hắn cảm thấy là mình nói ra câu
này. Trong chớp mắt hắn bỗng hiểu, sau khi chiếm tám phần mạch lạc Ách
Thương thì hắn thấy ký ức của nó, dung hợp cùng ký ức, trông thấy Tuế
Trần Tử.
“ Một niệm thiên đạo sinh. “
Tô Minh tinh thần
rung động, nhìn tinh vực trở thành hư vô tối tăm thì trong hắc ám sinh
ra một lũ ánh sáng. Ánh sáng khuếch tán phủ lên mọi thứ trước mắt Tô
Minh, xua tan hắc ám, từng viên tu chân tinh sinh ra, từng sinh mệnh
xuất hiện trên tu chân tinh.
“ Một niệm chúng sinh ngừng. “
Tùy theo câu thứ ba vang lên, tất cả sinh mệnh như bị lửa quét qua biến
thành tro bụi, lửa đó như là trong trời đất vô số năm tháng, chảy vô số
vạn năm.
“ Một niệm vạn vật dựng. “
Thanh âm lại vang lên, tinh thần Tô Minh rung động, hình như hắn hiểu được cái gì.
“Kẻ có thể nhìn thấy tứ đại thần nguyên chi thuật của lão phu, hoặc là bia
đá tới chín mươi vạn mét, hoặc là...đoạt xá Ách Thương tám phần, dù
ngươi làm cách nào, chỉ cần từ tứ đại thần nguyên chi thuật hiểu ra cái
gì, quy tắc lão phu để lại chính là quy tắc của ngươi. Ngươi hiểu càng
nhiều, có thể khống chế quy tắc càng nhiều. Ngươi chỉ có thời gian ba
giây, sau ba giây nói cho ta điều ngươi hiểu ra!” Tuế Trần Tử lạnh nhạt
nói.
Giây thứ nhất, Tô Minh bị tứ đại thần nguyên chi thuật chấn
động, tinh thần mờ mịt. Tứ đại thần nguyên chi thuật quanh quẩn trước
mắt hắn, một giây ngắn ngủi trình diễn trăm, ngàn lần.
Giây thứ
nhất qua đi, Tô Minh bỗng cả thấy mình không còn là Tuế Trần Tử nữa. Hắn mơ hồ thấy trên người Tuế Trần Tử mặc áo trắng tang thương tỏa ra tầng
khói đen, trong khói có mười vạn khuôn mặt, đều là Tô Minh cả.
Khi giây thứ hai đến, mười vạn khuôn mặt khói đen của Tô Minh đều tỏa ra từ người Tuế Trần Tử, diện mạo ngưng tụ cùng một chỗ, Tô Minh cảm giác
mình lại có thân hình, không là hồn mê mang tại đây nữa.
Giây thứ ba lập tức đến, Tô Minh nhìn bóng lưng Tuế Trần Tử, trong đầu hiện ra
vẫn là tứ đại thần nguyên chi thuật mang đến rung động, hình như dung
hợp với hắn, hắn cảm thấy mình đã hiểu.
Khi giây thứ ba qua đi,
Tuế Trần Tử đưa lưng hướng Tô Minh hình như lắc đầu, dần đi xa. Thân
hình Tô Minh lại mơ hồ, hắn bỗng mở miệng.
“ Mệnh cách của ta ban đầu giá rét, thiên địa tịch diệt, không có sinh cơ, như thương mang
tuyết phủ lên mặt đất, sinh linh đều mất. Đây là...một niệm khung trời
diệt.” Tô Minh thì thào, mắt lóe tia lĩnh ngộ.
“ Sau giá rét mệnh của ta là huyết thu, dùng máu nhuộm đỏ khung trời, khiến nó thành màu
mùa thu. ý thu là chuyển hóa giữa sống và chết, là duy nhất trong mệnh
cách của ta, cùng tồn tại cảnh giới sinh tử. Nó không giống giá rét hoàn toàn tịch diệt, không như mùa hạ có sức sống bàng bạc. Sống và chết
cùng tồn tại, xuất hiện vạn vật tịch diệt, cũng xuất hiện sinh linh
trọng sinh... Đây là, một niệm thiên đạo sinh.” Giọng của Tô Minh như là thì thầm, hình như không nói với bất cứ ai mà là tự lầm bầm.
Nhưng phía xa, Tuế Trần Tử đưa lưng hướng Tô Minh nghe lời hắn nói xong thì
chợt khựng lại không nhúc nhích, hình như ngẫm nghĩ lời hắn nói, nghe
câu kế.
“Từ mệnh cách ta hiểu ra là từ chết đi hướng sống, hệt
như vào đông đi hướng mùa xuân, là một loại trời đất không thể nghịch
chuyển. Nhưng đây là sự thiếu hụt của mệnh cách ta, dù không thể nghịch
cũng phải đi tiếp. Con đường sau huyết thu vốn ta mờ mịt bây giờ đã hiểu ra. Sau huyết thu là hạ, vốn nên tràn ngập sức sống, sức sống này cực
nóng, có thể thiêu đốt tất cả. Sự sống khổng lồ có thể huy hoàng vạn
vật. Sự sống nhìn thì chân thật nhưng kỳ thực nó là giả dối. Nhưng nó
cũng là chân thật, nó có thể thiêu đốt bản thân ta, có thể dùng nóng
chảy thiêu hết chúng sinh dưới vòm trời, khiến lửa sinh mệnh tắt. Có lẽ
trước khi tắt nó là hư ảo, nhưng sau khi tắt rồi nó mới là chân thật. Hè nóng, hè nóng...thiêu đốt chúng sinh phải điểm sinh mệnh của mình,
khiến nó càng bàng bạc hơn. Đây là, một niệm chúng sinh ngừng. “