Mắt Tô Minh lóe lên càng sáng ngời, như là lúc trước ở trong tháo Đông
Hoang hắn tham ngộ khác với người thường. Hắn từ tứ đại thần nguyên chi
thuật tham ngộ ra một loại lĩnh ngộ mà dù Tuế Trần Tử cũng không đự doán được. Đây là lĩnh ngộ chỉ thuộc về Tô Minh.
Tuế Trần Tử chậm rãi xoay người lại, khi lão nhìn hướng Tô Minh thì câu cuối thì thào vang lên.
“ Sau hè nóng là xuân. Mùa xuân vạn vật thức tỉnh, nẩy mầm, vốn là bước
đầu tiên của sinh mệnh, nhưng đối với ta nó là bước cuối cùng từ chết đi hướng sống, mượn lực lượng xuân về vạn vật thức tỉnh đều hoàn thành ta
thức tỉnh. Nếu thành công thì một niệm vạn vật dựng, nếu ta thất bại thì là...một niệm chúng sinh ngừng!” Mắt Tô Minh chợt lóe, ngẩng đầu nhìn
Tuế Trần Tử, xem ông lão tóc trắng trước mặt mình, trong mắt ẩn chứa trí tuệ và tang thương. Biểu tình của Tô Minh lộ ra cố chấp, kiên quyết.
“Đây là lĩnh ngộ của Tô ta! “
KIhi Tô Minh thốt câu này thì biểu tình của Tuế Trần Tử khá lạ, hình như lao muốn nói cái gì nhưng không mở miệng, mắt có lĩnh ngộ, biểu tình trên
mặt mờ mịt, thân thể dần tán đi.
Khi thân hình Tuế Trần Tử tán đi thì hư vô xung quanh cũng biến mất, tiếng Ách Thương gầm lên lại vang
trong tâm thần Tô Minh. ý chí cường đại quét bốn phía, truyền đến tiếng
va chạm với hồn Tô Minh. Nhưng những âm thanh này Tô Minh thấy như cách
mình rất xa xôi. Hiện tại linh hồn của hắn đã hoàn toàn thiêu đốt, nhưng trong đó Tô Minh phát hiện mình không tan biến.
“ Vốn là người chết, ngay cả hồn cũng là tử hồn, nếu lại chết nữa thì sẽ là cái gì?” Tô Minh thì thào.
“ Là niệm...là niệm của ta...” Tô Minh lầm bầm.
Hắn nghĩ đến năm đó ở đất Âm Tử, khi mình nắm giữ năm tháng đảo ngược bị gọi là dấu hiệu minh chi tiên triệu.
Mãi đến khi Đạo Nguyên giáng xuống, ba hồn trong linh hồn Tô Minh bị mở ra
phong ấn, đầu hắn hiện một câu 'Giới này là...Tố Minh.’ Hắn cảm giác
được mình đã bước vào minh chi tiên triệu thật sự.
Từ nay hắn mới có thể ở trong Thần Nguyên Phế Địa đoạt xá Xích Mãng Phượng, ngưng tụ
thân thể mới. Dù lúc trước đoạt xá này Tô Minh không biết nhưng đó là
bản năng.
“ Xích Hỏa Hầu từng nói Tố Minh tộc có thể khiến người
chết sống lại, đây là thiên phú đoạt tạo hóa của trời đất, không hợp
thiên ý, khung trời không dùng. Mình luôn ngẫm nghĩ loại thiên phú này
đến từ đâu, giờ thì hiểu rồi, sau khi minh chi tiên triệu lại thức tỉnh
là tố...Tố Minh, tố mệnh. Thì ra thức tỉnh tố là cần phải chết một lần,
triệt để chết đi.” Tô Minh thì thào.
Theo hắn linh ngộ, hồn đã đốt cháy tán đi bỗng lại xuất hiện một tia, nhanh chóng bành trướng, chớp mắt hoàn chỉnh lại.
Mà loại hoàn chỉnh này không giống như lúc trước hắn không đốt cháy, rốt
cuộc không giống chỗ nào thì Tô Minh không nói rõ được. Hắn chỉ cảm thấy hình như mình được đến thăng hoa nào đó, hồn mình như tồn tại sinh tử,
không đơn thuần là tử hồn như trước mà là trong tử mang sự sống.
Tựa như hắn cảm ngộ thu ý vậy, khoảnh khắc này Tô Minh hoàn toàn hiểu, chân chính bước vào thu ý, không chỉ cảm ngộ đạt được mà hồn cũng như vậy.
Tư nay hơi thở hạo dương đối với hắn không còn đáng sợ có thể mạt sát nữa, vì hồn Tô Minh không còn là hoàn toàn tử hồn mà có sự sống, ở giữa sống và chết, như là thu.
Cũng chính lúc này, tiếng gầm tức giận
không thể tin của Ách Thương từ xa biến thành chân thật, rõ ràng vang
vọng bốn phía, thanh âm tràn đầy rung động, hình như khó hiểu, và hoảng
sợ Tô Minh biến đổi.
Hồn Tô Minh bây giờ đã chiếm tám phần mạch
lạc vàng, đang vòng quanh trái tim đầy tử khi. Tùy theo Tô Minh thức
tỉnh tố, hồn hoàn chỉnh thì hắn lại triển khai đoạt xá.
Lần này
hắn nhanh hơn trước nhiều, khi đối kháng với đoạt xá Tô Minh càng phát
hiện hình như mình có thể khống chế một số năng lượng vốn không thuộc về mình.
Lực lượng quy tắc, là thứ trước khi chết Tuế Trần Tử để lại!
Khi lòng hắn hiện ra lĩnh ngộ thì trong mắt phải mười vạn khuôn mặt Tô Minh xuất hiện phù văn, lúc trước vốn không có phù văn này, giờ nó bỗng
nhiên xuất hiện nhưng không có gì là đột ngột cả.
Khoảnh khắc
xuất hiện, mười vạn phù văn trong mười vạn mắt phải tỏa ra vệt sáng đen
vô tận, đều biến thành cái bóng đen ngòm. Bóng này Tô Minh từng thấy,
chính là bóng dáng có thể tiêu diệt mọi người trong mười vạn thế giới
bia đá. Hiện tại cái bóng xuất hiện, cùng cúi đầu hướng Tô Minh, cảm
giác có thể khống chế chúng nó hiện ra trong đầu Tô Minh.
“Tuế
Trần Tử là hy vọng trong năm tháng sẽ xuất hiện một người thành công
đoạt xá Ách Thương đi, nếu không thì lão sẽ không ở lúc ba phần, năm
phần, tám phần giúp đỡ. “
Khoảnh khắc mười vạn cái bóng xuất
hiện, ý chí Tô Minh động, mười vạn cái bóng lao hướng ý chí Ách Thương
gầm rống. Trong tiếng va chạm điên tai, Ách Thương điên cuồng gầm rống,
Tô Minh đoạt xá từ ám phần liền lên đến tám mươi lăm.
Tất cả mạch lạc vàng đều biến thành màu đen chiếm phạm vi vực lớn, trừ trái tim
chính giữa ra, mạch lạc xung quanh trông như chỉ có lại một phần nhỏ là
tỏa ánh sáng.
Tám mươi sáu, tám mươi tám...chín mươi!
Chín mươi mốt, chín mươi hai, chín mươi ba...mười vạn ảo ảnh là quy tắc biến thành, đối kháng với Ách Thương, hồn Tô Minh nhanh chóng khuếch tán,
theo thời gian trôi qua, mãi đến khi hồn hắn đoạt xá đến chín mươi lăm
phần trăm!
Hiện tại trừ trái tim đầy tử khí còn tỏa ánh sáng vàng ra, xung quanh tất cả mạch lạc vàng đều biến thành màu đen, toàn bộ trở thành quyền sở hữu của Tô Minh. Hồn lực tỏa ra dấy lên dao động, khiến
Ách Thương phát ra tiếng hú thê lương.
Chớp mắt, trong mười vạn
thế giới bia đá trừ hơn chín mươi người lúc trước nhận thử thách nhưng
cùng lúc bị đuổi ra ngoài, gần như tất cả bia đá trong một giây cùng
bùng phát ánh sáng chói lòa.
Mười vạn bia đá, trừ phần nhỏ đã
vượt qua mười vạn mét ra, còn lại hơn chín vạn bia đá ánh sáng rực rỡ
chói mắt chớp lóe, từng người kinh hoàng kêu la bị buộc ra khỏi bia đá.
Hơn chín vạn người!
Hơn chín vạn người này đa số ở trong thế giới bia đá chìm đắm vào ký ức
định lấy thần nguyên đều hiện thân, tình hình này chấn động tinh thần
mọi người, khiến họ không thể không hoảng sợ, không thể không kinh kêu.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra từ khi có dị địa Tây Hoàn.
“Có chuyện gì vậy? “
“ Sao có thể như vậy, mới nãy ta còn ở trong thế giới bia đá thì bị ý chí khổng lồ không thể kháng cự cưỡng ép đuổi ra ngoài. “
“Không...không lẽ là có người thành công trăm vạn mét? Không thể nào, chỗ này không có bia đá trăm vạn mét. “
“Các ngươi nhìn này, bia đá của chúng ta, cái này... “
Từng tiếng kinh kêu, đặc biệt là câu chói sắc nhọn vang vọng, mọi người ngây như phỗng, rung động phát hiện trên bia đá của mình trừ cái tên ra, mọi bia đá hiện ra tên một người khác nữa.
Tên này ở bên trên tên của họ, như là đại biểu đó mới là chủ nhân bia đá bọn họ, là chủ của đất mười vạn bia đá này!
Cái tên hiện ra là...Mặc Tô!
Chu Khang ở một bên ngơ ngác nhìn bia đá Mặc Tô, trước mắt bất giác hiện ra Tô Minh lúc vừa đến đây, nghe kinh nghiệm của gã thì biểu tình nghiêm
túc.