Hạc trọc lông vội dùng thuật biến hóa làm hành động tương ứng, trông như phạm vi bị hồn Tô Minh phủ lên cũng vặn vẹo, không khác gì nơi khác.
Nhưng khi những mạch lạc vàng tới gần trái tim tràn ngập tử khí thì Tô
Minh bỗng cảm nhận có nguy hiểm mãnh liệt. Trong tiếng gầm của cái cây,
trái tim tràn ngập tử khí co rút lại!
Nó co rút rồi phình mạnh ra ngoài như là hoàn thành một lần nhảy.
*Bùm!*
Trái tim nhảy lên một lần thì sương khói tím vàng từ trái tim khuếch tán ra
ngoài, sương khói đi qua đâu là lăn cuồn cuộn, chạm đến phạm vi bị thuật biến hóa của hạc trọc lông bao phủ, con hạc liền hét chói tai.
‘Nó phát hiện rồi!!!’
“Thì ra là ở đây! “
Ý chí cây gào thét vang vọng, ý diệt sát ngập trời lao hướng Tô Minh.
Tô Minh không chút do dự, nếu đã bị phát hiện thì hắn không che giấu nữa,
hồn lực nhanh chóng khuếch tán, phát ra hồn âm nói với hạc trọc lông.
‘Một vạn tinh thạch!’
Hạc trọc lông nghe Tô Minh nói vậy, thân thể liền ngưng tụ hóa thành hình
trọc lông, run rẩy, run là tại vì bị câu một vạn tinh thạch làm kích
động. Nó ngửa đầu gầm lên, đôi mắt đỏ rực, bây giờ trong tinh thần chỉ
có mỗi câu nói của Tô Minh vang vọng. Một vạn tinh thạch đối với nó là
sức hấp dẫn mãnh liệt hơn bất cứ chuyện gì trên thế gian, sức hấp dẫn đủ khiến nó phát cuồng.
‘A! Một vạn tinh thạch, một vạn sáng lấp
lánh tinh thạch, cộng thêm lúc trước Tô Minh hứa cho ta năm ngàn tinh
thạch, tổng cộng là một vạn năm ngàn. Liều mạng, liều, liều!’
Khoảnh khắc hạc trọc lông không còn là hạc trọc lông, nó là chiến sĩ không sợ
sống chết, không sợ bất cứ cường giả nào trên cõi đời này!
Nó
mang theo khí thế liều chết, không sợ trời đất, cố chấp với tinh thạch,
điên cuồng diệt bất cứ ai cản nó đạt được tinh thạch, nó bất chất tất cả xông đến ý chí cái cây ập tới.
Hạc trọc lông yêu tinh thạch, nó
càng thích ghi hận, nó hận bốn chân giới đóng phong thần trận khiến nó
không thừa cơ xảo trá Tô Minh được. Cái điều này khiến nó hận đến đang
ngủ mà cũng nghiến răng nghiến lợi. Bây giờ nó chĩa mục tiêu sang cái
cây, không phải hận đối phương xuất hiện mà hận sao cây cường đại thế.
‘Hai vạn, ngươi phải cho ta hai vạn tinh thạch, thêm năm ngàn nữa thôi gom
thành hai vạn tinh thạch thì ta...ta liều mạng!’ Hạc trọc lông hét to
trong điên cuồng, nó cần thêm năm ngàn tinh thạch nữa.
‘Ta cho ngươi ba vạn!’ Tô Minh truyền ra hồn âm.
Hắn dốc hết sức, nhanh chóng phủ lên mạch lạc, còn kém một chút là sẽ khiến lên đến hai mươi chín phần trăm rồi.
Hạc trọc lông điên cuồng, nó giống như là chiến sĩ đụng vào ý chí cái cây.
*Ầm!*
Tiếng nổ điếc tai vang vọng, ý chí cái cây cực kỳ khủng bố đối với Tô Minh
thế mà khi va chạm cùng hạc trọc lông thì bắn ngược. Bên hạc trọc lông
thì tan vỡ ra, ở cách trăm mét mới lại ngưng tụ.
Nó hú hét, trong ý chí cây phát ra tiếng gầm tức giận.
“ Là ngươi!!! Chết tiệt, ta nhớ ra rồi, kẻ thua cuộc nhà ngươi, còn dám
xuất hiện trước mặt ta? Ngươi không xứng!!!” Tiếng gầm của cây vang
vọng.
Hồn Tô Minh đã chiếm đến hai mươi chín phần trăm, một hơi lên ba chục phần trăm!
Trong mạch lạc vàng phạm vi lớn có ba phần biến thành màu đen, tỏa ra hơi thở thuộc vềd Tô Minh. Đây là trong sinh mệnh vô tận của cái cây, mấy ngàn
người định đoạt xá nó nhưng chưa từng có ai làm được cả.
Khi Tô
Minh đoạt xá cây to đến ba mươi phần trăm thì hồn hắn ầm vang, trong
tiếng nổ hồn xuất hiện một hình ảnh khổng lồ. Trong hình ảnh có một cây ở trong trời sao, cây rất to, mắt thường không thấy tận cùng, tu chân
tinh so với nó thì cực kỳ nhỏ bé. Cây màu tím, toát ra uy nhiếp mãnh
liệt, dường như chỉ một ý niệm liền khiến khung trời tan vỡ.
Cây
to màu tím này không phải toàn thân màu tím, bên trong có ánh sáng vàng
tỏa ra, khiến ánh sáng của nó trông như là tím vàng vậy. Khi Tô Minh
chiếm ba phần mạch lạc thì trong hồn xuất hiện hình ảnh chớp mắt đã biết cây này là bản thể cây mà hắn đoạt xá!
Cây to này không hoàn
chỉnh, có nhiều chỗ héo tàn, dù trông nó cực kỳ khổng lồ nhưng toát ra
tử khí, mục rữa. Nhưng dù là vậy thì nó đem đến cho Tô Minh rung động
vẫn rất là mãnh liệt.
Hồn Tô Minh và hạc trọc lông liên kết, nên
hình ảnh hắn thấy thì nó cũng thấy. Vốn hạc trọc lông còn đang hú hét,
nhưng thấy cây rồi thì ngẩn ra, trong đầu óc vô số mảnh vụn ký ức trong
chớp mắt xuất hiện tổ hợp ngắn ngủi.
“ Ách Thương! Ngươi là Ách
Thương, không ngờ ngươi không chết, không bị Tuế Trần Tử tiêu diệt cơ
đấy, ngươi còn sống!!!” Hạc trọc lông không biết tại sao nó nói ra những lời này, biểu tình của nó tràn đầy mờ mịt nhưng thanh âm thê lương, còn có chút sợ hãi.
“ Nhớ ra ta rồi? Đồ bại trận nhà ngươi, Tuế Trần Tử chết tiệt đó không có tư cách tiêu diệt ta đâu. Ngươi vi phạm ý
trời, đồ thất bại nhà ngươi, đồ phản đồ!” Ý chí cái cây gầm rống vang
vọng.
Hạc trọc lông biểu tình càng mờ mịt nhưng thanh âm thì sắc nhọn.
“ Ngươi không hoàn chỉnh, ngươi bị tổn hại nặng, Tô Minh, đoạt xá nó đi,
để nó trở thành phân thân của ngươi! Nếu nó hoàn chỉnh, chưa bị tổn hại
nặng thì không ai có thể đoạt xá nó, nhưng bây giờ thì...ngươi có cơ may thành công! Ta giúp ngươi đoạt xá nó!” Hạc trọc lông biểu tình mờ mịt,
hét chói tai nói.
Không ngờ cây tím vàng có quen biết với hạc
trọc lông, nghe chúng nó nói chuyện thì cây này tên là Ách Thương, hạc
trọc lông thì là phản đồ, là kẻ thất bại.
Biết tên cây rồi, nhưng hạc trọc lông nói nó không hoàn chỉnh, bị tổn hại nặng, quan trọng nhất là Tô Minh nghe nó biểu tình mờ mịt nói ra cái tên Tuế Trần Tử!
‘Không ngờ không bị Tuế Trần Tử diệt sát, nghe ý của nó thì chẳng những nó
biết Ách Thương mà còn biết Tuế Trần Tử nữa, không lẽ hạc trọc lông cùng thời đại với Tuế Trần Tử ư? Tại sao Tuế Trần Tử muốn tiêu diệt cây?
Giữa chúng nó tồn tại liên hệ gì chứ?’ Các loại nghi vấn không ngừng
hiện ra trong lòng Tô Minh, chuyện này tràn đầy kỳ lạ khiến lúc trước
hắn đoán về hạc trọc lông lại mở rộng ra.
Hắn vốn tưởng hạc trọc
lông bí ẩn có liên quan rất lớn đến chân giới thứ năm, chẳng qua vì
ngoài ý muốn làm nó mất trí nhớ, biến thành bộ dạng như bây giờ, lưu lạc đến đất Âm Tử, thành giả thần giả quỷ.
Mãi đến khi đi tới Thần
Nguyên Phế Địa, cùng hạc trọc lông trải qua nhiều điều, thậm chí biểu
tình do dự của Xích Hỏa Hầu, những điều đó Tô Minh thấy hết, trong một
giây lời của cây tím vàng khiến hắn có suy đoán lớn hơn về lai lịch của
hạc trọc lông.
Có lẽ dù là thời đại chân giới thứ năm thì hạc
trọc lông cũng không hồi phục ký ức, vì khiến ký ức nó mất đi không xảy
ra tại chân giới thứ năm mà là càng xa xưa hơn!
Nhưng hiện tại
không phải lúc nghĩ lung tung, Tô Minh không có thời gian nghĩ nhiều
những việc này. Thời gian của hắn rất căng thẳng, khi hạc trọc lông rống ra thì hồn Tô Minh lại khuếch tán, lan tràn hướng càng nhiều mạch lạc
hơn.
Ba mươi mốt, ba mươi ba, ba mươi lắm. Tô Minh khuếch trương
cực nhanh, cùng lúc đó tiếng Ách Thương gầm rống, hạc trọc lông hét chói tai không ngừng. Trong mạch lạc vàng liên tục thi triển trong người cái cây càng dữ dội hơn.