Gần hai trăm năm đối với người bình thường là hai đời, xa xỉ không thể
tưởng tượng, nhưng với tu sĩ thì chút thời gian dó có lẽ là một lần hết
sức bế quan chìm đắm sẽ tự nhiên trôi qua.
Từ khi Tô Minh đi đến
dị địa Tây Hoàn đã qua ba trăm năm. Ba trăm năm nay Xích Hỏa Hầu vẫn
không thức tỉnh, hóa thành khắc ấn trên cánh tay hắn. Không biết có phải vì chỗ này kỳ lạ không, tóm lại là gã vẫn đang ngủ say.
Năm Tô
Minh cũng từng nghi ngờ, tại sao Xích Hỏa Hầu cùng hắn đến đây nhưng
không hiện ra bia đá, hắn nghĩ mãi không hiểu cuối cùng không nghiên cứu sâu hơn. Còn có hạc trọc lông, nó không thể rời khỏi túi trữ vật của Tô Minh. Tô Minh thử mấy lần, phát hiện chỉ có ở trong thế giới bia đá thì hạc trọc lông mới xuất hiện được, nhưng nếu quay về đất mười vạn bia đá như là một loại phong ấn ngay cả hạc trọc lông cũng không phá được.
Có lẽ, đây không phải phong ấn, mà là một phần quy tắc nơi đây.
May là trong biển vàng Tô Minh có từng thử, hạc trọc lông xuất hiện được.
Sau khi hứa cho nhiều tinh thạch, hạc trọc lông hưng phấn kích động vỗ
ngực, hứa sẽ giúp cho kế hoạch của Tô Minh sẽ càng hoàn thiện hơn.
Khi lần đầu tiên đoạt xá thất bại, Tô Minh lại chìm trong tình trạng thiên
chấp. Lúc sau hắn bảy lần khiến bia đá lên đến hơn chín vạn mét, bảy lần lại bước vào tu chân tinh trong biển vàng.
Hết lần này đến lần
khác đoạt xá, liên tục thất bại, đụng phải cây vàng điên cuồng tức giận
mạt sát, nhưng vì có quy tắc Tuế Trần Tử nên lực lượng đủ diệt hắn mấy
trăm, hơn ngàn lần trong một giây bị thời gian đảo ngược, khiến Tô Minh
dù thất bại nhưng không nguy hiểm sinh mệnh.
Bảy lần thử, trong
đó lần ngắn nhất là chớp mắt bị đối phương phát hiện mình đoạt xá, do đó thất bại. Lần dài nhất cỡ chín giây. Điều này khiến lúc trước Tô Minh
suy đoán có sai lầm, hắn chia không rõ đối phương rốt cuộc tại sao xảy
ra sai lệch ở lúc đoạt xá.
Một giây và chín giây nhìn thì không
dài nhưng trong mấy giây thường là mấu chốt sống chết, đối phương mạnh
như vậy không nên xuất hiện bất ổn mới đúng.
Chuyện này trở thành trọng điểm khốn nhiễu Tô Minh, hắn cần thời gian, chỉ có thời gian đầy
đủ hắn mới có thể hoàn thành đoạt xá. Thậm chí Tô Minh từng tính toán,
hắn cần chín trăm giây mới thành công được.
Chỉ cần trong chín
trăm giây không bị ngăn cản thì hắn có tin chắc đem hồn tràn ngập mạch
lạc của đối phương, lấy thiên phú Tố Minh tộc hắn so với người khác muốn đoạt xá thì xác suất thành công càng lớn.
Bởi vì người ta đoạt
xá là cướp bản thể cái cây, Tô Minh thì khác, Tố Minh tộc đoạt xá hoàn
toàn khác hẳn người thường, thậm chí không thể xem như đoạt xá mà là
trọng sinh!
Trong thân cây vàng lấy tinh hoa, sự sống và tất cả
của nó lại ngưng tụ ra thân hình. Thân hình đó tương đương với trọng
sinh, sẽ là phần thân của Tô Minh.
Đây là loại đoạt xá trọng sinh từ trong ra ngoài, khác với người ta đoạt xá từ ngoài vào trong. Tô
Minh có tin chắc thành công càng lớn hơn. Tựa như con sâu bám trên làn
da định chui vào người, có thể dễ dàng bị bóp chết. Còn ký sinh trong
người thì khó mà tiêu diệt.
‘Rốt cuộc là lý do gì khiến thời gian đối phương phát hiện mình đoạt xá xuất hiện biến đổi...’ Đây là thắc
mắc quay quanh Tô Minh một trăm tám mươi năm nay, nếu giải đáp được thì
kế hoạch đoạt xá thành công đã hoàn thiện hơn phân nửa, nhưng hắn không
cách nào đạt đến thời gian chín trăm giây.
Thắc mắc này lại qua
ba mươi năm, lần thứ chín Tô Minh đoạt xá rốt cuộc phát hiện điểm mấu
chốt, lần này hắn đoạt xá là mười lăm giây!
Mười lăm giây là
trước nay chưa từng có, nhưng mấu chốt ở chỗ khi Tô Minh vẫn thất bại
thì thấy xung quanh có mười bốn bia đá từ hơn chín vạn mét trở thành mấy ngàn mét.
Điều này đại biểu bao gồm cả hắn, tổng cộng có mười lăm người trước hắn tiến hành thử thách bia đá mười vạn mét.
Phát hiện này khiến Tô Minh phấn chấn, sau này hắn lại thử nữa. Từ nay trong ba trăm sáu mươi năm hắn khẳng định khi mình đoạt xá bị đối phương phát hiện có liên quan rất lớn đến số người cùng nhận thử thách.
Xác
định được điều này rồi Tô Minh khiến bia đá của mình lại lên đến chín
vạn mét, hắn không chọn lập tức nhận thử thách và đoạt xá mà là chờ đợi.
Yên lặng chờ đợi, chờ thời cơ tốt nhất, một cơ hội số người nhận thử thách nhiều nhất.
Tô Minh chờ đợi, thời gian chậm rãi rời đi, một năm, một năm...Tô Minh đợi năm mươi năm, một trăm năm. Thiên chấp của hắn không thể hình dung, hắn khoanh chân ngồi trước bia đá, thà từ bỏ cơ hội tu luyện mà không ngừng chờ đợi.
Hắn đợi đến có mười bảy người trong thời gian ngắn lần
lượt nhận thử thách, đợi mười chín người, hai mươi mốt người nhưng hắn
vẫn từ bỏ. Hắn không tin trong mười vạn người không có một lần sẽ hơn
trăm người nhận thử thách.
Mãi đến năm tháng trôi qua, Tô Minh
đợi ba trăm năm, cộng với thời gian lúc trước, hắn ở trong dị địa bị vây khốn lâu đến bảy trăm năm.
Bảy trăm năm là vài người sống chết, tóc Tô Minh dài ra, thân thể khô gầy, đôi mắt điên cuồng, ý chí của hắn căng như dây đàn.
Bây giờ hắn so với bảy trăm năm trước bước vào đây hoàn toàn khác nhau,
trên người có thêm tang thương và cổ xưa, cùng với vẻ điên cuồng. Thậm
chí một số người dạo này bước vào dị địa đều vì huyết châu mất đi hiệu
lực, không thể tìm ra chút manh mối gì trên người Tô Minh.
Bởi vì bây giờ hắn mặt ngoài không khác gì đám lão quái bị vây khốn không biết bao lâu, bề ngoài không có gì phân biệt. Nhưng trong lòng hắn có đoàn
lửa thiêu đốt hừng hực, hắn đè nén điên cuồng, chờ đợi...tới ngày bùng
phát.
Ngày hôm nay Tô Minh chờ gần trăm năm, mãi đến khi hắn ở dị địa Tây Hoàn vây khốn gần tám trăm năm thì rốt cuộc xuất hiện!
Bia đá một trăm hai mươi bốn người trong thời gian cực ngắn đều đến hơn
chín vạn mét. Dù họ không cùng lúc nhưng lần lượt nhận thử thách, đây là Tô Minh đợi bốn trăm năm sau lần đầu tiên thấy hơn trăm người.
Có lẽ đây không phải nhiều nhất, có lẽ tiếp tục chờ thì ngàn vạn năm sau,
thậm chí thời gian càng lâu hơn có càng nhiều người cùng xuất hiện,
nhưng cũng có lẽ thật lâu sau không có điều tương tự nữa.
Vậy nên khi xuất hiện một trăm mười bốn người tiếp nhận thử thách thì Tô Minh
khoanh chân tĩnh tọa bốn trăm năm, đôi mắt ảm đạm tia sáng khoảnh khắc
sáng ngời, như là ngọn lửa sức sống ức chế bốn trăm năm trong khoảnh
khắc bùng phát.
‘Chính là lúc này, nếu vẫn còn thất bại thì khả
năng thành công của mình sẽ vô cùng xa vời. Lần này là hy vọng lớn nhất
của mình, là có khả năng thành công nhất!’
Tô Minh vụt ngẩng đầu, trong mắt phải bóng chồng phù văn dù trong bốn trăm năm không có thay
đổi gì nhưng mấy lần trước sớm đến vạn cái, hắn cũng phát hiện một vạn
rồi thì phù văn không thể tăng thêm số lượng.
Đây cũng là một trong nguyên nhân Tô Minh chọn chờ đợi đến bốn trăm năm.
Hiện tại bóng chồng phù văn trong mắt phải Tô Minh chớp lóe, trước mặt hắn
là bia đá từ bốn trăm năm trước đã là chín vạn tám ngàn mét. Bây giờ nó
xuất hiện vòng xoáy xoay nhanh, thân thể hắn biến mơ hồ.
Khi mọi chuyện trước mặt hắn rõ ràng thì Tô Minh lại xuất hiện trong
trời sao có biển vàng. Xa cách bốn trăm năm, khi hắn lại đến thì mắt
sáng rực rỡ, trong ánh sáng ẩn chứa chiến ý, ẩn chứa điên cuồng, càng là Tô Minh dồn nén bôn trăm năm nay bùng phát.
Hắn dùng tốc độ
nhanh nhất trong nửa tiếng xuyên qua biển vàng mà năm đó từng khiến hắn
rất khó khăn. Sau khi tổn thất mấy ngàn phù văn, hắn lao ra tầng gió,
lại đạp trên bầu trời tu chân tinh.
Đối diện vô số thân hình quen thuộc, cành xé gió quất nhanh tới, mắt Tô Minh chợt lóe, khi cành đụng
thân thể thì hồn hắn bay ra.
Cùng lúc đó, hạc trọc lông hét chói
tay bay ra khỏi túi trữ vật trên người Tô Minh, lao hướng hồn hắn. Hạc
trọc lông vốn là hư ảo, không có thân hình thực chất. Năm đó Tô Minh ở
trong thế giới bia đá nhiều lần thử, phát hiện hồn của mình có thể dung
nạp với hạc trọc lông.
Lực thời gian đảo ngược đối kháng, hồn Tô
Minh bao bọc hạc trọc lông đụng chạm với cành, hắn cực kỳ quen thuộc
dùng tốc độ nhanh nhất, trình độ cường nhất khiến hồn bùng phát, khuếch
tán, chớp mắt phủ lên phạm vi nhỏ mạch lạc vàng, khiến mạch lạc bị bao
phủ trở thành màu đen.
Thời gian trôi qua từng giây, lòng Tô Minh rít gào, hắn không muốn thất bại nữa, phải thành công!
‘Mau, mau, mau lên!!!’ Lòng Tô Minh gầm rống, hồn nhanh chóng khuếch tán.
Khi giây thứ hai mươi thì hắn chiếm gần ba phần trăm tất cả mạch lạc, đây
là lần chiếm cứ lớn nhất, vượt qua cực hạn phía trước. Thời gian trôi
qua, lòng Tô Minh rít gào, khi giây thứ bốn mươi đến, cây vàng chưa
truyền ý chí đến, Tô Minh đã chiếm được bảy phần trăm!
Sáu mươi
giây, tám mươi giây, khi một trăm giây đến, hồn Tô Minh phát hiện thế
giới mạch lạc vàng phát ra tiếng ầm ầm. Hồn Tô Minh khuếch tán chiếm
mười phần trăm mạch lạc!
Đây chẳng những là huy hoàng trước giờ
chưa từng có của Tô Minh, càng là vô số năm qua mấy ngàn người định đoạt xá cây vàng chỉ có chưa đến mười người đạt đến đỉnh.
Còn hơn hai mươi giây!
Sau hai mươi giây thì hồn Tô Minh chiếm mười bốn phần trăm mạch lạc, hắn từ bỏ tiếp tục, lòng thét gào biến thành hồn âm.
‘Trọc lông!’
Cơ hồ khi Tô Minh phát ra hồn âm thì hạc trọc lông bị hồn hắn bao bọc phát ra tiếng gào chói tai.
“ Biến, biến, biến cho Hạc gia gia nhà ngươi coi!!! “
Hạc trọc lông sớm biết kế hoạch của Tô Minh, trong thế giới bia đá hắn đã
nói cho nó biết. Nó càng biết lần này cực kỳ quan trọng với Tô Minh, đặc biệt là hắn hứa cho nó rất nhiều tinh thạch, khiến hạc trọc lông kích
động, không cho phép mình thất bại, bởi vì thất bại sẽ khiến tinh thạch
trôi đi. Cho nên nó cơ hồ dùng sức mạnh còn hơn cả lúc dung nhập phong
thần trận.
Tùy theo hạc trọc lông gầm lên, hễ là mạch lạc bị hồn
Tô Minh chiếm cứ thì liền bị sóng gợn che đậy. Khi sóng gợn qua đi, mạch lạc từ màu đen biến vàng, không còn chút hơi thở của Tô Minh, trông như không hề bị đoạt xá.
Chính lúc này, trong cây phát ra tiếng gầm giận dữ.
“Chết tiệt, ngươi lại tới nữa, ngươi...ngươi...ngươi...ủa? “
Hồn Tô Minh không nhúc nhích, hạc trọc lông thì rất hồi hộp. Nó cảm thấy từ cây vàng toát ra hơi thở khiến nó vừa sợ vừa ghét, hình thành áp lực
vượt qua phong thần trận, thậm chí dưới áp lực này khiến ký ức của nó mơ hồ thác loạn. Nó lờ mờ cảm thấy cây vàng này quen quen nhưng nghĩ không ra.
Theo tiếng rống vang vọng, tùy theo trong thanh âm truyền ra tiếng kêu khẽ sửng sốt, phù văn bàng bạc do mạch lạc tổ thành lóe lên, ý chí khổng lồ quét tám hướng, lướt qua chỗ hạc trọc lông che giấu Tô
Minh.
Lần lượt quét qua, nói Tô Minh không hồi hộp là không thể
nào, điều này liên quan đến kế hoạch hắn đoạt xá cái cây trở thành phân
thân có thành công hay không. Nếu hạc trọc lông có thuật biến còn bị đối phương phát hiện thì càng sớm phát hiện khả năng Tô Minh thành công
càng nhỏ.
Ngược lại, nếu thời gian phát hiện chậm chút, chỉ cần cho Tô Minh tranh thủ đến tám trăm giây là hắn có thể thành công rồi.
Hạc trọc lông dốc hết sức khống chế thuật biến hóa của mình che giấu hơi
thở Tô Minh, để thuật biến hóa bao phủ một chỗ dù nhìn sao cũng không
khác gì mạch lạc vàng cả.
Thời gian trôi qua, vài giây sau, có tiếng hừ lạnh truyền ra từ ý chí mạnh mẽ.
“Tuế Trần Tử chết tiệt, ngươi chết thì chết đi, để lại quy tắc dám bao trùm
bên trên ta. Chết tiệt, chết tiệt, nếu không phải thế thì ta sớm diệt
tên dám định đoạt xá ta rồi! Tuế Trần Tử, ngươi chết cũng chẳng đáng
tiếc, ngươi chết cũng xứng đáng, nếu không phải năm đó ngươi dám phản
kháng thì sao ta có thể như vậy, sao ta như vậy được chứ!!!” Trong ý chí truyền ra tiếng gầm điên cuồng, dần tán đi.
‘Ha ha, thành công
rồi, Hạc gia gia lợi hại nhất, cây chồi nho nhỏ này cũng dám đối kháng
với Hạc gia gia ta hả. Một biến hóa nhỏ xíu xiu của ta mà nó không phát
hiện ra, ha ha.’ Hạc trọc lông phát ra hồn âm hưng phấn, đắc ý hình như
quên đi mới nãy sợ hãi và căng thẳng.
‘Tô tiểu tử, đừng quên tinh thạch ngươi đã hứa với ta nhé, lần này ta dốc hết sức lực đấy, không
giữ lại chút gì đâu, mệt chết ta luôn. Ngươi nhìn nè, tay chân ta gầy
nhỏ đi...’ Hạc trọc lông nhân dịp vội cường điệu mình vất vả và công
lao.
Tô Minh im lặng, hắn không thấy ra hạc trọc lông tay chân
teo gì, đối với nó chỉ là hồn ảo ảnh tổ thành, nếu hắn cần cũng có thể
biến thành người khổng lồ tay chân to tướng.
Thời gian gấp gáp,
khi ý chí bàng bạc tán đi, Tô Minh lại thi triển hồn lực khuếch tán,
không ngừng chiếm cứ mạch lạc vàng thân cây. Một giây, một giây...
Mỗi giây qua đi là khả năng thành công của Tô Minh sẽ lớn hơn chút, đối với hắn thì đây là một loại tranh đoạt, tranh cướp thời gian.
‘Mau,
mau, lại mau hơn chút!’ Lòng Tô Minh rống gầm, hồn không ngừng khuếch
tán, từ mười bốn phần trăm đến mười sáu, mười tám, hai mươi.
Phạm vi bị hồn hắn phủ lên cùng lúc bị hạc trọc lông dùng thuật biến hóa bao phủ, khiến màu đen biến thành vàng, ý chí cái cây không thể phát hiện
ra.
Mãi đến tới hai mươi tám phần trăm thì thời gian đã qua gần
trăm giây, loại tốc độ này đã rất nhanh nhưng Tô Minh vẫn thấy chậm.
Hiện tại cảm giác của hắn như là đến nhà người ta ăn trộm, chủ nhân tùy
thời sẽ phát hiện ra, phải mau hoàn thành mới càng thành công hơn.
Hạc trọc lông đừng nhìn nó hưng phấn lòng không hề bớt căng thẳng, thời
gian trôi qua thì nó càng hồi hộp hơn, kiềm không được hối hắn.
‘Mau lên, mau chút nữa...ngừng!!!’ Hạc trọc lông hét hồn âm chói tai, Tô Minh lập tức dừng khuếch tán hồn.
Khoảnh khắc hắn tạm dừng thì một tiếng gầm điên cuồng chất chứa ý chí khổng lồ đủ tiêu diệt hết thảy lại giáng xuống. Trong ý chí phát ra tiếng gầm
vòng quanh nơi đây, không ngừng sưu tầm, thanh âm quanh quẩn.
“Đồ bò sát chết tiệt, ngươi còn đó, ta biết ngươi còn ở! Đồ tồi tệ vô sỉ
nhà ngươi, không biết ngươi dùng cách gì ẩn núp nhưng ta chắc chắn có
thể tìm ra ngươi, chắc chắn đấy!”
Ý chí khổng lồ không ngừng quét nơi đây, theo thời gian trôi qua ý chí càng hùng hồn gấp mấy lần lúc
trước, càng quét, tiếng nổ không dứt.
“Ta không tin không tìm
thấy người, cái thằng khốn!” Ý chí cây gầm rống, bỗng nhiên mạch lạc
vàng trong chớp mắt cùng vặn vẹo, áp hướng trái tim truyền ra tử khí ở
vị trí trung tâm.