Tô Minh ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong mắt dần lóe tia sáng âm u, cũng nhắm mắt lại. Mấy ngày sau, hắn lựa chọn tiến vào thế giới bia đá.
Thời gian lại trôi qua, mười năm, hai mươi năm, mãi đến sáu mươi năm cứ vòng đi vòng lại từ từ trôi qua. Trong sáu mươi năm nay Tô Minh hai lần
khiến bia đá trở thành chín vạn mét, nhưng hai lần thử thách đều thất
bại.
Lần đầu tiên thì hắn chỉ còn lại cái đầu, xuất hiện tu chân tinh. Lần thứ hai hắn có một nửa thân hình.
Nhưng dù là vậy vẫn không thể thành công vượt qua thử thách. Bởi vì Tô Minh
dần phát hiện, nếu muốn khiến bia đá lên dến mười vạn mét thì chẳng
những phải thân hình hoàn chỉnh bước vào tu chân tinh, quan trọng hơn là từ trong cây to kỳ lạ có được thần nguyên!
Trong hai lần này vì
hắn có mắt trái kỳ lạ, thấy trong cây tồn tại vô số ánh sángv vàng, ánh
sáng vàng đó là tơ vàng mà hắn thấy trong thân thể mỗi người.
Đây, chính là thần nguyên, loại lực lượng kỳ lạ đến nay Tô Minh không hiểu rõ nhưng cảm nhận được nó cường đại.
Sáu mươi năm hai lần khiến bia đá đạt đến hơn chín vạn mét, khiến Tô Minh ở trong thế giới ký ức, khiến phù văn mắt phải của hắn từ năm đó mấy
trăm, gần một ngàn lên đến năm ngàn.
Nhưng dù là năm ngàn phù văn vẫn không thể cho bia đá của Tô Minh thành công lên đến mười vạn mét.
Tuy nhiên, Tô Minh không bỏ cuộc, trong đầu luôn vang vọng giọng của Tuế Trần Tử.
[Ngươi có thể dùng hết thủ đoạn, chỉ cần...lấy được thần nguyên!]
“Tất cả mọi thủ đoạn, cái này rõ ràng ám thị.” Tô Minh thì thào, nhìn bia đá chỉ có hai ngàn ba trăm mét trước mặt mình.
Trong sáu mươi năm nay hắn luôn nghĩ đến lần đầu tiên thất bại thì não hiện ra một ý nghĩ điên cuồng.
'Dùng cách bình thường độ qua thử thách, khiến bia đá của mình lên đến mười
vạn mét thì quá khó hoàn thành. Mặc dù mình không biết người ta làm cách nào nhưng từ xưa đến nay hiếm có người được như thế. Chắc là mỗi người
thực hiện được đều rất biến thái. Cộng thêm sẽ cần thời gian rất dài,
con đường này mình biết nên đi như vậy, vì bia đá của mình vốn chỉ là
hai ngàn mét, mặc dù giống như người khác nhưng cũng có điểm khác biệt.
Tuy nhiên, quan sát một trăm hai mươi năm qua, ban đầu kích cỡ bia đá
chắc có liên quan đến tính toán nơi này, nếu không thì tại sao có người
ban đầu là mấy ngàn, có gần vạn, có chỉ cỡ vài trăm. Sau lần thất bại
đầu tiên, bia đá từ hai ngàn mét biến thành một trăm mét, từ nay trong
sáu mươi năm mình thất bại hai lần, hiện tại là hai ngàn ba trăm mét.
Chính là nói mỗi lần thất bại thì độ cao vốn có của bia đá sẽ tăng lên
một trăm mét, mãi đến khi nó cao đến mười vạn mét thì thành công qua thử thách. Mình cần thất bại hơn chín trăm lần, nếu dựa theo sáu mươi năm
mình tiến hành hai lần thì cần ít nhất gấp bốn trăm lần thời gian, cũng
chính là hơn hai vạn năm. Cái này còn chưa tính tới ngoài ý muốn, mọi
chuyện thuận lợi mới được. Hơn hai vạn năm, mình không chờ được, cũng
không thể chờ.' Mắt Tô Minh lóe tia sáng âm u, mắt phải động năm ngàn
bóng chồng phù văn chớp lóe. Hắn hít sâu, mắt dần khép.
'Chắc là
có thể, không tính lần đầu thiên thất bại, hai lần kia mình quan sát,
cái cây đó chẳng những ẩn chứa thần nguyên mà còn có sức sống, nó là một sinh linh sống, một sinh mệnh cường đại! Lần tới khi bia đá của mình
lên đến hơn chín vạn mét thì phải tiến hành kế hoạch này!’ Tô Minh khép
mắt, thầm nhủ.
'Có thể dùng mọi thủ doạn, vậy thì dùng thủ đoạn
duy nhất chỉ mình ta có, một lần...khiến bia đá lên đến mười vạn mét!’
Trong đôi mắt đã khép che đi ý điên cuồng.
Thời gian lại trôi
qua, một năm, một năm, hai mươi bảy năm, phù văn trong mắt phải của Tô
Minh đạt đến hơn bảy ngàn thì bia đá của hắn lần thứ tư lên đến hơn chín vạn mét.
Tô Minh đứng trước bia đá, biểu tình bình tĩnh, quay
đầu nhìn xung quanh. Chu Khang ở trong thế giới bia đá còn chưa xuất
hiện, mấy người bốn phía đa số hắn quen mặt. Hắn nhìn nơi trói buộc mình gần một trăm năm mươi năm, mắt lóe ý kiên quyết. Mãi đến khi ánh mắt
hắn rơi vào bia đá, trong tấm bia xuất hiện vòng xoáy, thân thể Tô Minh
dần mơ hồ, biến mất không còn bóng dáng. Sau đó hắn xuất hiện trên trời
sao quen thuộc, ở bên ngoài biển vàng.
Xung quanh tĩnh lặng, Tô Minh đứng trên trời sao nhìn tu chân tinh bên trong biển vàng, mắt lộ dứt khoát.
'Chỉ cần ngươi là sinh mệnh sống thì có thể bị ta... Đoạt xá trở thành phân
thân!!!’ Trong mắt Tô Minh có sự điên cuồng, đây là kế hoạch sau lần đầu tiên hắn thất bại.
Nếu đã không thể trực tiếp lấy thần nguyên từ thân cây thì hắn đoạt xá nó, khiến sinh mệnh cái cây thành phân thân
của hắn, nếu thành công thì sẽ là một phân thân trước nay chưa từng có,
thậm chí là vị tổ tiên Tố Minh tộc kia cũng không có!
Dùng phân thân này chuyên môn tu luyện thần nguyên, tương lai của Tô Minh sẽ không thể tưởng tượng!
Với điều kiện là thành công!
Điều này đối với bất cứ ai đều tuyệt đối là ý nghĩ điên cuồng!
Nó ở trong đầu Tô Minh uấn nhưỡng hơn trăm năm, mãi đến giờ phút này hắn
rốt cuộc hành động. Lần này có thể thành công hay không chẳng quan
trọng, quan trọng là phải thử, như vậy mới có khả năng thành công.
Hơn nữa Tô Minh muốn kiểm nghiệm một chuyện, mới khiến ý nghĩ điên cuồng này hoàn thiện nhất.
'Đoạt xá, năm đó lần đầu mình đoạt xá thì bị Xích Mãng Phượng làm thân hình
vỡ nát, hồn bị hút vào miệng nó thì tự nhiên thành công đoạt xá. Nhưng
Xích Mãng Phượng dù gì chỉ là mãnh thú tầng thấp, không thể so với cây
màu vàng này được. Chỉ thân hình cái đây đã chiếm cứ hơn một nửa tu chân tinh, uy nhiếp thì càng cường đại khủng bố. Nếu bản thân không có lực
lượng thần nguyên, người ngoài muốn xông qua biển vàng này là vô cùng
khó khăn. Có thể thành công hay không...’ Trong mắt Tô Minh lộ dứt
khoát, từ tu chân tinh phía xa, hắn lao nhanh trong biển vàng.
Hắn không biết có thành công được không nhưng trừ phi cam nguyện bị khốn
tại đây hơn hai vạn năm, còn có các chuyện ngoài ý muốn, nếu không thì
hắn đành chọn con đường duy nhất này.
'Cây này cưc kỳ cường đại
nhưng mình chắc chắn sẽ thành công, nếu có thể đoạt xá cái cây, cuộc đời của mình sẽ thay đổi. Vận mệnh của mình từ nay kinh thiên, tất cả sẽ
khác đi ngay từ giây phút thành công!'
Tim Tô Minh đập nhanh, loại cảm giác mãnh liệt này khiến máu hắn chảy càng nhanh, hóa thành khát vọng mãnh liệt.
Lần đoạt xá này nói là Tô Minh không muốn lại bị vây khốn hơn hai vạn năm,
không muốn gặp chuyện ngoài ý muốn gì, không bằng nói hắn phản kháng vận mệnh. Sâu trong đáy lòng Tô Minh khẳng định đó là tạo hóa lớn nhất từ
khi mình ra đời đến nay!
Tạo hóa này không thể hình dung nhưng mức độ khó khăn là cực kỳ khủng bố, Tô Minh biết rõ điều này.
Trong mắt hắn sự kiên quyết càng đậm, tốc độ ngày càng nhanh, rít gào quang quẩn. Hắn ở trong biển vàng như sao băng xẹt qua.
Uy nhiếp giáng xuống, phù văn trong mắt phải Tô Minh chợt lóe, lập tức ban ngàn phù văn hiện ra, ở xung quanh hắn hình thành bão tố phù văn, tiếng ầm ầm vang vọng. Những bão tố phù văn cuốn Tô Minh bay càng nhanh,
khoảng nửa tiếng sau tu chân tinh trước mắt cách hắn chỉ có trăm vạn
mét.
Hiện tại trong ba ngàn phù văn chỉ còn lại bảy cái, nhưng giây phút này, mắt phải Tô Minh chợt lóe, lại có hai ngàn phù văn xuất hiện. Trải qua
ba lần xông biển vàng, Tô Minh thong thả hơn lần đầu nhiều. Hai ngàn phù văn hiện ra, bão tố lại nổi lên, tu vi dốc sức vận chuyển trong người
hắn.
*Ầm!*
Tốc độ của hắn lại bùng phát, bắn vọt ra, tốc
độ càng lúc càng nhanh. Khi bão tố phù văn lại bị tan vỡ chỉ còn lại vài chục thì Tô Minh đã bước trên tu chân tinh.
Trong mắt hắn lộ ra
kích động, lần này hắn hao phí gần năm ngàn phù văn, cuối cùng thì đạp
bước đến ngoài tầng gió tinh cầu này. Hắn nhớ rõ lần trước khi hắn đứng
tại đây thì phù văn chỉ còn lại năm cái, đừng nói đến trong mắt phải của hắn vẫn còn hai ngàn phù văn nữa.
Tô Minh lập tức lắc người mang theo vài chục phù văn khổng lồ bước trên tầng gió tinh cầu. Gió cắt như đao, phù văn tan vỡ, thân hình hắn đã đạt đến cực hạn, mắt thấy sắp bị
xé rách da thịt thì phù văn trong mắt phải lại lóe lên.
Hai ngàn
phù văn ra hết, vòng quanh Tô Minh thành gió lốc cuốn hắn lao nhanh.
Tiếng ầm ầm không dứt. Lát sau, khi Tô Minh lao ra khỏi tầng gió thì phù văn bên cạnh hắn vẫn còn lại kha khá, thân thể không chịu nhiều tổn
thương, dù lúc này hắn không ở đỉnh cao nhưng tốt hơn mấy lần trước
nhiều.
*Ầm!*
Tô Minh lao ra khỏi tầng gió, đứng trên bầu
trời tu chân tinh. Bầu trời là màu vàng, mặt đất cũng màu vàng. Một cây
màu vàng khổng lồ to cỡ nửa tu chân tinh đứng sừng sững ở trong trời
đất, so sánh với cái cây thì Tô Minh nhỏ bé tựa con kiến.
Trên thân cây bóng dáng trong ký ức Tô Minh tựa đóa hoa, bọn họ mỉm cười với hắn, dịu dàng, ấm áp, như đang kêu gọi hắn đến.
Chính lúc này, một nhánh cây không có hoa từ phía xa quất đến, lao hướng Tô
Minh, tiếng chói tai rạch phá không gian, khiến tinh thần người rung
động. Tình hình này Tô Minh rất quen thuộc, mấy lần trước hắn đều là bị
nhánh quất trúng, thử thách thất bại.
Lần này, mắt Tô Minh chớp lóe. Hắn hít sâu, toàn thân phù văn khuếch tán ra ngoài, đụng vào nhánh cây quất đến.
Tiếng ầm ầm vang vọng, phù văn ngoài người Tô Minh đều vỡ ra, yếu ớt như là
không có chút sức đánh lại nhánh cây vậy, đây mới chỉ là một trong vô số nhánh cây, từ đó thấy ra sự cường đại của cây này.
Tùy theo phù
văn tan vỡ, nhánh cây quất tới đụng vào người Tô Minh. Lúc nó va chạm
vào hắn thì người Tô Minh máu thịt nhầy nhụa, bắn ra sau, thời gian lại
đảo ngược.
Nhưng khoảnh khắc này, khi thời gian đảo ngược đến
gần, nhánh cây đụng chạm vào thân thể Tô Minh thì hồn hắn lần đầu tiên
rời khỏi thân thể, mặc kệ phân thân đảo ngược, hồn hắn tựa đoàn khí vô
hình nhào hướng nhánh cây.
Lực lượng thời gian không giáng xuống
phân thân Tô Minh, hồn hắn cũng nằm trong năm tháng đảo ngược. Tuy
nhiên, Tô Minh là Tố Minh tộc, hắn có thiên phú khống chế thời gian, khi năm tháng đảo ngược quấy rầy hồn hắn thì lực lượng thời gian đảo ngược
tương tự bùng phát từ hồn hắn, đối kháng. Hồn Tô Minh rốt cuọc đụng phải nhánh cây.
Hắn diên cuồng dung nhập vào trong nhánh cây, hắn
nhìn thế giới màu vàng, mông lung, có vô số mạch lạc, chính giữa mạch
lạc nhiều vô số kể, Tô Minh thấy...một trái tim màu vàng!!!
Trái
tim không đập, như là đã chết, mạch lạc vàng vòng quanh, tử khí đậm đặc
tỏa ra từ trong trái tim. Tử khí xa xưa, tang thương, mục rữa, không
biết tồn tại bao nhiêu năm tháng lắng đọng.
“ Mau, mau, mau lên!!!’ Lòng Tô Minh thét gào.
Hồn hắn lan nhanh dọc theo nhánh cây, trong cảm giác của hắn vô số mạch lạc có một phần nhỏ bị hồn phủ lên, hắn có cảm giác rằng khi hồn có thể phủ lên hết mạch lạc thì hắn thành công đoạt xá.
Nhưng cái này dù sao là đoạt xá, nhất định sẽ gặp phản kháng, càng mau thành công thì càng tốt.
Thời gian trôi qua từng giây phút, chớp mắt đã là bảy giây. Hồn Tô Minh lan
tràn, giờ mới chỉ có một phần nhỏ, chính lúc đó trong cây phát ra tiếng
gầm tức giận. Cùng với tiếng gầm, cây trong tu chân tinh lắc lư, thậm
chí là tu chân tinh chớp mắt bùng phát ra tiếng kinh thiên động địa.
Ngay sau đó, Tô Minh có thể thấy mạch lạc chớp lóe ánh sáng vàng, vặn vẹo,
những mạch lạc bao phủ trái tim vàng càng kín kẽ hơn, hợp thành một phù
văn vàng.
Phù văn chợt lóe.
Tô Minh cảm giác có lực lượng
vô hình khổng lồ không thể hình dung cường đại đủ tiêu diệt hắn từ phù
văn chợt lóe bắn hướng hắn. Có ý chí cực kỳ tức giận, thậm chí có chút
sợ hãi vươn đến.
“Chết, chết chết!!! “
Ý chí này cực kỳ
mạnh liệt, ầm ầm rơi vào người Tô Minh, hóa thành sát khí điên cuồng
muốn diệt hồn hắn. Bỗng nhiên lực lượng này cực kỳ đột ngột hóa thành
lực thời gian đảo ngược.
Dường như có quy tắc trong vô hình khống chế mọi thứ, đem lực lượng có thể tiêu diệt Tô Minh chuyển bín thành
thời gian đảo ngược, kéo theo hồn hắn rời khỏi thân cây, thụt lùi, đuổi
theo thân hình, lại dung nhập vào.
“ Tuế Trần Tử chết tiệt, dù
ngươi chết rồi thì quy tắc của ngươi cũng muốn ngăn cản ta ư? Ta phải
giết hắn, giết hắn! hắn là kẻ uy hiếp, là kẻ thứ ba ngàn bảy trăm bốn
mươi hai dám đoạt xá ta nhưng là duy nhất khiến ta thấy nguy hiểm!!! “
Đó là thanh âm cuối cùng Tô Minh nghe thấy, khi hồn dung nhập vào thân
hình thì bên tai vang tiếng nổ, khi mọi chuyện yên tĩnh lại, hắn mở mắt
ra thì đã đứng ở chỗ mười vạn bia đá, bia đá trước mặt hắn trở thành hai ngàn bốn trăm mét.
“Thất bại...” Tô Minh khẽ thì thào, nhưng rồi mắt lóe tia sáng âm u.
“ Nhưng cũng thành công!” Tô Minh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bia đá của mình.
'Có thể sử dụng tất cả thủ đoạn, mình đoạt xá cây vàng cũng được cho phép,
dù là cây vàng cuối cùng định diẹt mình cũng bị quy tắc của Tuế Trần Tử
ngăn cản, không thể tổn thương mình chút nào, chỉ khiến thời gian đảo
ngược mình trở lại nơi đây.'
'Như vậy xem ra năm đó trước khi
chết Tuế Trần Tử đặt ra quy tắc là ý chí cao nhất, coi như là cây vàng
đó cũng bị ý chí hạn chế, nó không thể tiêu diệt mình, cho mình vô hạn
cơ hội đoạt xá!'
Mắt Tô Minh chớp lóe, dù có thất bại nhưng nếu
chuyện dễ dàng công mới là kỳ quái, thất bại một lần có đáp án khẳng
định, hắn có niềm tin rất lớn.
'Mình nhất định có thể đoạt xá cây vàng, trải con đường thần nguyên cho mình đi hướng...hiên tôn!’ Trong
mắt Tô Minh lóe tia sáng tràn đầy tự tin. Hắn hít sâu, mắt dần khép kín.
'Trước mình có ba ngàn bảy trăm bốn mươi mốt người từng đoạt xá cây vàng nhưng không ai thành công, bởi vì cách họ đoạt xá khác với mình. Đoạt xá trở
thành phân thân là thuật thiên phú của Tố Minh tộc ta! Bảy giây đối
phương mới phát hiện mình đoạt xá, hoặc là lúc trước nóa lơ là, nhưng
không chừng là có thời gian đặc biệt nào đó. Mình phải thử lại mấy lần
mới khẳng định được!'
Bất giác khiến bia đá trở thành mười vạn
mét không còn là trọng điểm mà Tô Minh chú ý, mục tiêu của hắn trở thành đoạt xá cây vàng.
Một lần thất bại khiến Tô Minh càng cố chấp việc đoạt xá hơn, không thành công đoạt xá hắn quyết không bỏ qua.