Sâu trong biển sương mù, trên đại lục mà Trần Phần Tộc
ở, trên một tòa tháp chỉ cao mấy trăm tượng có một ngọn lửa
như con mắt dựng đứng. Trong con mắt này, Tô Minh đang khoanh chân
ngồi không nhúc nhích.
-
Gian ngoan mất linh giống hệt phụ thân ngươi năm đó. Ta đã nói
với ngươi nhiều lần rồi, năm đó phụ thân ngươi xảy ra xung đột
với thúc thúc ngươi nên mới đi. Lúc đó ta đang ở bên ngoài,
không thể vào chạy về được. Về phần ngươi... Năm đó ta đã từng gieo một quẻ cho phụ thân ngươi, quái tượng bên biểu hiện cuộc
đời này hắn không có con nối dõi.
- Cho nên ngươi ở ngoài, ta mới không sai người đi ra ngoài tìm kiếm.
- Nhưng ta thừa nhận quái tượng luôn có lúc biến hóa. Đây là
do ở bên ngoài, phụ thân người gặp được người có thể làm vận
mệnh thay đổi. Cho nên sự xuất hiện của ngươi là do nghịch quẻ
mà ra, nên tu vi của ngươi mới có thể trong mấy ngàn năm mà đi
đến cảnh giới như thế, hơn nữa lại có thể thức tỉnh Lam Viêm.
Đứa trẻ nhìn Tô Minh bên trong hỏa diễm, cau mày mở miệng nói.
Hắn nhốt Tô Minh chín ngày. Từ ngày đầu tiên bắt đầu, đối
phương đã không ủng hộ Trần Phần Tộc, lại càng không muốn trở
thành tộc nhân. Hôm nay đã là ngày thứ chín rồi mà vẫn như
cũ, thậm chí còn không nói thêm gì nữa mà lấên lặng phản
kháng.
Chuyện này làm lão tổ Trần Phần Tộc vô
cùng căm tức. Nếu không phải tộc nhân, hắn sẽ sớm dùng một
cái tát trực tiếp giết chết rồi, căn bản là không nói nhiều
lời. Cho dù là tộc nhân, nhưng nếu tư chất tầm thường thì hắn
cũng không thèm để ý như trước, đã không muốn thành tộc nhân
Trần Phần Tộc thì cút ngay đi, tự sinh tự diệt.
Nhưng Tô Minh trước mắt lại làm hắn vô cùng hài lòng. Tuổi còn nhỏ đã có tu vi như thế, lại còn thức tỉnh Lam Viên. Ở độ
tuổi này, cho dù là huynh đệ Trách Dung thì cũng không thể làm được. Thậm chí Trần Phần lão tổ còn nghĩ, nếu bồi dưỡng
tốt thì rất có thể sẽ trở thành tồn tại Chưởng Duyên Sinh
Diệt thứ hai trong tộc.
Cơ trí nhưng có huyết
tính, chấp nhất nhưng không thiếu vọng động. Mấy ngàn năm cô
độc, tuy nói tâm tính hơi sai lệch nhưng lại có chuyến lịch lãm mà những tộc nhân khác không thể nào có được.
- Không thể nói. Đây là cảnh giới, cũng như ba chữ kia, không
thể nói. Nếu không đến tu vi này thì không thể nói được, nếu
không thì sẽ xảy ra đại họa. Đây là cảnh giới vượt qua khỏi
sức tưởng tượng của chúng ta.
Tô Minh trầm mặc. Đây
là lần đầu tiên hắn được nghe cặn kẽ về các cảnh giới. Giờ
phút này, thần sắc của hắn nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng lại dậy sóng lớn. Những cảnh giới này như những khe rãnh đang mở ra trước mặt hắn, giống như kích phát chấp nhất của Tô
Minh. Hắn khát vọng một ngày nào đó mình có thể bước qua
những khe rãnh này để đát tới cảnh giới không không thể nói,
hoặc là... không dám nói!