Sở dĩ phải tỏa khí tức của Ách Thương ra bởi cái gọi là Phần Linh biến của Tô Minh tất nhiên là giả dối. Đây chỉ là biến hóa bề ngoài mà thôi. Nhưng những tộc nhân Trần Phần tộc khác, một khi hóa thân thì tu vi sẽ tăng vọt.
Do đó nếu sau khi Tô Minh biến thân mà tu vi vẫn như cũ thì sẽ bị đối phương nhận ra sự giải dối.
Mà thu khí tức Ách Thương vào, tu vi bản thân Tô Minh sẽ gia tăng, như thế cũng khiến thân thể bị hắn điều khiển này lập tức tăng tu vi, tốc
độ và khí thế gia tăng. điều này hầu như giống hệt tộc nhân Trần Phần
tộc biến hóa thành Phần Linh.
Khi Tô Minh truyền thần niệm
ra, bốn người Huyền Thương lập tức ngưng thần cùng Huyền Thương huyễn
hóa ra trong đầu hình dáng Trần Phần tộc biến thân. Hạc trọc lông cũng
dùng toàn lực, nội tâm kêu gào tinh thạch, cùng chí bảo Huyền gia, lấy
Tô Minh làm chủ hồn mà triển khai biến hóa.
Tô Minh không
biết thân là con trai của tộc trưởng, thân là tộc nhân có ký hiệu chín
ngọn lửa của Trần Phần tộc thì sau khi biến thân sẽ có dạng gì, chỉ có
thể tự phán đoán.
Khi biến hóa, ký hiệu ngọn lửa trên mi tâm hắn nhanh chóng dung hợp một chỗ, thân thể cũng nhanh chóng bị biển
lửa bao phủ. Ầm ầm, một Phần Linh giống hệt lúc trước không ngờ xuất
hiện trong sương mù.
Tô Minh cố ý để tốc độ biến thân chậm
chạp, hai mắt ẩn chứa ngọn lửa. Theo biến thân, hắn nhanh chóng quan
sát biến hóa nét mặt của những người chung quanh, nhất là chín lão già
Kiếp Dương vừa tới, nhất là người vừa nhắc nhở mình biến thân. mười
người này là trọng điểm để Tô Minh quan sát.
Dưới sự quan
sát của hắn, hắn phát hiện ra khi mình biến thân, thân thể của chín lão già Kiếp Dương chợt dừng lại, không tiếp tục ra tay mà ngưng thần quan sát. Nhưng khi bọn họ thấy dáng vẻ mình biến thân giống hệt các tộc
nhân khác thì bảy người trong đó thần sắc như thường, như hai người
trong đó lại mơ hồ như thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh tượng này
khiến tâm thần Tô Minh ngưng tụ, lại nhìn về phía lão già nhắc nhở mình vừa rồi, thấy thần sắc của hắn hơi thất vọng.
Tâm niệm Tô
Minh nhanh chóng chuyển động, ngay lúc thân thể biến hóa hoàn toàn liền giơ chân phải lên, dậm mạnh vào tinh không, miệng cũng quát khẽ.
Lập tức ký hiệu ngọn lửa dung hợp trong mi tâm bỗng bộc phát ra ngọn
lửa màu lam. Ngọn lửa màu lam này do tia màu lam trên cánh tay phải Tô
Minh biến thành, giờ phút này bao phủ toàn thân hắn, khiến cự nhân hỏa
diễm của Tô Minh biến thành trong nháy mắt biến thành hỏa nhân màu lam.
Biến hóa này, ngọn lửa ẩn chứa trong đôi mắt Tô Minh cũng không lơ là
chút nào, ánh mắt lấp lánh. Hắn lập tức thấy thần sắc của chín lão già
Kiếp Dương đồng thời xuất hiện biến hóa, thậm chí lộ vẻ khẩn trương và
rung động.
Còn lão già vừa nhắc nhở mình thì từ thất vọng liền biến thành kích động.
Tô Minh nhìn thấy thế, không chần chờ chút nào nữa, mặc dù còn hơi
không khẳng định nhưng hôm nay cũng không suy nghĩ nhiều, cắn răng hoàn thành biến thân.
Hiện ra trước mặt mọi người là một cự nhân hỏa diễm lớn chừng mười trượng, lửa trên thân thể là màu xanh. Trong
tinh không này, ở nơi có tộc nhân Trần Phần tộc vờn quanh, lửa của Tô
Minh trở thành ngọn lửa lộng lẫy nhất.
Nếu chỉ có biến hóa
thân thể thì chưa làm cho người ta rung động. Nhưng sau đó khí thế trên người Tô Minh bộc phát ra vẫn là Kiếp Dương nhưng so với Kiếp Dương
bình thường thì đã mạnh mẽ hơn nhiều, uy áp khiến những tiếng nổ vang
lên liên tục, làm chín lão già Kiếp Dương kia cũng biến đổi thần sắc,
nhanh chóng lui lại.
Mà đây chỉ là Tô Minh thu khí tức của
Ách Thương vào chứ không phải là phân thân Ách Thương chính thức tới.
Nếu không thì có chí bảo này, hắn có thể đánh với đại năng Chưởng cảnh
rồi!
Mà chí bảo này lại có thêm Hạc trọc lông, tạo thành một tầng phòng hộ hoàn mỹ, khiến khí tức Ách Thương của Tô Minh căn bản
không tản ra ngoài, cũng khiến một tia sơ hở cuối cùng bị đánh tan
thành mây khói.
Hầu như ngay khi thân thể Tô Minh biến thành màu lam, ở sâu trong sương mù, nam tử trung niên Trần Phần tộc đang
ngồi khoanh chân đả tọa trên tháp cao vạn trượng vốn đang nhắm mắt, giờ phút này mở bừng Du Mục, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trước người, thần sắc biến hóa, thân thể cũng đứng lên.
- Lại có thể đạt tới Lam Viêm biến!!
Cùng lúc đó, trong sương mù phía trên, thân ảnh mơ hồ nhìn như trẻ con kia khóe miệng mỉm cười. Hắn thấy Tô Minh biến thành một hỏa nhân màu lam, toàn bộ nghi ngờ tan biến cả. Trên thực tế chỉ sợ là đối phương có biến thành Xích Viêm tầm thường hắn cũng sẽ không hoài nghi, chẳng qua chỉ hơi thất vọng mà thôi.
Dù sao thì Xích Viêm thì bất cứ tộc nhân nào khi thức tỉnh cũng đạt được, nhưng Lam Viên thì khó khăn
quá nhiều, cần tới hai lần thức tỉnh. Chuyện này không liên quan tới tu vi mà quan trọng là huyết mạch.
- Thời gian mấy ngàn năm, tu vi đạt tới Kiếp Dương, huyết mạch đạt tới Lam Viêm biến... Trách Dung, ngươi tặng cho tộc quần một món quà lớn rồi!
Thân ảnh mơ hồ cười đứng dậy, cất bước về phía chiến trường của Tô Minh.
- Tu vi đứa nhỏ này đạt tới Kiếp Dương nhưng không có mặt trời biến ảo ra, cũng nói rõ hắn còn không phải là Kiếp Dương chân chính, chỉ là có được cơ may mà thôi.
- Như thế cũng giải thích được nguyên nhân tại sao mấy ngàn năm đã đạt được chiến lực như vậy. Không tồi, vô cùng không tồi!
Thân ảnh mơ hồ kia đúng là một đứa trẻ, trông chỉ như bảy tám tuổi.
Hắn cười cười cất bước, thần sắc lộ vẻ tán thưởng thoải mái, tràn ngập khuôn mặt.
Trên chiến trường, sau khi Tô Minh biến thân liền nhìn về chín người Kiếp Dương kia. Bốn phía lúc nàên lặng. Ánh mắt cả đám tộc nhân Trần Phần tộc nhìn về phía Tô Minh đều không giống trước, trong ánh mắt lộ vẻ tôn kính, ẩn chứa sự cuồng nhiệt.
- Chín người các ngươi muốn giết ta sao?
Tô Minh nhìn về phía chín người Kiếp Dương, lạnh lẽo nói, uy áp mênh
mông tràn ra theo lời nói, cuốn động sương mù bốn phía quay cuồng, ầm ầm chấn động.
Sắc mặt chín người biến hóa, nội tâm truyền ra
sự khổ sở. Bọn họ biết trong tộc có quy định, trong đó lấy ký hiệu lửa phân chia. Chín người bọn họ mới có chín ký hiệu, vừa rồi ra tay đã là xúc phạm tộc quy. Nhưng dù sao đối phương còn chưa tính là tộc nhân,
thật ra cũng không ngại lắm.
Nhưng hôm nay sau khi đối phương biến thân, nhất là xuất hiện Lam Viêm biến, bọn họ biết người này căn bản không cần ai tới xác định đã là tộc nhân của Trần Phần tộc rồi. Hơn nữa ký hiệu chín ngọn lửa, dung hợp một chỗ tạo thành uy áp còn mạnh
hơn tu vi nhiều.
Dù là Tộc Trưởng cũng không có quyền giết một tộc nhân vừa có ký hiệu chín ngọn lửa, đồng thời lại có Lam Viêm biến.
Ngay lúc chín người Kiếp Dương chần chờ, một tiếng cười dài phá vỡ sự yên tĩnh này. Tiếng cười kia cuốn sương mù đi, một thân ảnh mơ hồ đột
nhiên đi ra, trong lúc cất bước liền hiện rõ dần, cuối cùng biến thành
một đứa trẻ tóc trắng.
Đứa trẻ này xuất hiện, lập tức khiến
thần sắc chín người Kiếp Dương đại biến. Bọn họ không chần chờ chút nào, vội vàng quỳ lạy.
- Bái kiến lão tổ!
Còn cả tộc nhân Trần Phần tộc và lão già vừa rồi nhắc nhở Tô Minh, lúc này cũng
mang vẻ sùng kính và cuồng nhiệt, lập tức quỳ lạy.
Hai mắt Tô Minh co rút lại, nhìn lão già này đi tới. Uy áp trên thân thể lão già này có thể khiến hắn cảm nhận rất rõ ràng. Đây là Chưởng Duyên Sinh
Diệt.
Loại cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng cực hạn này khiến Tô Minh biết, người này là Chưởng cảnh đại thành, hầu như có
thực lực ngang với vị trấn thủ Tứ Đại Chân giới mà hắn gặp năm xưa.
- Ngươi tên gì.
Trên mặt đứa trẻ lộ nụ cười, nhìn Tô Minh hỏi.
- Mặc.
Tô Minh lạnh nhạt nói, bốn người Huyền Thương trong tâm thần cũng khẩn trương. Tô Minh trở lời không giống tên bọn họ đã định trước. Nhưng
tất cả do Tô Minh làm chủ, cùng nhau đi tới. Hắn quyết định mang tính
mấu chốt, rõ ràng tốt hơn quá nhiều so với kế hoạch của bọn họ, cho nên dù lo lắng nhưng bọn họ cũng không truyền thần niệm đi.
- Ồ? Vì sao lại có tên này?
Đứa trẻ khẽ cau mày. Đây không phải là tên Trần Phần tộc bọn họ.
- Bởi vì trong trí nhớ của ta, nơi ta ở có một người quan trọng. Họ hắn là họ Mặc.
Tô Minh bình tĩnh nói, giọng nói mang theo vẻ quật cường.
- Phụ thân ngươi là ai?
Đứa trẻ lại hỏi.
Tô Minh lạnh lùng nhìn đứa trẻ, không nói gì.
Đứa trẻ này cũng nhìn hắn, trong lòng lại thầm thở dài. Hắn có thể
nhân ra trong mắt người này có oán khí và bi phẫn. Điều này căn bản
không cần trả lời. Phụ thân hắn tại lúc hắn mới ra đời đã mất mạng. Hắn được một người họ Mặc nuôi lớn, sở dĩ có thể tìm tới đây, nhất định là do Trác Dung trước khi chết nhờ cậy, để lại tín vật và chỉ dẫn cho
hắn.
- Ta không có phụ thân.
Tô Minh hừ lạnh một tiếng.
- Nói cái gì!
Đứa trẻ quát khẽ, giọng nói nặng nề, tiếp tục mở miệng.
- Phụ thân ngươi tên là Trác Dung, là tộc trưởng đời trước của Trần
Phần tộc. Ta nhìn hắn lớn lên. Mà ngươi là tộc nhân của Trần Phần tộc,
là thiếu tộc trưởng của tộc ta!
- Bỏ đi. Chuyện có liên quan tới phụ thân ngươi, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết. Hiện giờ, con à, ngươi về tới nhà rồi!
Đứa trẻ nhìn Tô Minh, trên mặt lộ vẻ hiền lành.
- Ta không phải tộc nhân của Trần Phần tộc. Ta tới nơi này chỉ là muốn lấy di vật của Trác Dung, theo lời ngươi nói. Trần Phần tộc các ngươi
có thể vứt bỏ cha con ta ở bên ngoài mấy ngàn năm, ta...
Giọng nói của Tô Minh càng lộ vẻ quật cường nhưng không đợi hắn nói
xong, đứa trẻ kia đã lập tức vung tay. Lập tức sương mù khắp nơi đồng
thời nổ vang, bỗng nhiên hóa thành một bàn tay khổng lồ, hầu như chiếm
nửa tinh không, vô biên vô hạn.
Sau khi xuất hiện, bàn tay
này nắm chặt lại, túm lấy không chỉ Tô Minh mà cả các tộc nhân Trần
Phần tộc bốn phía. Tiếng nổ vang truyền ra, Tô Minh vốn có thể chống cự nhưng không ra tay.
Trong tiếng nổ vang này, ở phía xa xa
nhìn lại có thể ấy bàn tay khổng lồ này đưa về Trần Phần tộc, sau đó
tán ra, lại hóa thành sương mù. Nhưng sương mù trong chỗ của Trần Phần
tộc lại biến mất toàn bộ.