- Chấn Danh Chi Địa...
Ánh mắt Tô Minh rơi vào chín
cột sáng có ánh sáng năm màu đang lưu chuyển kia, sau khi phân
biệt nhìn từng cái thì đã dần dần kết hợp với trí nhớ của
Đạo Không trong đầu.
Trong trí nhớ của Đạo Không, trong chín nơi Chấn Danh Chi Địa này, dùng tu vi của hắn thì chỉ có thể xông qua tầng thứ sáu trong Đệ Nhất Chấn Danh Chi Địa thôi.
Về tầng thứ bảy thì dùng tu vi của hắn căn bản không thể nào
xông qua được.
Nhưng chỉ mới xông qua tầng thứ sáu mà
hắn đã nhận được một viên Tạo Hóa Đan. Viên đan dược này đã
giảm bớt cho hắn mấy trăm năm khổ tu.
Về phần mấy
tầng sau trong Chấn Danh Chi Địa này thì người có thể xông qua
lại càng không nhiều. Trong trí nhớ của Đạo Không, từ xưa đến
nay chỉ có ước chừng hơn ba trăm người xông qua tầng thứ chín
của Đệ Nhất Chấn Danh Chi Địa, trong đó một phần là tộc nhân
dòng chính, phần còn lại thuộc về những tộc khác của Đạo
Thần Tông.
Nhưng tộc nhân dòng chính thì lúc
nào cũng có thể đến chín nơi Chấn Danh Chi Địa này, còn những đệ tử tộc khác thì phải được sự cho phép của trưởng bối
thì mới có thể đến.
Nhìn hơn ba trăm người tưởng
không ít nhưng thực ra đây chính là toàn bộ số người trong vài
vạn năm qua. Nếu phân tán ra thì phải khoảng một hai trăm năm
mới xuất hiện một đệ tử Đạo Thần Tông có thể xông qua Đệ
Nhất Chấn Danh Chi Địa.
Nhưng nơi Đệ Nhất này cũng có tổng cộng chín tầng, các tầng càng ngày càng gian nan. Mà sau
khi xông qua chín tầng thì sẽ bị khiêu chiến tư cách đi Chấn Danh Chi Địa kế tiếp, bất kể tộc thứ hay các tộc khác, cho dù là tộc nhân dòng chính thì nhất định phải tuân theo quy tắc này.
- Chín vị Điện Hạ được sắc phong làm Điện Hạ lần này đều
đã xông qua chín tầng của Đệ Nhất Chấn Danh Chi Địa. Ta nhớ tên
của Đạo Không Điện Hạ hình như xếp thứ hạng hơn một ngàn của
Đệ Nhất Chấn Danh Chi Địa thì phải. Hình như là xông qua tầng
thứ bảy? Sau đó lên tầng thứ tám thì đã thất bại khoảng hơn
bốn trăm lần đấy.
Thiếu nữ gầy gò tên Mã Phi liếc nhìn Tô Minh, vẻ mặt chết lặng mở miệng.
Tô Minh không nói gì, thu hồi ánh mắt nhìn về phía chín Chấn
Danh Chi Địa này rồi quay người nhìn về chín đại lục, dựa theo trí nhớ Đạo Không trong đầu, nhàn nhạt mở miệng:
- Giờ Tông lão đã xuất quan, Tông Lão Điện ở đại lục nào?
Chín đại lục tổng cộng có chín Tông Lão Điện, mỗi một lần
đều có ba vị Tông Lão Đạo Thần Tông xuất quan để xử lý chuyện của Đạo Thần Tông. Trừ khi gặp được dịp nhiều Tông lão đồng
thời xuất quan, bằng không thì mỗi một lần Tông Lão Điện mở ra thì chỉ mở ra một cái, tám cung điện còn lại đều ở trong
trạng thái phong bế.
- Ở đại lục thứ ba.
Thiếu nữ gầy gò tên Mã Phi trừng mắt nhìn hắn.
Tô Minh không nói hai lời, thân thể nhoáng lên một cái, lập tức hóa thành một đạo cầu vồng gào thét thẳng đến đại lục thứ
ba. Trong vòng tròn đại lục này, nếu chỉ biết những con số
thì người ngoài rất khó phân biệt được từng cái cụ thể nhưng Tô Minh có trí nhớ của Đạo Không. Giờ phút này, hắn không chần
chờ chút nào, lập tức gào thét giữa không trung, tốc độ cực
nhanh, trong tích tắc đã tới đại lục thứ ba này.
Nơi
đây vô cùng rộng lớn, núi cao mọc lên san sát như rừng, thực
vật tươi tốt, những thành trì trên đại địa như cự thú đang ngủ say. Từng trận uy áp khủng bố vẫn tràn ra như ẩn như hiện ở
một số nơi trên đại lục này.
Tô Minh bay thẳng một
đường không dừng lại chút nào. Thời gian dần trôi, phía trước
hắn, vị trí phía đông của đại lục xuất hiện ba tòa tháp cao.
Ba tòa tháp này vờn quanh tạo thành các góc, trên đỉnh có
những ánh sáng kết nối lại. Từ xa nhìn lại, những tia sáng này chớp động liên tiếp lẫn nhau tạo thành hình một tam giác.
Màn sáng nhu hoàn vờn quanh bốn phía. Màn sáng hình tròn này như bao phủ ba cái tháp cao. Ở giữa nhìn lại, nó giống như
một cái bọt khí tản mát ra ánh sáng lưu ly, trong đó còn có
một chút điện quang đang chạy. Cảnh tượng này giống như một
quả cầu thủy tinh lớn trên nền tam giác, cũng giống như đại
não của sinh linh.
Tô Minh tới gần, từng trận uy áp từ đây khuếch tán ra bốn phía khiến nơi đây hoàn toàn yên tĩnh.
Tô Minh dừng lại rồi hạ xuống đại địa. Hắn đứng trên bùn
đất, hai mắt lóe ra một tia không thể tra rồi ôm quyền cúi đầu
về phía cung điện kỳ dị kia.
- Đạo Không cầu kiến ba vị Tông lão.
Giờ phút này, Mã Phi mới không kịp thở mà tiến đến. Nhưng
nàng không đứng quá gần mà chỉ đứng bên ngoài mấy ngàn trượng tức giận nhìn Tô Minh. Vừa rồi Tô Minh một đường phá không,
tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã vô tung vô ảnh. Nếu không
phải nàng có bảo vật có sư tôn cho thì chỉ sợ không biết phải bao lâu mới có thể đuổi theo nữa.
Nhưng đúng lúc
này, hai mắt của thiếu nữ gầy còm đột nhiên co rụt lại, cả
người liên tục lui về phía sau mấy bước, thần sắc lộ ra vẻ
kinh nghi. Trong mắt nàng, nàng thấy rõ ràng trong nội đường
của Tông Lão Đường đột nhiên bộc phát ra ánh sáng mãnh liệt.
Ánh sáng này tạo thành một tam giác trận khổng lồ do vô số
tia chớp nhỏ tạo thành. Nó bay lên từ trong Tông Lão Điện rồi
hàng lâm thẳng xuống chỗ Tô Minh. Tất cả đều xảy ra vô cùng
nhanh chóng, có thể so với nháy mắt.
Quầng sáng tam
giác lập tức rơi xuống đỉnh đầu Tô Minh. Lúc giáng xuống đại
địa, nó cũng bao phủ thân thể Tô Minh trong tam giác này. Trận
pháp này chỉ lớn chừng vài chục trượng. Giờ phút này, những
tia chớp liên tục bay ra từ ba tòa tháp cao bên cạnh, âm thanh
rầm rầm vang vọng không ngừng.
Thần sắc Tô Minh như
thường, không có chút biến hóa nào. Hắn ngẩng đầu, cũng không
nhìn tam giác trận tia chớp đã vây hắn lại mà là nhìn qua Tông Lão Điện, bình tĩnh mở miệng:
- Không biết ba vị Tông Lão làm thế này là có dụng ý gì?
Một tiếng hừ lạnh truyền ra từ trong Tông Lão Điện.
- Ngươi là ai?
Theo âm thanh hừ lạnh quanh quẩn, một tiếng già nua mang theo
khí tức tiêu sát và âm trầm lập tức truyền ra khién bốn phía
lạnh như băng.
Thần sắc Tô Minh vẫn như trước, không có chút biến hóa, không lộ ra bất kỳ suy nghĩ trong lòng nào.
Lực khống chế này đã được tôi luyện ở phế tích Thần Nguyên,
giờ Tô Minh diễn đương nhiên sử dụng lô hỏa thuần thanh.
- Không biết ba vị Tông lão có ý gì vậy?
Tô Minh cười nhạt một tiếng.
- Không nói đúng không?
Âm thanh âm trầm này vang vọng xung quanh. Những tia chớp trong
tam giác trận xung quanh Tô Minh bỗng nhiên xoay tròn, từng trận
ánh sáng sắc bén chớp động giữa không gian. Một luồng khí tức
mà ngay cả Tô Minh cũng cảm thấy nguy hiểm lập tức truyền ra
từ trong tam giác trận này.
Thần sắc Tô Minh vẫn không biến hóa chút nào, trầm mặc đứng đó không nhúc nhích, tùy ý để tam giác quang trận này xoay tròn rồi co rút mãnh liệt về
phía hắn. Khí thế quang trận này dường như muốn xé nát thân
thể Tô Minh ra vậy.
Hắn đánh cược, đánh cược chính
là Tông lão Đạo Thần Tông này chỉ hoài nghi chứ không phải
chính thức biết được hắn không phải Đạo Không. Nếu Đạo Không
chỉ là tộc nhân dòng chính thì thôi nhưng giờ hắn đã được sắc phong làm Điện Hạ, kể từ đó, cho dù là ba Tông lão này thì
cũng không thể dễ dàng diệt sát hắn được.
Mà quan trọng nhất là Tô Minh không thèm để ý đến tam giác quang trận này.
Dù uy áp truyền ra mang theo nguy hiểm mãnh liệt nhưng nếu Tô
Minh bộc phát ra toàn bộ tu vi, lại để chân thân Ách Thương xuất hiện thì trận pháp này cũng chỉ có thể tổn thương da lông
của hắn thôi chứ không thể nào giam cầm được.
Dù sao đây cũng chỉ là một trận pháp có thể phong ấn đại năng Chưởng Cảnh mà thôi.
Ba vị Tông lão này thế nào cũng không tưởng tượng được tu vi
hôm nay của Tô Minh nhìn như Kiếp Nguyệt nhưng là Kiếp Nguyệt
trước đó chưa từng có. Thân thể hắn đã cường hãn vượt qua cả
Chưởng Cảnh, sau khi hắn dung hợp chân thân và phân thân của hắn
thì còn có thể chiến đấu với đại năng Duyên Cảnh. Thậm chí
nếu thời điểm nguy cơ sinh tử thì Tô Minh sẽ không chút do dự
triệu hồi Đệ Ngũ Hỏa Lò để Hỏa Lò hàng lâm Đạo Thần Chân
Giới.
Hắn căn bản không thèm để ý đến ba luồng khí
tức của Tông lão Duyên Cảnh đại thành này. Hắn để ý chính là tồn tại còn ẩn giấu trong Đạo Thần Tông, thân phận khiến Tô
Minh cứ chần chờ, Đạo Thần Lão Tổ!
Nếu suy đoán của hắn là đúng thì hắn càng có thể hoành hành trong Đạo Thần
Tông này giống như trong nhà vậy.
Cho nên hắn dám đánh cược.
Uỳnh một tiếng, thần sắc Tô Minh không biến hóa chút nào. Tam
giác quang trận này thu lại cách thân thể Tô Minh một tấc thì
bỗng nhiên dừng lại.
- Ba người bọn ta thân là Tông
lão Đạo Thần Tông. Sau khi ngươi trở về từ Thần Nguyên, tu vi
hoàn toàn khác hẳn với năm đó, càng có đại năng đi theo, không
thể không khiến người khác hoài nghi là có dị tộc đoạt xá.
Nếu ngươi chỉ là một tộc nhân dòng chính tầm thường thì thôi
nhưng ngươi đã là Điện Hạ thì không thể từ chối khảo nghiệm
huyết mạch dung hồn.
Trong Tông Lão Điện truyền ra âm
thanh của một lão giả khác. Âm thanh này bình tĩnh hơn nhiều,
cũng không có quá nhiều âm trầm và rét lạnh như người vừa
nãy.
Không đợi Tô Minh mở miệng, tam giác quang trận
bên ngoài thân thể Tô Minh lập tức biến thành màu máu rồi mãnh liệt nhào đến Tô Minh. Trong nháy mắt dán chặt lấy thân hình
hắn, nó giống như lạc ấn. Cùng lúc đó, một luồng khí tức
khiến toàn thân huyết dịch Tô Minh sôi trào trực tiếp tiến nhập vào trong thân thể hắn, dung nhập vào máu, chui vào xương tủy.
Trong quá trình này, thần sắc Tô Minh vẫn như thường.
Uỳnh một tiếng, sau khi luồng khí tức này du tẩu một vòng,
trên người Tô Minh lập tức tràn ra huyết quang nồng đậm. Lúc
huyết quang này đang lóng lánh giữa không trung, mỗi tháp cao
bỗng nhiên bay ra từng đạo cầu vồng rồi hóa thành ba hạt châu
lớn cỡ nắm tay lơ lửng giữa không trung.
- Đây là ba
viên Huyết Mạch Châu do Đạo Thần Lão Tổ đưa ra trước khi bế quan vào vạn năm trước. Trong đó có lực lượng huyết mạch nồng đậm để khảo nghiệm, tuyệt đối sẽ không sai lầm, ngươi có thể yên
tâm.
Trong tòa tháp thứ ba truyền ra âm thanh của lão giả thứ ba. Âm thanh này nhu hòa, từ từ vang vọng.
Tô Minh nghe được câu này, thần sắc liền lộ ra vẻ cổ quái.
Ba hạt châu này nhanh chóng hấp thụ huyết quang phía trên Tô
Minh kia. Lập tức phía trên hắn xuất hiện hồng mang, chỉ là
hồng mang này hơi tối nhạt nhưng lại khiến hai mắt Tô Minh co
rụt lại.
Hắn có thể cảm giác rõ ràng trong chớp
mắt ba huyết châu kia xuất hiện, khí huyết và linh hồn trong
thân thể hắn liền kích động mãnh liệt. Nếu không phải có Tô
Minh áp chế thì nó đã hoàn toàn bộc phát ra rồi.
Dường như trong ba huyết châu này có chứa khí tức nào đó khiến tâm thần Tô Minh chấn động mãnh liệt, cảm giác như rất tinh
tường nhưng cũng lạ lẫm không khỏi hiện lên trong đáy lòng Tô
Minh.
Hắn trầm mặc, áp chế huyết mạch và linh hồn
kích động, hơi trì hoãn một chút. Trong nháy mắt hắn trì
hoãn, đầu óc của hắn liền uỳnh một tiếng, ba viên huyết châu
này lập tức hấp thu tất cả huyết quang tràn ra trên người Tô
Minh. Ngay sau đó, nó bộc phát ra hồng mang chói mắt, trình độ
nồng đậm dường như đã đạt đến cực hạn, sau đó lại biến đổi
thành màu bạc!
Màu bạc phủ lên thiên không khiến hào quang bao phủ xung quanh đều bị nhuộm thành một màu.