- Chị Hai! Chị Hai! - Đang ngủ cô bỗng nghe tiếng thét to của dì Ba kêu mẹ mình. Cô bật tỉnh vội chạy qua phòng ba mẹ.
- Con...con. Bà khóc thét như muốn ngất.
- Mình ơi! Mình ơi. Ba cô ấy ngơ người khuỵu chân xuống thất vọng.
- Mẹ à! Mọi người sao vậy? Tại sao mọi người lại khóc? Mẹ con làm sao?. Như Ngọc chạy từ cửa vào ngơ ngác mắt cô cay xè nước mắt cứ thế lăn. - Mẹ à! Mẹ con chỉ ngủ thôi. Mẹ dậy đi mẹ. Mẹ mở mắt ra nhìn con đi mẹ. Mẹ tỉnh dậy đi. Con còn chưa tăng món quà con tự làm cho mẹ mà. Mẹ ơi. Đây đây là hũ hạt con đã gấp cho mẹ. Người ta bảo khi gấp 1000 con hạt thì sẽ được một điều ướt. Chúng ta đã cùng gấp mà mẹ. Hôm trước chúng ta đếm thất lạc một con. Con tìm ra rồi mẹ à. Nó nằm trong cuốn tật của con ấy. Mẹ ơi dậy đi làm ơn đừng bỏ con làm ơn đấy. Cô cứ thế khóc nấc dù mọi người có chêm lời an ủi nhưng cô vẫn không thể nào tin nổi mẹ cô đã mất.
- Như Ngọc à! Dì Ba vỗ vai cô đau đớn. - Mẹ con mất rồi.
- Không con đã gấp đủ 1000 con hạt rồi mà dì. Con sẽ ước. Con sẽ ước cho mẹ tỉnh lại. Ông trời ơi đừng cướp mẹ con đi làm ơn. Con quỳ xuống lậy ông mà. Cô cứ thế khóc thật to tay ôm hũ hạt ước ngượn rồi đặt nó xuống quỳ lậy cầu xin.
- Con à đừng làm vậy mẹ con sẽ không muốn con như vậy. Hãy để mẹ con đi thanh thản đi. Dù chẳng ai muốn mẹ con mất nhưng mẹ con sống chỉ sống trong sự đau đớn của cơn bệnh dằn vặt. Dượng ba nước mặt rưng rưng vịn vsi cô.
- Không! Không thể được đâu. Mẹ ơi! Mẹ...mẹ ơi!. Cô lay mẹ cô trong vô vọng.
.
.
.
Gia đình cô chuẩn bị tang lễ, Cô là con duy nhất nên phải đứng trước tạ lễ. Mặt cô như cắt không còn một giọt máu nào. Mọi người đến chia buồn khá đông. Trong đó có một nhóm bạn đại diện lớp và cô chủ nhiễm cũng đến nên cô đành rời khỏi đỏ một chút để tiếp bạn bè và cô giáo.
Đang trên đường đưa mẹ cô ra mộ, tiếng khóc của mọi người trong nhà làm ông trời cũng đổ lệ nên đã đổ một cơn mưa xuống. Mọi người ai nấy cũng thương mẹ cô vì ngày yên nghỉ lại ẩm ước.
.
.
.
Cô trải qua những ngày tâm tối tồi tệ và cô đành phải trở lại học. Cô đi học nhưng chẳng có một tâm trạng nào cả. Cứ thế thời gian trôi dần qua, cô cũng đã là một học sinh cuối cấp 2. Tối hôm đó, đi học về cô thấy mọi người ngồi tập trung rất đông.
- Con chào mọi người. Cô lễ phép cúi chào.
- Con cũng ngồi vô đây đi. Ba con có chuyện muốn nói với cả nhà. Con cũng lớn rồi nên hãy tham gia đi. Ông ngoại nghiêm nghị lên tiếng.
- Vâng ạ
- Mọi người đông đủ rồi nên con xin phép được mở lời. Đã 4 năm trôi qua sau khi vợ con mất. Bây giờ con xin mạng phép bước thêm bước nữa. Con cũng muốn cái Ngọc có người chăm sóc ạ. Ba cô cất những lời nói làm lòng cô nặng trĩu.
- Vậy sao. Việc đó thì tùy con thôi. Dù sao mẹ cái Ngọc cũng mất được 4 năm rồi. Con có quyền bước thêm bước nữa. Bố chỉ sợ người đó không chấp nhận cái Ngọc. Con biết rồi đấy. Người xưa có câu Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng con à. Ông ngoại nhẹ nhàng cất lời.
- Con biết ạ. Con chỉ xin ý kiến của bố mẹ thôi chứ con chưa quyết định ạ.
- Vậy bữa nào nói bạn con đến chơi bố mẹ xem thử. Bà ngoại cũng có môtj chút đồng tình
- Vâng ạ.
Cô ấy không nói dì bỏ vào phòng. Cô bỏ cặp xuống bàn rồi leo lên giường nằm khóc. Cô không phải buồn vì ba cô sẽ lấy vợ mới vì cô lớn rồi có thể nhận thức và hiểu được những gì ba cô muốn làm mà cô nhớ mẹ của mình. Bỗng có một tiếng mở cửa:
- Con gái à! Giọng nhẹ nhàng trầm lắng của ba cô gần tiến tới.
- Ba ạ?. Cô hít hà rồi vội quẹt nước mắt đang lăn trên má.
- Con buồn ba sao? Ba xin lỗi. Ông trìu mến giơ tay gạt những giọt nước mắt gần môi cô.
- Không đâu ạ. Con lớn rồi. Con hiểu tại sao ba làm vậy mà. Cô vừa nấc vừa trả lời.
- Vậy sao con khóc?
- Con nhớ mẹ.
- Vậy sao. Ông đưa tay ôm cô vào lòng - Ba xin lỗi con gái. Ba muốn bước một bước nữa có được không? Ba muốn có một người thay mẹ con chăm sóc con, quan tâm con. Con có đồng ý không?
- Con hiểu mà. Dù sao mẹ cũng đã mất khá lâu rồi. Nếu ba thích người nào thì có thể cưới cô ấy. Con sẽ không nói gì đâu. Cô òa khóc trong vòng tay của ba cô.
- Cảm ơn con gái. Cảm ơn con đã hiểu cho ba. Đúng là con gái ba lớn thật rồi. Ba nghĩ mẹ con sẽ rất vui khi biết con đang ngày càng trưởng thành đấy. Nước mắt ông cũng đang dần dần chạy xuống gò mấ gầy guộc.