Cầu Xin Chỉ Đánh Mất Tâm Của Tôi Một Lần

Chương 1: Chương 1




Mây đen che phủ cả bầu trời, vài giọt mưa bay lất phất, dường như mọi thứ trở nên thật ảm đạm.

Khổng Nhã Nhiên ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Khóe miệng ko nhịn được câu lên một nụ cười mê hồn.

Cuối cùng hôm nay cô cũng có thể danh chính ngôn thuận trở thành vợ anh, cái giá bỏ ra thật đắt, nhưng vô cùng xứng đáng. Tâm trạng hiện nay không biết nên diễn tả bằng từ ngữ như thế nào, có vui sướng, có hồi hộp, có mong chờ và có một chút ngượng ngùng.

Nhưng, cô không biết, màu sắc của bầu trời hôm nay cũng là màu sắc của cuộc đời cô sau này.

Hôn lễ một hồi diễn ra.

Sau khi cha xứ tuyên thệ xong, mọi người liền huớng về phía màn hình đặt ở sân khấu nhỏ, xem một cái video clip.

Trên màn hình dần hiện ra hình ảnh. Nhưng không phải là ‘tuần trăng mật trước thời hạn’’ như giới thiệu mà khung cảnh ở trong một quán coffee thanh nhã. Có hai người phụ nữ ngồi đối diện với nhau, người mặc áo đỏ khuôn mặt lạnh lẽo mang theo tức giận đứng bật dậy, tay cầm ly coffee nóng hắt thẳng vào người đối diện. Nhưng người bị hắt coffee chỉ quỳ xuống cầu xin người mặc áo đỏ, khuôn mặt đáng thương vô hại. Sau đó thì màn hình tối đen lại.

Khổng Nhã Nhiên kinh hoảng, người mặc áo đỏ đã hắt coffee đó chẳng phải là cô sao? Kinh ngạc qua đi, chỉ còn lại cay đắng, cô nở một nụ cười tự giễu. Quán đó nằm trong chuỗi nhà hàng của Đường Thịnh, công ty con của tập đoàn Đường Thị. Ở đó có camera giám sát, người lấy được cuộn băng này không phải chủ tịch Đường Nhất Thiên _ Chồng cô thì là ai?

Anh biết là cô ta sai, nhưng vẫn dung túng, trong ngày cưới của chính mình còn có thể làm ra việc như vậy. Không sợ người ta đàm tiếu, không sợ bị cười nhạo, chỉ để hạ nhục cô trong chính ngày mặc váy trắng.

Bây giờ lòng cô không biết là tư vị gì. Có thống khổ, có đau đớn, có tự giễu nhưng tuyệt không có cảm giác vui mừng của một cô dâu. Liệu ai có như cô không? Trong chính ngày cưới của mình bị chồng hạ nhục, không tiếc mang danh dự ra để biến chính bọn họ thành đối tượng bị cười nhạo.

Tuy nhiên, huyên náo cũng chỉ dừng ở đó, tiệc kết thúc, trên khuôn mặt của ai cũng mang theo một nụ cười. Có chế giễu, mỉa mai, có suy ngẫm, có thờ ơ nhưng tuyệt không có đồng cảm.

Không ai nói ra, nhưng bọn họ đều biết cái video clip này do chính chú rể mang đi phát. Vì sao à? Nếu không phải anh ta, còn ai có thể lấy được video giám sát của Đường Thịnh? Không phải anh ta, ai dám phát cái video đó? Không phải anh ta, ai dám cười mà rời khỏi đây?

Cô biết, đều biết. Nhưng như vậy thì có thể làm được gì? Người anh yêu không phải cô mà là người con gái đã bị cô hại hiện đang nằm hôn mê làm người thực vật. Biết rõ con người anh, biết rõ anh sẽ trả thù, sẽ hành hạ nhưng vẫn đề nghị kết hôn, có phải cô quá ngu không?

Đêm.

Tĩnh lặng như mặt nước.

Gió từng cơn đập vào người, lạnh lẽo khó tả. Cô thu mình vào chiếc áo bông ấm áp nhưng cũng không thể ngăn được cảm giác khó chịu trong người. Không phải là thân thể, mà tâm. Ngực truyền đến từng trận co rút. Môi mấp máy, khẽ nỉ non, giọng thật nhẹ, thật nhẹ, giống như nói ra chỉ là cho gió mang đi: ‘’Anh thông minh như vậy nhưng vẫn bị cô ta nắm trong tay, em kiêu ngạo như vậy nhưng phải khuất phục dưới anh. Cô ta nắm anh nhưng lại bại bởi em. Cuối cùng đều là lưỡng bại câu thương, vậy tại sao anh không thể mở lòng với em một chút?’’

Ngay sau đó, là giọng nói lạnh lùng cao ngạo vang lên, ẩn chứa sự tuyệt tình cùng tàn nhẫn ‘’Người đàn bà độc ác như cô cũng có thể kêu tôi mở lòng? Tuy bây giờ là ban đêm nhưng nằm mơ cũng đừng nghĩ về việc này.’’

Một nụ cười chua xót nở ra trên môi. Cô có thể nói cho anh biết sự hèn hạ cùng độc ác của người đó cùng chứng cứ không thể nào chối cãi. Nhưng như vậy chỉ khiến anh xa mà thôi. Cô hiểu rõ tính cách của anh, cố chấp, kiêu ngạo tới cực điểm. Nếu bây giờ cô đập nát tượng đài lí tưởng mà cô ta đã xây ra trong lòng anh, thì sự kiêu ngạo cùng cố chấp đó giống như đang bị chà đạp. Có thể anh sẽ rời xa, sẽ trừng phạt cùng thù hận cô ta. Nhưng cũng sẽ khiến anh hận cô hơn. Bởi vì cô phá đi tin tưởng cùng tín ngưỡng tình yêu duy nhất anh có. Đó là lý do duy nhất đến bây giờ cô không nói với anh mọi việc. Vậy nên cô vừa hận cô lại vừa ngưỡng mộ cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.