Cầu Xin Chỉ Đánh Mất Tâm Của Tôi Một Lần

Chương 2: Chương 2




~Chương 2~

‘’Rầm.’’ Bên tai truyền đến tiếng đóng cửa thật mạnh, cứ như chủ nhân đã dùng hết sức để phát tiết lên nó.

Cô cười nhẹ, một thiên kim được sinh ra là để cười. Buồn cũng phải cười mà vui cũng phải cười, mỗi nụ cười dường như có thể lấy cả thước ra để đo độ cong của nó. Người bình thường nhìn vào ai cũng nghĩ là họ luôn vui vẻ. Nhà có tiền, có quyền, còn cầu gì hơn nữa? Bọn họ không biết, không biết gì hết! Cái cô cần không phải tiền, cũng không phải quyền, mà là tình yêu. Tình yêu của anh!

Gió vẫn lạnh lùng đập vào thân thể mảnh mai nhỏ bé, mà cô cũng vẫn cố chấp ngồi ở sân thượng. Không chỉ là ngắm cảnh, còn là che giấu. Để nó mang đi những giọt nước mắt, để nó cuốn đi nỗi muộn sầu và đưa đi 1 phần tình yêu cô dành cho anh.

3 giờ sáng.

Có một bóng người ngồi trên chiếc ghế đá ở sân thượng 1 khu biệt thự. Bóng đêm bao trùm lên cô cũng không thể che đi sự tịch mịch và cô đơn. Đôi mắt phủ một tầng sương nhìn xuống dưới. Tựa như một nữ thần cao quý nhưng đã chứng kiến quá nhiều đau thương, trở nên vô cảm với mọi thứ.

‘’Cạch’’ Chiếc cửa đóng lại từ mấy tiếng trước đã mở ra.

Thân hình to lớn lảo đảo bước vào trong nhà, tiến lại gần cô. Mùi rượu tỏa ra nồng nặc giống như anh mới tắm bằng nó vậy. Khổng Nhã Nhiên cau mày, xoay người, lại gần rồi đỡ anh vào nhà tắm. Tuy nhiên, cô lại không nhìn thấy nụ cười tàn ác xuất hiên trên môi của người đàn ông nào đó.

‘’Rầm’’ Thân thể nặng nề ngã lên giường, mắt hạnh trừng to nhìn thân hình đang ở trên người mình, nỗi sợ hãi bủa vây lấy cô. Đôi môi của anh hạ xuống, gặm cắn miệng cô, khiến nó chảy máu, đẩy vào một viên thuốc. Trong lúc mê mang, viên thuốc đó đã trượt xuống cổ họng, rồi hòa tan thành nước, chảy xuống dạ dày. Ngay lập tức, cô cảm thấy cả người mềm nhũn vô lực nhưng phía dưới lại có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu rụi mọi thứ. Ý nghĩ cuối cùng là ‘’anh cho cô uống thuốc kích dục?’’ Đó là một câu hỏi, nhưng cũng là câu khẳng định.

Đến lúc anh tiến vào người cô, đau đớn tràn ra toàn thân khiến một tia lý trí trở lại. Cô dường như nghe thấy anh nói bên tai: ‘’Biết vì sao tôi lại uống rượu rồi đưa cho cô ‘’thứ

đó’’ không? Vì tôi cần rượu mới có thể chạm vào người đàn bà dơ bẩn như cô, tôi muốn cô cầu hoan với tôi bằng dáng vẻ thảm hại, dâm đãng nhất.’’

Suốt quá trình cuồng hoan còn lại, trên môi luôn nở một nụ cười. Giống như nụ cười của nàng Mona Lisa bí ẩn, đến bản thân cô còn không biết là mình cười gì.

Lúc tỉnh lại đã là 12h trưa. Mặt trời chiếu xuống những tia nắng vàng có phần gay gắt. Cô cảm nhận được hạ thân vô cùng đau đớn, cả người cứ như bị xe đi qua, thống khổ không thể tả. Quay đầu nhìn sang bên cạnh, đó từ sớm đã là một mảnh trống không. Cô nhích người sang bên kia giường, muốn cảm thụ một chút độ ấm và hương cơ thể của anh nhưng chỉ lấy được sự lạnh lẽo và mùi rượu nhàn nhạt. Mọi thứ dường như chứng minh, anh đã bỏ đi từ sau khi hoan ái với cô.

Anh không vì đây là lần đầu mà nhẹ nhàng, ngược lại càng thô bạo, chỉ hận không thể xé nát người cô ra từng mảnh. Nhưng không cần làm thế thì người cô cũng đã đủ đau rồi. Sự chua xót tràn ra, đôi mắt ngập nước nhưng không có giọt nào rơi xuống. Cô cố gắng kìm nén chính mình, đôi môi kéo căng ra để tạo thành nụ cười hoàn mỹ nhất. Có thể cô không phải là người kiên cường mạnh mẽ nhất nhưng tuyệt đối là người ngụy trang giỏi nhất.

Cố gắng đứng dậy, lê thân thể đã bị dày vò vào nhà tắm, ngâm mình trong nước ấm, khi đã thấy dễ chịu hơn một chút, cô đứng dậy, bước ra bồn tắm. Chợt nhớ đến mình không mang quần áo vào, nên chỉ có thể bất đắc dĩ khoác một chiếc áo tắm ra phòng tìm quần áo để mặc. Đến gần tủ quần áo, thì thấy một xấp tiền mệnh giá lớn nhất đang nằm trên đó.

A! Anh coi cô là gái bao sao? Sau khi làm tình xong thì để lại tiền rồi đi mất. Mắt tối lại, cô nhếch môi để lộ ra sự tàn nhẫn rồi lại biến mất không dấu vết. Đời này cô ghét nhất là gái bao, bởi vì bọn họ đã phá hoại gia đình cô, hủy đi tình cảm của cha mẹ cô. Nhưng anh lại đụng vào nó, cho dù là người cô yêu cũng không được!

Mặc áo tử tế, cô dọn dẹp giường, thay drap giường rồi ngồi ở sofa phòng khách gọi điện thoại.

‘’Tôi biết cô ta chỉ giả vờ hôn mê.’’

‘’Chị muốn làm thế nào.’’

‘’Bằng mọi cách, ép tỉnh lại’’

‘’Đã rõ’’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.