Cây Kim Sợi Chỉ

Chương 50: Chương 50




- Ổn… ổn rồi cậu ạ.

- Cậu thì thấy chưa được ổn lắm đâu. Cậu đang băn khoăn chẳng biết như nào mới là phải phép đây?

Thấy cậu đăm chiêu suy nghĩ, Hân đề xuất:

- Theo em nghĩ thì giờ mình đã là vợ chồng rồi, thế nào mà chả là phải phép.

Cậu thấy vợ nói chí lí quá liền gật gù đồng tình:

- Công nhận, vợ nói chuẩn đếch thể chỉnh được. Cứ du di cho nhau đi sống cho nó thoải mái, mày nhờ?

- Vâng, xét nét nhiều mệt mỏi lắm cậu ạ.

Hân vừa nói vừa ngượng ngùng cầm gối che mặt. Cậu giật lấy chiếc gối đó vứt xuống sàn rồi thơm nhẹ lên chiếc cằm xinh xắn. Cậu còn đểu cáng gạt dây áo của vợ xuống dưới, tình cảm hôn lên tất cả những chỗ đêm qua cậu đã từng chạm qua. Rất nhiều những nụ hôn dồn dập, tim Hân cũng rộn ràng theo, cô dịu dàng luồn ngón tay qua mái tóc cậu rồi trìu mến ngắm ông xã. Thi thoảng cậu cũng ngước lên nhìn Hân, chiếc má lúm đồng tiền của vợ sao mà duyên dáng đến thế? Cậu véo má vợ. Vợ lườm yêu cậu. Gương mặt nó hồng hồng nom phúc hậu quá thể! Mặt cậu cũng nong ran luôn à. Cậu áp má mình lên nơi mà cậu cho là mềm mại nhất, phụng phịu năn nỉ vợ bữa nay ở nhà với cậu. Rất tiếc, vợ không chịu. Đồ hâm! Ở nhà chơi cho nhàn nhã không muốn lại cứ thích lao động vất vả. Đáng ghét! Ghét vợ quá nên khi vợ đi làm cậu toàn nghĩ tới nó không à. Thằng Lập để ý thấy tâm trạng cậu mơ màng như bị trúng tà thì ghé qua hỏi đểu:

- Cậu không đuổi bà Tuyết đi nữa ạ?

- Không.

Cậu đáp cụt lủn, biết thừa mợ Hân đã xoa dịu được cậu rồi nhưng Lập vẫn giả bộ ngây thơ hỏi xoáy:

- Con tưởng cậu từng dạy con đã là thằng nền ông thì lời nói ra phải chắc như đinh đóng cột chứ cậu?

- Mày buồn cười thật, về lý thuyết là thế, nhưng trong cuộc sống đôi khi mình cũng nên du di đi một xíu cho nó nhẹ nhàng. - Cậu thản nhiên đáp.

- À, ra thế. Con hiểu rồi ạ. Vậy mà suýt chút nữa con lại tưởng đối diện với mợ Hân, lời nói của cậu chỉ như chiếc đinh gỉ đóng vào cái cột mốc.

- Nào có! Cậu là chủ cái nhà cậu mà, mợ mày sợ cậu bằng phép, cậu nói một đố nó dám cãi hai.

Cậu Hoan sĩ diện tuyên bố rồi đuổi thằng Lập đi chỗ khác chơi. Cậu cố gắng đóng cho xong mấy bộ bàn ghế mới, sau đó lái xe thồ chở qua chỗ vợ. Lợp xong mái che ở cái sân trước hiệu thuốc cậu mới xếp bàn ghế xuống sân. Cậu hoàn thành mọi thứ lúc bốn rưỡi chiều, nhưng vợ cậu thì vẫn chưa xong việc. Vẫn còn nhiều người đứng đợi mua thuốc lắm, nhận ra một thằng đầy tớ nhà mình cũng đang xếp hàng, cậu quát:

- Ê! Thằng kia! Ai cho mày đứng đấy?

Thằng Quyết nghe giọng cậu run cầm cập, nó tưởng cậu giận cái gì nên đang định lủi đi, ai ngờ cậu nói lớn:

- Ra đây!

- Dạ? Cậu gọi con ạ? - Quyết run run hỏi.

- Không gọi mày thì gọi con chó nào? Ra đây mà ngồi cho nó mát! Bảo mấy người kia cũng qua đây hết đi!

Gì chứ? Được ngồi ngang hàng với cậu cơ á? Sắp có bão hay sao mà lại được cậu quan tâm thế? Khi nó rủ mọi người qua chỗ cậu ngồi, cậu còn đi pha trà rồi rót trà cho từng người một, sau đó cậu hất hàm hỏi:

- Ghế cậu đóng ngồi có êm không?

- Dạ… êm… êm ghê lắm cậu ạ.

Mọi người ngập ngừng khen ngợi, cậu phấn khởi nói:

- Êm thì phải nói chứ cứ im ỉm thì vợ cậu biết làm sao được nhỉ? Con Tiên đâu! Bữa nay đứa nào lột tả được sự êm ái của cái ghế và sự vất vả của cậu trước mặt mợ mày thì miễn phí tiền thuốc cho nó.

Cậu nói vậy vì cậu biết nhiệm vụ tính tiền thuốc và kết toán sổ sách là của con Tiên, vợ cậu chỉ dồn tâm huyết vào việc khám bệnh và bốc thuốc thôi. Có mấy người thấy được miễn tiền thuốc thì ham lắm, vào gặp Hân ngoài miêu tả bệnh tình họ còn cố nói thêm vài ba câu. Có đứa bảo:

- Bẩm mợ, ghế cậu mới đóng… rất chi là êm ái ạ.

Có đứa nói:

- Mợ ơi! Ngồi lên cái ghế cậu đóng có một xíu thôi mà con thấy sướng hết cả mông mợ ạ.

Có thằng thốt lên:

- Con thì con lại tưởng như cuộc đời mình vừa mới nở ra một chiếc chồi non xanh mơn mởn. Để đóng được cái ghế êm ái đỉnh cao như thế chắc hẳn cậu cũng phải vất vả đủ đường đấy mợ ạ.

Có bà tám nịnh nọt:

- Gớm lấy được ông chồng chu đáo quá thể, nhất mợ Hân rồi còn gì nữa.

Toàn lời lẽ gượng gạo khiến Hân mắc cười quá chừng. Đôi môi chúm chím và gò má ửng hồng của cô làm trái tim ai kia đau nhói. Đợi mọi người mua thuốc xong xuôi, anh Khải chậm rãi ghé vào quầy hỏi han:

- Cô bé của anh! Em khoẻ chứ?

Giọng nói quen thuộc khiến Hân giật nảy, vì hơi ngạc nhiên nên cô hỏi dồn dập:

- Ơ… anh Khải… anh đã bảo vệ thạc sĩ xong rồi ạ? Anh về nước từ khi nào? Sao không nhắn tin thông báo để mọi người ra sân bay đón? Giờ anh làm gì? Sao không ở thành phố mà lại lên vùng núi non hiểm trở này vậy anh?

Anh Khải chỉ trả lời duy nhất một câu:

- Anh lên đây để khám bệnh.

- Bệnh gì vậy anh? Anh đã đi khám ở đâu chưa? Anh cảm thấy không khoẻ ở đâu ạ?

- Anh chưa đi khám ở đâu cả… vì cái bệnh này… chỉ mình em mới chữa được thôi.

Thấy Hân hơi đơ, Khải rầu rĩ nhìn cô, chua xót nói:

- Bệnh nhớ em. Rất nhớ… Hân ạ.

Lời nói quá trớn của anh Khải khiến Hân thấy khó xử, cô liếc ra ngoài sân rồi từ tốn nhắc anh:

- Anh à! Em có chồng rồi ạ.

Khải theo ánh mắt của Hân liếc ra ngoài sân, thấy chồng Hân thì càng uất ức. Thân là thằng đàn ông không chịu lo việc lớn lại phí thời gian ngồi tết búp bê rơm cho con nít, chồng vậy mà cũng gọi là chồng ư? Khải bực bội hỏi:

- Có nhiều cách để trả thù anh mà Hân, sao phải dùng cách tàn nhẫn đến thế?

Tết năm ngoái Khải về nước chơi, anh tới nhà Khuyên ăn tất nhiên cùng hội bạn cấp ba. Bữa đó anh hơi quá chén nên đã ngủ lại. Đen cho anh là buổi đêm hội bạn của anh về hết, chị Khuyên thì không phải dạng vừa, sáng hôm sau anh chưa thức giấc đã lấy cớ bị đau bụng để nhờ Hân qua nhà khám bệnh. Bọn anh bị Hân bắt quả tang đang nằm trên giường ôm nhau. Cho rằng vì việc đó mà Hân giận mình, Khải khổ sở biện minh:

- Giữa anh và Khuyên hoàn toàn trong sáng, chúng ta biết nhau lâu rồi, chơi với nhau như thanh mai trúc mã, em nhất định sẽ hiểu anh, phải không em? Dù sao anh cũng xin lỗi em nhiều. Hân à, tha lỗi cho anh nhé!

- Anh à! Hôm ấy em lo chị Khuyên bệnh, cứ thế xông vào phòng nên thấy những thứ không nên thấy. Là tại em vô duyên thôi chứ có chuyện gì thì cũng là quyền tự do cá nhân của mỗi người, anh không có lỗi gì cả.

Hân thành thực tâm sự, tại anh Khải có ngủ với ai cũng chẳng liên quan tới cô. Nhưng anh lại tưởng cô nói lẫy, anh bất ngờ nắm tay cô năn nỉ:

- Hân! Anh cố gắng bảo vệ luận văn thạc sĩ sớm để về với em mà! Nghe anh! Bỏ chồng đi, được không em?

Hân chưa kịp nói gì thì ông chồng to cao của cô đã hầm hầm xông vào. Bé Rơm, con gái chị Nhung anh Nam, nhà ở ngay gần hiệu thuốc đang ngồi vắt vẻo trên vai cậu Hoan, tay cầm búp bê rơm cậu tết với vẻ mặt đầy thích thú. Vẻ mặt cậu Hoan thì không được rộn ràng như vậy, cậu nắm chặt cổ tay thằng Khải rồi siết chặt, khiến nó bị đau không thể nắm tay vợ cậu nữa. Đoạn, cậu gầm gừ hỏi:

- Mày xúi ai bỏ chồng đấy hả thằng khốn nạn kia?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.