Tôi xúi ai mặc tôi, không liên quan tới cậu.
Vì anh Khải và cậu Hoan bằng tuổi nhau nên anh nói năng khá lịch sự. Cậu Hoan thì ngược lại, cậu quát:
- Mạ cha thằng thần kinh! Vợ cậu mày lù lù ra đấy mà mày kêu không liên quan?
- Vợ? Thứ bất tài vô dụng như cậu mà đòi làm chồng Hân, không thấy xấu hổ hả?
Khải chỉ trích, Hân thấy hai người đàn ông giận dữ hầm hầm thì định nhảy vào giữa giảng hoà, nhưng cả hai người cùng đẩy cô ra chỗ khác để lý sự với nhau:
- Dám nói cậu bất tài vô dụng, thằng mắc dịch này… mày khá lắm đấy con ạ!
- Đến thi trung cấp còn trượt, không bất tài vô dụng thì là cái thứ gì? Cậu nên tự xem lại mình và thấy tự nhục đi.
- Cậu mày trượt trung cấp đấy thì sao? Mày có bằng thạc sĩ nước ngoài thì ngon lắm hả? Ngon thì lao vào đây, cậu tẩn chết bà mày luôn!
- Người quân tử nói chuyện không dùng nắm đấm.
Khải cảnh cáo, ngặt nỗi lời hoa mỹ chẳng xử lý được kẻ tiểu nhân, anh vừa dứt lời thì ăn luôn cú đấm nặng trịch. Bé Rơm vỗ tay cười khanh khách, Hân biết tính anh Khải nên cô không cười nổi. Lo anh sẽ chấp nhặt về thành phố nói xấu cậu với ba Hậu, cô lấy khăn lạnh chườm vào chỗ sưng trên mặt anh rồi vội vã ghé tai anh năn nỉ:
- Nhà em nóng tính nhưng không xấu tính, có gì không hay không phải mong anh bỏ qua cho cậu.
Cậu Hoan chứng kiến cảnh vợ mình xun xoe nịnh nọt thằng khác thì ngứa cả mắt. Cậu đấm nó cậu cũng hơi bị đau tay mà vợ chẳng hỏi han lấy nửa lời, chỉ mải quan tâm chăm sóc nó. Thương nó hả? Vì nó có bằng thạc sĩ nên thương phải không? Vì cậu thi trung cấp trượt nên cậu không được thương. Cậu rầu rĩ yêu cầu:
- Nấm lùn! Về với cậu!
- Cậu mệt thì cứ về trước đi, em bôi thuốc xong cho anh Khải rồi em sẽ về luôn.
Hân chỉ nghĩ mình là bác sĩ nên có nghĩa vụ phải chăm sóc người bệnh, cô không để ý câu nói vừa rồi của mình đã làm tổn thương chồng. Anh Khải lén lúc Hân quay đi khẽ nhếch môi cười đểu khiến cậu Hoan cay khủng khiếp. Cậu kiệu bé Rơm qua nhà trả cho thầy bu nó rồi bực bội rủ hội bạn ra quán nhậu chè chén. Nốc nhiều rượu quá đâm ra nửa đêm về cậu bị ngu người, cổng chính không đi lại trèo tường xông vào biệt phủ. Cậu ngã lăn lông lốc xuống vườn cam sành. Hôm qua con Cúc bị thằng Quyết đánh, hôm nay cái lưng nó ê nhức nên không ngủ được phải dậy đi dạo, may mắn thế nào lại đụng trúng ngay cậu. Nó mừng huýnh dìu cậu về phòng, hắng giọng đuổi con Lài:
- Mau qua phòng khác ngủ đi mày!
- Lại tính mơi cậu hả? Mợ Hân mà biết thì mày ăn cám, nghe tụi nó tám chuyện mợ xử con Huệ chưa sợ à?
- Đếch sợ. Con Huệ yếu bóng vía mới sợ chứ phải tao thì còn lâu đi! Mợ có đem ghế xuống dưới đây ngồi thì tao cũng sẽ chăm sóc cậu cho mợ coi.
- Lạy mày, trơ trẽn thấy ớn à!
Con Lài khinh bỉ nhận xét rồi ngáp ngắn ngáp dài ôm gối chuồn sang phòng khác. Cúc dịu dàng đặt cậu xuống giường rồi nở nụ cười mãn nguyện. Năm ngoái cũng có lần cậu say bí tỉ rồi ngủ ở phòng nó, nhưng hồi đó nó gà quá chẳng mần ăn được chi. Năm nay thì khác rồi, nó nhất định sẽ tận dụng cơ hội này để được đổi đời. Lần nào cậu say khướt cũng rơi vào tay nó, tính ra nó cũng có phước ra phết nhỉ? Nó bạo gan cởi khuy áo của cậu, cậu bất thình lình nắm lấy tay nó quát lớn:
- Cút! Cút đi mà chăm sóc nó, cậu đếch cần!
Tuy chả hiểu mô tê gì sất nhưng Cúc vẫn ỏn ẻn dỗ cậu:
- Người ta đâu có muốn chăm sóc ai đâu, người ta chỉ thích chăm sóc mỗi cậu thôi mà. Ngoan nha!
Cậu có vẻ bị lời nói của nó làm cho nguôi giận, cậu buông tay, ngoan ngoãn để nó lột áo sơ mi. Nó thèm lắm đặt một nụ hôn lên vòm ngực rộng lớn của cậu, nhưng thế nào cậu lại bóp má nó, cậu chau mày hỏi:
- Thằng đó có phải là thằng cắn mày không? Cái dấu răng trên người mày là vết tích nó để lại chứ gì?
Ơ? Cái cậu này tinh ghê! Còn biết trên người Cúc có dấu răng mới cưng chứ! Dấu răng trên người Cúc là của thằng Quyết, con chó trung thành của bà Tuyết. Hôm qua nó đánh Cúc theo lệnh của Huệ. Cúc lừa lừa cắn tay nó một phát trả đũa, nó điên tiết cắn vai Cúc hai phát, đàn ông đàn ang gì mà hãm. Cúc tủi thân mách cậu:
- Thằng đó bắt nạt em.
- Đáng ghét! Để cậu đập cho nó một trận!
Cậu Hoan đang định vùng dậy thì Cúc đã kịp ôm chầm lấy cậu. Nó ngả người nằm trên người cậu, tự hỏi sao trên đời lại có người đàn ông đẹp vậy chứ? Đẹp như tạc tượng! Ôi lồng ngực của cậu nó mới săn chắc làm sao! Cậu chả cần gồng mình mà sao nó dùng tay miết qua miết lại vẫn cảm nhận được rõ ràng từng thớ cơ quyến rũ. Trống ngực đập thình thịch, nó bẽn lẽn rướn cổ lên hôn nhẹ vào cằm cậu. Thấy cậu không có phản ứng bài xích, nó đánh liều nhích người lên một chút, cọ môi vào môi cậu. Đôi môi mỏng dính và hơi thở tanh mùi canh cá của nó khiến cậu mắc ói. Sau một hồi nôn khan, cậu nhận ra mình đang nằm sai phòng, cậu vội vã bật dậy rời khỏi. Cậu vừa đi vào vườn đào thì bắt gặp vợ đang từ căn nhà sàn bước xuống các bậc thang, hình như là định ra ngoài cổng chính đợi cậu giống hôm trước. Thấy hơi áy náy, cậu lao nhanh tới chỗ vợ. Cúc cũng lao nhanh không kém cậu, nó cầm theo cái áo của cậu, cố ý chạy tới bên cậu rồi nói thật to:
- Cậu ơi! Cậu để quên áo ở phòng con nè!
Cậu Hoan lấm lét nhìn vợ. Cúc nom mợ Hân hết nhìn cậu đang cởi trần tới nhìn chiếc váy xộc xệch của nó thì sung sướng cười thầm trong bụng. Gặp cái bộ dạng này không hiểu nhầm mới là lạ đấy. Lần này thì mợ không thể giả bộ thanh cao không ghen được nữa rồi nhỉ? Ánh đèn điện trên hiên nhà sàn chiếu thẳng vào khuôn mặt tái mét của mợ, người mợ cũng run lẩy bẩy theo, cơ hồ chỉ một ngọn gió nhẹ cũng có thể thổi ngã mợ. Nhà sàn có vài bậc thang thôi, ngã xuống cũng không đau lắm đâu, nhưng mà bộ dạng chổng kềnh nom sẽ nhục lắm đấy mợ ơi!