Cây Kim Sợi Chỉ

Chương 63: Chương 63




Dứt lời, Lập quay đầu xe máy phóng về biệt phủ. Lúc nó về, ông Tài đã đưa thầy Thanh qua biệt thự của ông nghỉ ngơi. Con Lài được giao nhiệm vụ ngồi trong phòng trông mợ, nếu có chuyện gì bất thường thì phải gọi thầy Thanh ngay. Lập đang định đi thăm mợ Hân thì bị thằng Tiến chặn đường. Mợ Phượng đã kể cho Tiến nghe chi tiết về cuộc nói chuyện với ông Tài, nó và mợ cùng đoán chắc mợ Hân định đợi cậu Hoan về, trước mặt đông đủ gia đình mới vạch tội mợ Phượng, nhưng không ngờ số mợ ấy nhọ, bị trúng độc nên đã để mợ Phượng có cơ hội đi trước một bước. Nó hống hách nói với Lập:

- Kế hoạch công phu của mày và mợ mày bị thất bại rồi, buồn ghê nhỉ?

Chỉ kế hoạch của Lập bị thất bại thôi, còn kế hoạch của mợ Hân là gì thì Lập không biết. Tiến hỏi đểu:

- Quyển sổ khám bệnh giả ấy, sao mày không dùng?

- Sao mày biết có quyển sổ khám bệnh giả?

Lập giả bộ hốt hoảng hỏi. Chính nó nghe lời mợ Hân cố ý cho thằng Tiến biết về quyển sổ đó, nhưng bây giờ nó lại tỏ thái độ như kiểu bất ngờ lắm, để thằng Tiến có thể dương dương tự đắc:

- Chẳng có chuyện gì trong cái nhà này có thể qua mặt được anh đâu. Cũng may mày chưa dùng nhá, dùng thì chết với mợ tao. Mợ thừa sức chứng minh quyển sổ đó là giả. Mày khôn hồn thì làm gián điệp cho anh ở chỗ mợ Hân. Mợ Phượng ắt có thưởng.

- Không thèm.

- Điệu thì cứ điệu đi, cứ phải gồng, khổ thế!

Tiến nhận xét vu vơ, Lập run run hỏi:

- Ý… ý mày là sao?

- Là đồ mê trai!

Lần này thì Lập choáng thực sự, nó há hốc hỏi:

- Sao mày biết? Ngoài mợ Hân ra thì tao giấu được cả cái nhà này luôn đó!

- Mày có chắc là mày giấu được cả cái nhà này ngoài mợ Hân không? Thế thằng Phúc, con trai thứ ba nhà bà Yến và ông Hoàng thì sao?

- Ơ, anh Phúc là người cùng quê với tao, không tính. Anh là người của tao, không phải người của nhà này.

- Lập luận xàm xí. Tao còn biết có người từng cho mày tiền để mày đi du học, nhưng mày không chịu nhận cơ.

- Đừng nhắc tới cái loại “Tiu Dờ Đây” đó, ghét! Xấu như chó mà đòi chia rẽ tao với anh Phúc, đừng hòng.

- Mày thù dai quá ha, người ta xuống suối vàng rồi vẫn thù. Buông bỏ đi cho tâm nó an.

- Gớm. Mày nói như tâm mày an lắm, suy cho cũng cũng chỉ là con chó chui gầm giường chuyên làm chuyện xấu cho mợ Phượng thôi à.

- Mày!

Thằng Tiến giơ nắm đấm doạ nạt, Lập ngại đánh nhau nên chạy biến đi. Thấy siêu xe của cậu đang rẽ về chỗ bãi đỗ, nó vội vã chạy lên căn nhà sàn của cậu mợ, hùng dũng đứng canh cửa ra vào, cậu về tới nơi nó liền dang hai tay ra chắn, nhất quyết không cho vào. Nó nói:

- Mợ bị trúng độc, cần được nghỉ ngơi.

- Độc gì? Độc bịa giống con ma hút hồn gái à? Vớ va vớ vẩn. Tránh ra, cậu đang mệt lắm. - Cậu ra lệnh.

- Mệt thì cậu đi chỗ khác nghỉ đi. Đừng làm phiền mợ. Mợ bị trúng độc giống bà Hoa rồi.

- Lại hùa với thầy Tài lừa cậu à? Tưởng cậu ngu lắm hay sao mà suốt ngày lừa với chả lọc?

Cậu cáu, Lập khẳng định chắc nịch:

- Con không lừa cậu. Ban nãy thầy Thanh tới khám, thầy bảo có lẽ mợ sẽ không qua được đêm nay...

- Mày thề đi thì cậu tin!

Vì vừa chém gió lời thầy Thanh nên Lập thề:

- Con xin thề, con mà lừa cậu kiếp này con không rước được đứa con gái nào về làm vợ cả.

Thằng Lập lôi cả chuyện hôn nhân đại sự ra làm cậu Hoan tin sái cổ, cậu đạp nó sang một bên rồi vội vã lao vào nhà. Vợ cậu đang nằm trên giường, đôi mắt mơ màng, đôi môi tím đen, thi thoảng nó lại khẽ rùng mình như kiểu bị đau. Trông thấy vợ như vậy, cậu hoảng sợ vô cùng. Cậu đột ngột khuỵ xuống. Con Lài tái mặt đi qua chỗ cậu, nó định đỡ cậu dậy nhưng cậu đẩy nó ra. Cậu quát:

- Cút!

- Vậy con xin lui, nếu đêm nay mợ Hân có gì bất thường thì cậu nhớ gọi thầy Thanh nhé, ví dụ như cậu thấy mợ có biểu hiện khó thở chẳng hạn…

- Khó khó cái con khỉ. Gở mồm! Xéo ngay!

- Cậu mới là người cần xéo đấy!

Giọng ông Tài vang lên đầy uy lực. Nghe người làm báo cậu đã về, ông vừa mừng, vừa tức. Mừng vì cuối cùng cậu vẫn còn biết đường mò về, tức vì bây giờ cậu mới chịu vác mặt về. Tức nhiều hơn mừng nên đang nằm nghỉ ngơi ông cũng bực bội bật dậy cầm cái gậy trúc đi qua căn nhà sàn tẩn cho cậu một trận. Con Lài thấy vậy liền biết điều lủi luôn. Ông Tài vừa cầm gậy lùa cậu ra khỏi nhà như lùa ngỗng, vừa chửi cậu như hát hay:

- Thằng mất nết! Tôi mất công rước vợ ngon về cho cậu để cậu đối xử với nó như thế hả? Khốn nạn! Cút! Cút ngay đi cho tôi nhờ! Biến luôn khỏi cái biệt phủ này cho tôi! Cuốn xéo và đừng bao giờ quay trở lại nữa.

Mặc ông đánh đuổi, cậu vẫn nhất định không chịu rời đi. Cậu cứ lì lợm ngồi một chỗ chịu đòn, khoé mắt đỏ hoe. Hồi biết điểm thi trung cấp của cậu, ông còn tẩn cậu kinh hơn thế này nhiều, cậu vẫn cười nhăn răng mà. Sao tự dưng hôm nay lại yếu đuối thế? Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt con trai rồi chảy lã chã xuống sàn, lòng ông rất khó chịu. Ông bực bội hỏi:

- Khóc với chả lóc! Nền ông con trai mà hèn thế hả?

Cậu không cãi lời ông, cậu chỉ ôm chân ông năn nỉ:

- Thầy Tài… thầy… giúp… giúp cậu với cậu… thầy cứu vợ cậu đi thầy… cậu… cậu sợ lắm…

- Sợ cái gì? Đi chơi chán chê mê mỏi từ sáng sớm tới tối mịt mới thèm vác cái mặt về nhà mà cũng biết sợ cơ à?

- Cậu… cậu… cậu sai rồi… là lỗi của cậu… thầy đánh cậu bao nhiêu cũng được… nhưng vợ cậu không có lỗi gì cả… xin thầy… giúp cậu…

- Giúp kiểu gì? Bu Hoa phải chịu đựng ra sao cậu còn không rõ à mà xin tôi giúp? Cái độc không có thuốc giải thì biết giúp thế nào? Đành chịu thôi!

Vì còn tức con trai nên ông Tài không thèm kể những gì thầy Thanh đã nói cho cậu nghe. Mặc kệ cậu run cầm cập, ông vẫn thản nhiên bỏ về biệt thự của mình. Nhớ tới sự ra đi của bu Hoa năm xưa, cậu Hoan lại rùng mình. Có một nỗi sợ vô hình bủa vây tâm trí cậu. Là ai? Ai dám to gan đầu độc vợ cậu? Giờ phút này là ai thì có quan trọng nữa không? Điều quan trọng là cậu đã không có nhà lúc vợ bị hãm hại. Vợ gọi điện cậu còn kiêu căng nói cậu không về, cũng không ngờ đó có thể sẽ là cuộc điện thoại cuối cùng vợ gọi cho cậu. Từ giờ vợ sẽ không nói chuyện được với cậu nữa ư? Không! Không đâu! Cậu không tin! Bu Hoa làm sao kệ bu Hoa! Vợ cậu là vợ cậu, vợ của cậu cả cuộc đời này, vợ không thể làm sao được! Cậu run rẩy tới nỗi đứng không nổi, cậu cứ thế bò từng chút một, chút một tới bên chiếc giường. Cậu nắm tay vợ, gọi tên vợ, cậu gọi cả nấm lùn nữa nhưng vợ không đáp. Vợ hình như còn không biết cậu về, vợ không hề tỏ vẻ vui sướng gì cả.

- Hân! Cậu đây này… cậu về với vợ rồi đây này...

Cậu thông báo, nhưng vợ chẳng thèm liếc qua chỗ cậu. Những giọt nước mắt nóng hổi của cậu chảy xuống bàn tay lạnh lẽo của vợ. Cậu căng thẳng siết tay vợ chặt hơn, cố gắng chà sát để nó ấm áp trở lại. Cậu hôn lên mu bàn tay xinh đẹp và cả những ngón tay thon thả của vợ rồi áp lòng bàn tay vợ lên má mình, khổ sở xin xỏ:

- Hân! Nhìn cậu đi Hân! Xin đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.