Cây Kim Sợi Chỉ

Chương 64: Chương 64




Độc tam hoa gây đau ghê lắm, hồi xưa cậu thấy bu Hoa cứ quằn quại suốt, mặc dù bu đánh cậu nhiều nhưng nom bu gào thét hoài cậu vẫn thương bu. Giờ vợ cậu nằm im lìm một chỗ, chẳng la xíu nào cậu còn thấy thương gấp vạn, trong lòng cậu dấy lên nỗi chua xót khó tả.

- Đau thì cứ kêu đi vợ, đừng cố chịu đựng.

Cậu nhỏ nhẹ khuyên nhủ nhưng vợ chẳng đáp cậu, cũng chẳng nhìn cậu, thi thoảng chỉ khẽ rùng mình. Cậu ngồi ngay bên cạnh chỗ vợ nằm mà vợ chẳng hề biết. Thà vợ cứ gào như bu Hoa còn hơn, ít ra cậu còn cảm nhận được sự sống, chứ vợ cứ như một cái xác vô hồn thế này cậu thực sự lo lắng lắm. Cậu buồn bã ghé tai vợ hỏi:

- Vợ ơi! Vợ à! Vợ có nghe thấy cậu gọi không vợ?

Hân có nghe thấy giọng nói của chồng, nhưng đó chỉ là những lời trong ảo giác chứ không phải ở thực tại. Khi bị trúng độc bà Hoa toàn nhìn thấy những chuyện kinh hoàng như bị bà Tuyết đánh đập hành hạ bà, cậu Hoan tát bà hộc máu mồm, bà Tương bêu riếu bà khắp nơi vì tội dám quyến rũ thầy Thanh, ông Tài phát hiện ra nhiều chuyện xấu xa bà làm rồi điên tiết đòi bóp cổ bà hay bà bị người đời khinh bạc, bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Chính những ảo giác đó bức bà phát rồ. Cả bà và Hân đều phải chịu cảm giác đau buốt như bị đánh trăm roi cùng một lúc, nhưng tình trạng của Hân khá hơn vì Hân không gặp ảo giác khủng khiếp như bà. Có lúc Hân nhìn thấy mình của ngày bé thơ, mặc váy công chúa xúng xính, được bác Vân tặng búp bê đẹp, được anh Khôi bế đi chơi. Chị Thu bế Sò đi đằng sau. Anh Khôi ít nói, nhưng trước mặt chị Thu, anh ấy thả thính suốt à.

Cậu Hoan cũng hay thả thính Hân như thế, tuy thời gian bọn họ chính thức hẹn hò tìm hiểu nhau thì chỉ có hai năm, nhưng cậu bắt đầu cưa cẩm Hân từ lâu lắm rồi. Tất nhiên, cậu chẳng bao giờ chịu thừa nhận là cậu đi cua gái, mỗi lần gặp Hân cậu chỉ nói rảnh thì rủ Hân đi chơi thôi. Cậu bị Hân từ chối không biết bao nhiêu lần. Có vài lần Hân đồng ý đi chơi với cậu rồi nhưng vì bận chuyện nọ chuyện kia nên Hân không tới điểm hẹn. Hân cũng chẳng thấy áy náy gì cả, vì ba Hậu bảo trên đời này chỉ có duy nhất một người đàn ông có thể đợi Hân thật lâu và yêu Hân vô điều kiện là ba Hậu mà thôi, còn những người khác, đợi xíu không thấy Hân đâu họ sẽ về ngay. Đầy lần anh Khải rủ Hân đi chơi, vì Sương đòi đi cùng nên Hân phải đợi em thay váy đẹp, hai chị em tới muộn mười phút anh đã đi trước luôn rồi. Thế nên hồi nhỏ lỡ hẹn với cậu Hân mặc kệ luôn. Lớn thêm một chút, được dùng điện thoại di động thì Hân hành xử lịch thiệp hơn, không đi chơi được Hân sẽ nhắn tin cho cậu bảo Hân bận. À! Đấy là những lúc Hân không giận nhé! Còn lúc Hân giận thì kệ cậu gọi cháy máy, nửa chữ Hân cũng không nhắn! Hôm cậu Hoan thi trung cấp xong, cậu gọi điện báo cáo với Hân rằng cậu làm bài vô cùng tốt, kiểu gì môn Toán cũng trên một điểm. Cậu còn khoe khoang số cậu hên, hôm nay cậu thả thính được rất nhiều gái xinh ở hội trường thi khiến Hân tức nghẹn. Mặc kệ cậu bảo cậu sắp xuống thành phố, tám giờ tối hai đứa mình gặp nhau ở gốc cây xoài, Hân vẫn cùng gia đình sang nhà ngoại chơi. Năm giờ sáng ngày hôm sau, Hân mới thèm về vườn nhà hái ít rau sạch để đem sang nhà ngoại cho mẹ Hà nấu bữa sáng. Khoảnh khắc phát hiện ra cậu Hoan đang ngồi ngủ gà ngủ gật trên cây xoài mọc bên ngoài rào chắn, người ngợm ướt nhẹp, mặt mũi sưng vù vết muỗi đốt, Hân chợt sững người. Hân cầm cành cây khô chọc vào vai cậu. Cậu chau mày hé mắt mắng mỏ:

- Cái con này! Hẹn với chả hò thế à? Hẹn tám giờ tối mà giờ năm giờ sáng mới thèm vác mặt về gặp cậu! Điện thoại để đâu mà cậu gọi hoài không nghe?

Vì Hân cố tình bơ cậu nên cô để điện thoại ở nhà. Nhưng cô không nghĩ cậu sẽ đợi lâu như thế. Thì ra ngoài ba Hậu ra, trên đời này vẫn có một người đàn ông có thể đợi Hân rất lâu. Hân nói giọng hờn dỗi:

- Cậu thả thính được nhiều gái xinh rồi thì đi chơi với người ta đi, còn gặp em làm gì?

- Ôi dào! Cậu đã thả thính được ai đâu. Tại anh Lộc bảo là nếu nói như vậy với bọn con gái thì bọn nó sẽ thấy mình đào hoa và say mê mình như điếu đổ nên cậu xạo chơi chơi cho vui thôi!

Cậu buột miệng khai thật, Hân sốt ruột hỏi:

- Cậu đợi em suốt cả đêm à? Có mệt lắm không?

- Không sao! Đợi được mày là tốt rồi!

Cậu nhảy rầm một cái xuống vườn nhà Hân, vui vẻ cười hề hề với Hân. Sau bao lần bị cho leo cây phải tủi thân đi về thì lần này cậu Hoan quyết đợi Hân bằng được, vì cậu có chuyện quan trọng muốn nói:

- Hân! Cậu thi trung cấp xong rồi. Cậu muốn đón mày về biệt phủ ở với cậu, ý mày sao?

- Em… bây giờ em còn phải tập trung học thật giỏi để đỗ đại học, sau này ra trường còn có công ăn việc làm.

- Cần gì việc, cứ về nhà với cậu, thầy Tài nuôi cả hai đứa. Nha! Đảm bảo cả đời ăn sung mặc sướng.

- Nhưng mẹ Hà dạy em rằng con gái phải có lòng tự trọng, phải biết độc lập, tự chủ, không dựa dẫm vào ai cả. Cậu đợi em tốt nghiệp đại học xong thì tính sau, được không ạ?

Hân nhỏ nhẹ thương lượng nhưng cậu Hoan không chịu. Từ hôm đó cậu không hề “làm phiền” Hân nữa. Thi thoảng ra vườn, thấy cây xoài mọc bên ngoài rào chắn sai trĩu quả nhưng không thấy bóng dáng người thương ngồi vắt vẻo trên đó, Hân lại thoáng buồn. Sau này, ngoài đậu thủ khoa hai trường đại học, Hân còn được nhận học bổng toàn phần của ngôi trường mà anh Khôi từng theo học. Ba Hậu rất muốn Hân tới ngôi trường đó học Y, nhưng Hân đã không làm theo nguyện vọng của ba. Hến của ngày nhỏ nghe lời ba răm rắp, Hân của tuổi trưởng thành đã không còn ngoan như thế. Ba năm trước, bỏ ngoài tai lệnh cấm của ba, nửa đêm cô vẫn theo chuyến xe từ thành phố lên chỗ rừng núi hiểm trở để cứu trợ cho những người gặp nạn. Siêu bão đổ bộ, có những lúc gió quật ầm ầm, cây đổ tứ tung, mặc dù ba từng dặn phải hết sức cẩn thận, cô vẫn không kiềm được mà lao ra chỗ cậu nhóc đang ngồi khóc rưng rức bên ngoài hang đá. Nghe thấy tiếng rắc rất to, Hân hốt hoảng ôm bé con vào lòng. Lúc đó cô chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ muốn bảo vệ cậu bé. Cô không hề hay biết rằng, có một người ngốc nghếch cũng lao ra bảo vệ mình. Khoảnh khắc nhìn thấy máu từ lưng cậu chảy xuống ròng ròng, Hân thực sự bị khiếp sợ. Cơn đau buốt toàn thân cộng thêm những ảo ảnh về ngày hôm đó khiến Hân đột ngột bị căng thẳng. Thấy trán vợ rịn mồ hôi lạnh, cậu Hoan vội vã dùng khăn ấm lau mồ hôi cho vợ rồi nhẹ nhàng động viên:

- Cố lên nhé! Cố lên! Cậu xin!

Nom vợ yếu ớt, sống mũi cậu đỏ au. Biết độc tam hoa gây đau đớn, cậu xoa chân tay và xoa vai cho vợ bớt khó chịu. Mọi khi cậu về muộn vợ hay đợi cậu lắm. Nếu cậu say vợ sẽ nấu canh giải rượu, nếu cậu đói vợ sẽ nấu miến, nếu cậu kêu mỏi vợ sẽ matxa cho cậu. Có hôm vợ giận cậu nằm quay mặt vào tường, cậu vén tóc vợ qua một bên rồi hôn trộm lên gáy vợ, phụng phịu kêu bị khó ngủ. Vợ tuy chưa thèm nói chuyện với cậu nhưng lại mủi lòng quay sang chỗ cậu, vòng tay qua ôm cậu vào lòng. Hôm nay, cậu có nũng nịu thế nào vợ cũng chẳng để ý. Lòng cậu hụt hẫng vô cùng, cậu ghé tai vợ tâm sự:

- Ghét cậu cũng được… chỉ cần đừng bỏ cậu thôi.

Không thấy vợ đáp, cậu lại năn nỉ thêm:

- Hân… đừng ngó lơ cậu.

Đừng ngó lơ cậu… như hồi xưa. Đừng cứ hẹn cậu rồi lại không tới. Hôm thi trung cấp xong, tám giờ tối, cậu ăn mặc bảnh bao, đứng ở gốc xoài đợi nấm lùn, nhưng đợi mãi chẳng thấy nấm về, gọi điện nó cũng không thèm bắt máy. Trời mưa! Nước mưa xuyên qua kẽ lá trút xuống mái tóc vuốt keo bóng lộn của cậu, khiến cho kiểu tóc mất bao nhiêu công chải chuốt mất đi vẻ lãng tử ban đầu của nó. Sau gần ba tiếng đồng hồ, nước ngập cỡ chục phân, đôi giày hàng hiệu và cả bộ vest của cậu đều ướt sũng. Cậu trèo lên cây xoài ngồi đợi nấm. Nửa đêm, mưa tạnh dần. Muỗi kéo tới. Tụi nó đốt mặt cậu sưng vù. Nhưng cậu đếch sợ, tại cái mặt cậu đã đẹp trai ở mức cực hạn rồi, có sưng thế hay sưng nữa thì cũng vẫn đẹp mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.