10.
“Sao em lại đến Hà Lan du học?” Tôi hỏi Hàn Dạng Sơn.
“Em thích Hà Lan, đất nước này đủ thẳng thắn thành thật! Trong thành phố Amsterdam, khu làng chơi và cửa hàng tình dục san sát, các vụ án phong hoa trong phần trăm tội phạm cũng rất thấp. Hơn nữa, em cảm thấy học vấn bản thân quá thấp, trong khi anh trai lại là thần đồng chứ? Anh ấy mười bốn tuổi đã đậu đại học, em lại không phải thần đồng, thật không công bằng.”
Tôi kinh ngạc nhìn cô ta: “Anh trai em không phải là Hàn Tinh Vũ đấy chứ?”
“Chị quen anh ấy sao?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Là bạn cũ?” Cô ấy lại hỏi.
“Ừ.”
“Nhìn vẻ mặt của chị hình như không đúng à! Là người yêu sao?” Cô nàng hớn hở hỏi dò.
“Anh chị đã chia tay rồi.”
“Tại sao?”
“Là chị không tốt.” Tôi nói với vẻ hối lỗi.
“Nói vậy, là chị vứt bỏ anh ấy sao?” Cô ấy nhún vai, lại nói: “Không ngờ anh trai tốt như vậy cũng sẽ thất tình à! Chị còn gặp anh ấy không?”
Tôi lắc đầu.
Có lẽ vào một ngày nào đó.
11.
Cuối cùng Hàn Dạng Sơn cũng đi.
Đỗ Vệ Bình vẫn rầu rĩ không vui. Có một hôm, anh mua một đống giò heo, lạp xưởng, thịt khô, khoai tây, rau cần, và đậu Hà Lan về nhà. Anh nấu một bát súp đậu Hà Lan, tâm trạng mới tốt hơn. Món súp này được thủy thủ Hà Lan thích ăn nhất, bắt đầu từ thế kỷ mười bảy nó đã trở thành món ăn quốc gia của Hà Lan.
“Bây giờ mới giống có chút liên hệ với cô ấy ở Hà Lan, giống như là đang ở bên ai đó trong một không gian khác.” Anh vừa ăn súp vừa nói.
“Em có thể nuôi cá nhiệt đới ở đây không?” Tôi hỏi.
“Em thích nuôi cá sao?”
“Cũng giống như anh thôi, kết nối với một người ở chân trời xa xăm nào đó.”
“Ừ, anh hiểu mà.” Anh nói.
12.
Hai năm qua, tôi thường tự hỏi, trên đời này có chia ly hạnh phúc hay không?
Không có nước mắt đắng cay, không có tiếc nuối, người rời đi không biết đó sẽ là lần vĩnh biệt.
Mang theo nụ cười rời xa, là một sự chia tay hạnh phúc nhất. Tất cả những gì không vui để lại cho người ở lại chờ đợi.
Một khi kết thúc, sau khi biệt ly, tương lai chúng ta còn có thể gặp nhau sao?
Tương lai, có lẽ là bến bờ xa xăm.
Đỗ Vệ Bình dùng đồ ăn để đáp lại nỗi nhớ. Tôi dùng cá ma quỷ xanh để hướng về nơi sâu nhất trong hồi ức.
13.
Tôi chưa từng nuôi cá, thật không ngờ nuôi cá lại trắc trở như vậy.
Hai chú cá ma quỷ xanh lần đầu mua về, ba ngày sau đã chết.
“Có lẽ là do lượng muối trong bể cá chưa đúng.” Đỗ Vệ Bình nói.
Tôi lại mua hai con cá ma quỷ xanh về, cũng lần lượt chết đi.
“Chi bằng mua một ít loài cá dễ nuôi hơn đi.” Đỗ Vệ Bình khuyên tôi.
“Không, em muốn nuôi loại này.” Tôi kiên quyết nói.
Những chú cá ma quỷ xanh mua sau này cũng thường không sống lâu. Mỗi đêm, tôi đều nơm nớp lo sợ đứng trước bể cá ngắm nhìn những chú cá trong bể thật lâu. Sau khi xác định chúng vẫn còn sống, tôi mới dám lên giường ngủ.
Song, đêm qua cá vẫn sống, sáng hôm sau đã ngủ say rồi.
Tôi đã gặm rất nhiều sách về chăm sóc cá nhiệt đới. Tôi còn đến tiệm bán động vật thủy sinh, xin chỉ bảo từ người có kinh nghiệm nuôi cá ma quỷ xanh. Tôi tự cho là mình đã nắm được chút kinh nghiệm, nhưng mà đúng như Đỗ Vệ Bình nói, có một số người có bản lĩnh nuôi con gì chết con ấy.
Tôi có rất nhiều lý do vứt bỏ việc này, chỉ là tôi trước nay không phải là người dễ dàng từ bỏ.
14.
Sau này, tôi lại mua hai con cá ma quỷ xanh. Màu xanh trên người chúng đẹp giống như bầu trời trong veo mỗi sáng sớm. Tôi hằng đêm trông nom cho đến khi mệt mỏi rã rời, mỗi sáng thức dậy thấy chúng vẫn còn sống, đó là hạnh phúc lớn nhất.
“Bây giờ hẳn là không sao nữa rồi.” Đỗ Vệ Bình nói.
Tuy nhiên, vào tối một ngày kia, một con cá ma quỷ xanh ngửa bụng lên. Tôi dùng vợt cá chạm vào nó, cũng không có cách nào khiến nó tỉnh lại.
Tôi trèo lên giường, dùng chiếc chăn duy nhất bọc chặt bản thân, chán nản ngây ngốc nhìn trần nhà. Đỗ Vệ Bình nói đúng, tôi nên nuôi loại cá khác.
Sáng hôm sau, khi tôi đến trước bể cá, tôi quả thực đã không thể tin vào hai mắt của mình. Chú cá ma quỷ xanh ngửa bụng ngày hôm qua, nay lại hoạt bát bơi qua bơi lại trong bể cá.
“Có phải anh đã đổi cá của em?” Tôi hỏi Đỗ Vệ Bình.
“Anh sao có thể trong một đêm có thể tìm được một con cá ma quỷ khác chứ? Nghe nói có một số con cá sau khi ngửa bụng sẽ có kỳ tích mà sống lại.” Đỗ Vệ Bình nói.
Tôi kinh ngạc nhìn chú cá ma quỷ xanh sống lại kia. Nó khiến tôi nhận ra không nên tuyệt vọng.
Bể cá đó, tôi nuôi cho tới bây giờ. Lúc đến tiệm bán động vật thủy sinh, còn có người muốn học hỏi kinh nghiệm nuôi cá ma quỷ xanh của tôi. Cuối cùng tôi cũng hiểu, mọi kinh nghiệm đều là quá trình nơm nớp lo sợ. Lúc đó thấp thỏm, sau lại đàm tiếu dụng binh, giống người đã từng yêu, mới hiểu được cô đơn là một sự lĩnh ngộ.
Những người trong nhà hàng có hơi rối loạn, mỗi người khách đều hướng nhìn đến cái người vừa mới đến. Tôi biết Cát Mễ Nhi đã tới. Quả nhiên là cô ấy. Cô ấy nhuộm đầu tóc ngắn màu cá chạch. Từng nhúm tóc dựng đứng lên, rất giống một con nhím biển.
“Đẹp không?” Cô ấy vừa ngồi xuống đã hỏi tôi.
“Chị chỉ có thể nói em quả là người có dũng khí, em vẫn luôn như vậy.” Tôi nói.
“Kiểu tóc của chị quá bảo thủ rồi, mau đổi sang kiểu khác đi.” Cô ấy khuyên.
Tôi cười cười: “Chị sẽ giữ sáng ý này cho tiệm sách của chị.”
“Thời gian tới, em nghĩ đến một cách tốt!” Cô ấy nói.
“Cách gì thế?”
“Nhạc hội lần sau, sẽ tiến hành tại tiệm sách của chị, như vậy không phải có thể giúp tuyên truyền cho tiệm sách một chút hay sao?” Cô nàng hưng phấn diễn tả.
“Chị van em, trăm nghìn lần đừng tổ chức! Nhạc hội của em sẽ phá nát tiệm sách nhỏ bé của chị. Em tha cho chị đi!” Tôi phản đối.
“Em còn tưởng chị sẽ vui chứ!”
“Chờ chị có một nhà sách thật lớn trong tương lai, em có thể đến mở nhạc hội.”
“Vậy thì được! Đỗ Vệ Bình đâu? Em muốn biết hôm nay có món gì ngon.”
Đỗ Vệ Bình đến, thấy mái tóc của Cát Mễ Nhi, không khỏi cười với cô ấy.
Cát Mễ Nhi tạo dáng trước mặt Đỗ Vệ Bình, hỏi: “Đẹp chứ?”
“Nhà hàng của anh hôm nay vừa hay có món mì ý nhím biển, rất hợp với kiểu đầu của em.” Đỗ Vệ Bình trêu.
“Cái gì cơ! Có con nhím biển nào đẹp như thế! Anh và Trình Vận đúng là cùng một giuộc. Được rồi, anh cũng không biết thưởng thức vậy làm một bàn thức ăn cho chúng em đi.”
16.
Sáu người đàn ông Cát Mễ Nhi giới thiệu đều đến.
S là thành viên ban nhạc, rất tích cực thảo luận vấn đề hít thuốc phiện trong ban nhạc với tôi.
Đạo diễn quảng cáo E nói cho tôi biết, hôm qua anh ta dùng một con chó chụp quảng cáo, khiến cho anh ta và con chó kia đều cùng sùi bọt mép. Chỉ có điều, con chó kia cũng thật sự khó có lời nào diễn tả được, nó có thể tìm hai lá bài Joker trong bộ bài Tây.
Nhiếp ảnh gia W học hỏi kinh nghiệm nuôi cá ma quỷ xanh của tôi.
Y là nhà biên tập tạp chí. Anh ta kể với tôi rằng, anh ta mỗi ngày đều phải đọc cuốn “Hoàng tử bé” của Saint-Exupéry một lần mới có thể ngủ ngon.
Nhà viết ca từ C lại nói với tôi, anh ta gần đây hay mất ngủ. Y đề nghị anh ta đọc “Hoàng tử bé” trước khi đi ngủ. Anh ta quay sang nói với Y: “Trái tim của tôi không có yếu đuối như thế.”
K là người hâm mộ của Cát Mễ Nhi.
Mặc dù K là người đẹp nhất trong sáu người. Song anh ta là người hâm mộ của Cát Mễ Nhi, nó có vẻ có chút chút gì đó.
Cát Mễ Nhi nói: “Anh ta trung thành tận tụy với em, nếu như anh ta không tốt với chị, em có thể xử anh ta.”
Tôi đều nói chuyện rôm rả với cả sáu người. Thế nhưng, tất cả họ đều là dựa vào sở thích của Cát Mễ Nhi, không phải tôi.
Tôi thích buổi tối như thế, hưởng thụ một bàn đầy món ngon, cùng những người bạn mới quen nói chuyện tán gẫu. Trước đây tôi cho rằng cuộc sống đẹp nhất chính là yêu đương. Bây giờ tôi mới nhận ra bản thân đã bỏ lỡ một số chuyện.