17.
“Trong sáu người đó, em thích ai?”
Rời khỏi nhà hàng, trong lúc cùng nhau dạo bước về nhà, Đỗ Vệ Bình đã lên tiếng hỏi tôi.
Tôi mỉm cười lắc đầu.
Sau khi Hàn Dạng Sơn đi, anh trở nên cô đơn buồn hiu. Anh ăn uống dè sẻn, để dành tiền đến Hà Lan thăm Hàn Dạng Sơn một lần. Lúc đi lòng tưng bừng hứng khởi, khi về tôi lại bị cưỡng ép ăn súp đậu Hà Lan hai tuần liền, cùng anh tưởng nhớ đến người yêu ở phương xa.
Tháng trước, Hàn Dạng Sơn chuyển từ Amsterdam đến Barcelona. Như thế không tồi, tôi rất thíc ăn món Tây Ban Nha.
“Hôm qua anh nhận được thư của cô ấy. Cô ấy nói đã tìm được phòng, phòng bên cạnh là một vũ công.” Đỗ Vệ Bình nói.
“Vũ công? Là nam hay nữ?”
“Nam, là một người da đen.”
“Người da đen? Vũ công? Thôi xong rồi!” Tôi rên thầm trong lòng.
Thấy vẻ mặt kỳ quái của tôi, Đỗ Vệ Bình hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Á, không có gì.” Tôi nghĩ đến hứng thú của Hàn Dạng Sơn đối với vũ công mà lo lắng thay cho Đỗ Vệ Bình.
“Anh có muốn đi tìm cô ấy không?” Tôi hỏi.
“Anh đi thì ai ở với em đây?”
“Không phải vì em anh mới ở lại đấy chứ?”
“Anh cảm thấy hình như mình phải có trách nhiệm chăm sóc em.”
Tôi cảm kích mỉm cười với anh.
“Bán nhà đi Tây Ban Nha tìm cô ấy đi, không cần lo cho em.” Tôi nói.
“Nói là chăm sóc em, có lẽ chỉ là mượn cớ.” Đỗ Vệ Bình cười trừ nói, “Anh không muốn vứt bỏ công việc và bạn bè của anh ở đây. Trước đây anh từng nghĩ khi rất yêu một người, anh có thể vứt bỏ mọi thứ vì cô ấy. Thế nhưng, anh chẳng thể vứt bỏ được.”
“Anh có thể vì tình yêu mà vứt bỏ mọi thứ, nhưng không thể vứt bỏ cuộc sống của chính mình. Điều đó không có nghĩa là anh không yêu cô ấy.” Tôi nói, “Nhưng mà, khoảng cách xa xôi như thế là rất nguy hiểm.”
“Có lẽ anh đã quen rồi.” Anh nhún vai bàng quan cười nói.
“Nếu sau này anh có thay đổi suy nghĩ, thì nói trước với em một tiếng, để em tìm chỗ ở khác. Anh đã cùng em vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất.” Tôi nói nhẹ nhàng.
“Em cũng cùng anh vượt qua những tháng ngày cô đơn nhất.” Anh cười nói lại.
Trước đây tôi có đọc một quyển sách về tâm lý học, có một cụm từ là “Bến đò”. “Bến đò” có thể là tình yêu, tình bạn, hoặc là bác sĩ tâm lý. Bến đò giúp người ấy vượt qua hố đen cuộc sống tăm tối nhất. Đỗ Vệ Bình là bến đò của tôi. Chỉ là tôi không ngờ, tôi cũng là bến đò của anh.
Những thời điểm chuyển giao trong đời người trăm điều khó khăn, đến khi bỗng quay đầu nhìn lại, hóa ra ta đã bay qua dãy núi trùng trùng điệp điệp. Chúng ta đã làm như thế nào để được như vậy? Song, chúng ta lại không nhớ gì cả.
18.
Vào một ngày đầu hạ, tôi nhận được thư của Địch Chi gửi về.
“Trình Vận thân mến.
Tiệm sách buôn bán đắt chứ?!
Bạn cùng phòng của cậu có quấy rối tình dục cậu hay không? Hì hì! Tớ đã nhận được ảnh cậu gửi, hai người các cậu rất xứng đôi đó.
Thời tiết London lúc này không tốt lắm, thường hay mưa. Mặc dù thời gian thấy mây đen nhiều hơn thấy ánh mặt trời, nhưng mà tớ rất thích ở đây. Một người cầm theo quyển sách là có thể lãng phí cả buổi chiều trong quán cafe. Đi club với bạn bè là đã có thể trải qua một tối cuối tuần vui vẻ cùng bạn bè rồi.
Tớ mới chuyển nhà. Trước đây tớ ở cùng một người bạn học, bây giờ thì sống cùng với ba người bạn học. Phòng lớn hơn rất nhiều, nhưng tiền thuê nhà rẻ hơn. Bây giờ tớ hoàn toàn là một sinh viên nghèo, đương nhiên phải thật tiết kiệm chi tiêu rồi.
Bạn trọ của tớ hai nữ một nam. Hai cô gái đến từ hai đất nước Ấn Độ và Ai Cập, bạn nam là người Iran, thêm tớ nữa thì thành bốn quốc gia lớn của nền văn minh cổ đại rồi. Bạn nam đến từ Iran có quan hệ bà con thân thích với vương thất Iran, chúng tớ gọi cậu ta là Hoàng tử cuối cùng. Giả sử cưới cậu ta, không phải tớ sẽ giống như công nương Diana sao, trở thành Vương phi sao? Hôm đó tớ thấy công nương Diana ở bách hóa Harrods, thật sự rất cao quý!
Đáng tiếc, tớ và hoàng tử cuối cùng chỉ là chơi rất thân, không có cảm giác yêu đương. Trước đây tớ từng nghĩ phụ nữ mà lâu lắm không ôm đàn ông thì cái bụng sẽ mọc cỏ xanh um. Bây giờ tớ lại rất thích cảm giác ngắm trăng sáng hóng gió mát một mình.
Quang Huệ có viết thư cho cậu không? Vancouver quá yên tĩnh, không hợp với tớ, chỉ có cậu ấy mới có thể chịu được.
Chưa bao giờ nghĩ đến, ba người chúng ta lại giống như bây giờ: một người ở Châu Âu, một người ở Châu Mỹ, còn một người ở Châu Á. Khi còn bé, chúng ta thường hay chọn một chỗ gặp mặt trung gian. Bây giờ đây muốn gặp nhau, chúng ta nên gặp ở Châu nào đây?
Cá ma quỷ xanh yêu dấu vẫn khỏe chứ?
Nhớ cậu nhiều, yêu cậu.
Địch Chi
Năm 97.”
19.
Chiều hôm đó, tôi viết cho Địch Chi một bức thư.
“Địch Chi!
Đỗ Vệ Bình tạm thời chưa quấy rối tình dục tớ. Chúng tớ thật sự xứng đôi sao? Hai người bề ngoài xứng đôi, chưa chắc đã yêu nhau.
Tiệm sách làm ăn có thể xem như không tệ. Tớ quen một người bạn, thật ra không tính là mới quen biết, anh ta là Con cọp người mà trước đây học đàn violin với tớ ấy. Con cọp là nhà bình luận sách. Anh ta gần đây thường hay nhắc đến tiệm sách của tớ trong chuyên mục của anh ta. Cho nên, tiệm sách “Cây sa kê” cũng coi như có chút danh tiếng.
Hoàng tử cuối cùng có đẹp trai không? Anh ta thật sự không thể yêu sao? Phụ nữ Iran đều phải mặc đồ đen che kín. Một khi cậu đến Iran, chỉ sợ sẽ mai một dáng vẻ xinh đẹp của cậu, cậu sẽ không cam tâm đâu.
Quang Huệ đang bận bịu xây dựng công ty bất động sản của riêng mình. Chúng tớ có trò chuyện qua điện thoại. Cậu ấy rất bận rộn nhé, cũng có nhiều người theo đuổi.
Nếu như chúng ta muốn gặp nhau, chốn trung gian sẽ là mặt trăng?
Gửi cậu đĩa nhạc mới của Cát Mễ Nhi, cô ấy bảo tớ viết lời bài hát, nhưng tớ phải viết cái gì đây? Huống hồ tớ đã thấy người giỏi nhất. con người một khi đã gặp tốt nhất, liền rất khó quay về lối cũ.
Cá ma quỷ xanh vẫn khỏe khoắn hoạt bát, chỉ là không thể theo tớ đi khắp nơi. Điểm ấy là điểm yếu trời sinh của cá.
Cát Mễ Nhi giới thiệu sáu người đàn ông cho tớ làm quen, tất cả đều tuấn tú lịch sự. Cậu nhất định đang ghen tị đến mức rớt cả mắt ra ngoài rồi phải không? Cứ để cậu ao ước được là tớ!
Tớ vừa bắt đầu học một khóa Đông y, cũng không phải tớ định hành y cứu đời, chỉ là tớ rất muốn nâng cao bản thân, thật sự rất muốn đầu tư cho cuộc sống.
Bạn cùng lớp của tớ có người là giáo sư, có người làm kinh doanh, ngay cả võ sư cũng có. Người chơi tương đối thân với tớ là Úc Úc và Đế Xu. Các cô ấy cũng gần bằng tuổi tớ. Úc Úc nhỏ nhắn xinh xắn, trên mặt thường để lộ nụ cười thân thiết, là kiểu phụ nữ không hề có tính đe dọa xâm lăng. Cô ấy là lớp trưởng, bề ngoài dễ nhìn hiền dịu. Cậu nhất định sẽ không đoán được nhà cô ấy bán rắn, từ khi còn nhỏ cô ấy đã ngủ cùng rắn.
Đế Xu mỗi lần đến lớp đều ăn mặt trang điểm rất đẹp. Cô ấy chết mê chết mệt kiểu đàn ông trung niên da trắng bạch giống như phấn trang điểm của phụ nữ á. Tớ không ngờ cô ấy lại có sở thích đặc biệt thế.
Bạn học của tớ giống như trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, đến từ năm châu bốn biển, tuyệt đối không chịu thua kém so với bốn quốc gia lớn của nền văn minh cổ đại bên cậu đâu! Có đôi khi, con người ta phải ra khỏi vùng trời nhỏ bé của mình, thì mới có thể phát hiện ra thế giới rộng lớn bên ngoài. Cậu tìm được trăng thanh gió mát của cậu ở Anh quốc, tớ ở đây cũng đã tìm được cầu vồng sau cơn mưa của tớ.
Thôi nhé, tớ phải vào lớp rồi!
Cố lên! Yêu cậu.
Trình Vận.”
20.
Tôi nằm ngửa trên giường. Tiết học này, tôi là bệnh nhân, Đế Xu là thầy thuốc. Bấm huyệt xoa bóp mà chúng tôi đang học là môn tương đối đơn giản dễ hiểu trong khóa học Đông y.
Thầy Tào đứng lớp là một người đàn ông trung niên đứng đắn. Thầy là một cao thủ Vịnh Xuân Quyền. Thỉnh thoảng thầy sẽ ngứa nghề, ném sách giáo khoa biểu diễn vài ba chiêu trước mặt chúng tôi. Nghe nói thầy đã từng bàn luận võ thuật với Lý Tiểu Long.
Thầy Tào một bên giảng bài, Đế Xu bên này cũng xoa bóp giúp tôi.
Lật trang tiếp theo trong cuốn bài giảng, giọng nói của thầy Tào bỗng nhiên nhỏ hẳn đi. Thầy xấu hổ nói: “Sau đó là một chỗ, à… ừ… tráng dương… Các em không cần phải học.”
Đế Xu đột nhiên giơ tay lên, nói: “Em muốn học!”
Tôi thật đáng thương, bị xem là đàn ông, nằm trên giường để mặc cho Đế Xu ấn ấn vỗ vỗ chỗ nhạy cảm nhất trên người của tôi.
21.
“Vừa rồi cậu có phản ứng gì không?” Sau khi tan học, Đế Xu hỏi tôi.
“Không có! Tớ không phải đàn ông.” Tôi đáp.
“Vậy rốt cuộc có hiệu quả hay không?” Cô ấy nói thầm.
“Có lẽ sẽ không có hiệu quả lập tức!” Tôi nói.
“Ừ… Phải thử trên người đàn ông một chút mới biết được.” Cô nàng lẩm bẩm.
Lúc này, Úc Úc vừa hay đi ngang qua, Đế Xu lôi kéo cô ấy nói:
“Úc Úc, tớ muốn mượn cậu một con rắn.”
“Mượn rắn? Cậu muốn mượn rắn để làm gì?” Cô ấy giật mình hỏi lại.
Đế Xu nói úp úp mở mở: “Chỉ cần cho tớ mượn một ngày rồi sẽ trả lại cho cậu liền, được không?”
“Có phải cậu định đầu độc chính mình không đấy?” Úc Úc hỏi.
Đế Xu lè lưỡi: “Đương nhiên là một con rắn không có độc, ngộ nhỡ xảy ra tai nạn chết người thì sao? Mai tớ đến quán nhà cậu lấy, được chứ?”
“Được.”
“Vậy mai gặp.” Đế Xu vội vã bỏ đi.
“Cậu ấy muốn mượn rắn để làm gì?” Úc Úc quay sang hỏi tôi. Sau đó, cô ấy nghiền ngẫm rồi chép miệng nói: “Chẳng nhẽ… Ơ… Làm chuyện… Ưm… Rất biến thái sao?”
Tôi cười nói: “Không nên tưởng tượng nhiều vẫn là tốt nhất.”