Diệp Xán bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cậu tưởng là điện thoại của mình, cầm lên mới phát hiện không phải, âm thanh này hình như truyền đến từ phòng khách.
Diệp Xán xoa xoa mái tóc rối loạn, chăn trên người cậu tuột xuống dưới, ánh nắng xuyên qua khe hở giữa rèm chiếu lên người cậu.
Cậu mờ mịt nhìn chăn, lại nhìn rèm cửa sổ. Cậu nhớ tối hôm qua mình nằm chơi điện thoại chờ Diệp Tự Minh về, nằm một lúc thì ngủ mất, rõ ràng không kéo rèm, cũng không đắp chăn. Việc này hẳn là có người làm giúp.
Cậu nhìn đồng hồ, hơn chín giờ sáng rồi. Diệp Xán hiếm khi ngủ ngon thế này, không còn ngái ngủ, tinh thần sảng khoái mà rời giường, chuẩn bị ra phòng khách xem có phải Diệp Tự Minh để quên điện thoại không.
Cậu mới xuống giường đi được hai bước đã thấy một trận không khí lạnh người, nhớ tới dự báo thời tiết nói đêm hôm qua nhiệt độ giảm mạnh, không khách khí mà lấy bừa một chiếc áo khoác trong tủ của Diệp Tự Minh rồi ra ngoài.
Tiếng chuông điện thoại ngừng lại, Diệp Xán liếc qua chiếc điện thoại trên khay trà, là cái mà hôm qua Diệp Tự Minh đã dùng.
“Quên mang thật đấy à?” - Diệp Xán buồn bực nói thầm, vòng qua ghế sofa tới bàn định cầm điện thoại lên, bất chợt thấy một người đàn ông nằm trên ghế.
“Mé nó!” - Diệp Xán sợ hết hồn, định thần nhìn lại mới phát hiện đây là chủ nhân của chiếc điện thoại kia, tức giận đạp hắn một cái: “Này, mấy giờ rồi mà anh còn nằm đây?”
Diệp Tự Minh vẫn mặc âu phục ngày hôm qua, ghế sofa là loại lớn, ghép hai chiếc vào một bên nhưng so với người đàn ông trưởng thành thì vẫn coi là nhỏ. Diệp Tự Minh chân dài, nằm co ro gập chân trên ghế, bị Diệp Xán đẩy mấy cái, lông mày của hắn nhăn lại nhưng không tỉnh.
Diệp Xán lúc này mới ý thức được có gì đó sai sai, cậu sờ lên mặt Diệp Tự Minh —— nóng bỏng tay.
“Diệp... Diệp Tự Minh!” - Diệp Xán hoảng lên, cậu quỳ xuống trước ghế sofa, vừa gọi tên Diệp Tự Minh tên vừa cố gắng lay hắn tỉnh dậy: “Này, dậy đi, anh sốt rồi...”
Áo khoác trên người hơi tuột xuống, Diệp Xán mới nghĩ tới, đêm qua nhiệt độ giảm mạnh, mà mình thì đang chiếm giường của Diệp Tự Minh…
Diệp Tự Minh ghét mình đến thế à, thà chịu lạnh trên ghế sofa bé tí này chứ nhất quyết không chịu ngủ cùng giường với mình! Diệp Xán vừa hoảng vừa tức, vội mở điện thoại lên, nhưng lại không biết gọi cho ai. Cậu mới về nước, ngoài Diệp Tự Minh thì không quen ai cả.
Điện thoại của Diệp Tự Minh lại đúng lúc vang lên, Diệp Xán như thấy được cứu tinh, nhanh chóng bấm nghe, trên màn hình hiển thị người gọi là “Trợ lý Chu“.
“Alo? Là trợ lý của Diệp Tự Minh đúng không?”
Người đàn ông đối diện hơi ngạc nhiên, chần chừ một lúc mới nói: “Phải. Anh là ai? Diệp tổng đâu?”
“Tôi là Diệp Xán.”
Trợ lý Chu chợt nói: “Cậu chủ nhỏ? Diệp tổng đang ở cạnh cậu sao? Bây giờ anh ấy vẫn chưa đến công ty, chúng tôi không liên lạc được...”
“Diệp tổng hôm nay xin nghỉ.” - Diệp Xán ngắt lời, nói: “Anh mau gọi xe đến đây, anh ta bệnh rồi, nhắc tài xế đưa đến bệnh viện. Đúng rồi, anh có quen bác sĩ nào không? Anh gọi điện tới bệnh viện trước...”
Cậu đang nói gấp gáp, bỗng trên tay trống trơn, điện thoại bị người nào đó lấy đi mất.
Tiếng của cậu quá lớn, Diệp Tự Minh bị cậu đánh thức, giọng hắn khàn hơn hẳn mọi ngày, nghe điện thoại: “Trợ lý Chu, là tôi. Hôm nay vẫn đến công ty, chuyển lịch trình buổi sáng sang buổi trưa.”
Diệp Xán trừng mắt nhìn Diệp Tự Minh, giáo dục từ nhỏ không cho phép cậu chen lời khi người lớn đang nói chuyện điện thoại, may là Diệp Tự Minh chỉ nói câu này rồi cúp máy ngay, Diệp Xán lập tức quát hắn: “Đầu anh bị úng à? Ốm rồi còn đi làm cái gì! Tối hôm qua anh...” - Cậu dừng một chút, cảm thấy nhắc đến vấn đề này là tự rước lấy nhục, nhưng cuối cùng không cam lòng, vẫn hỏi hắn: “Tại sao anh không ngủ trên giường?”
Tại sao anh không ngủ trên giường? Diệp Tự Minh vẫn hơi mê man, nghe thấy câu này lập tức tỉnh táo, cũng hơi đau lòng. Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp đối diện, biết Diệp Xán lo lắng cho hắn là thật, nhưng hận ý trong mơ cũng là thật.
Hắn né tránh vấn đề này, xoa xoa đầu Diệp Xán, động viên: “Anh làm em sợ à? Anh hai không sao đâu, đừng lo.”
Diệp Xán muốn tránh khỏi tay hắn, có lẽ do Diệp Tự Minh đang bị bệnh nên đành để mặc Diệp Tự Minh vò loạn tóc của mình, ngoài miệng lại không chịu thua: “Ai thèm lo? Tôi sợ anh lây cho tôi ấy! Tôi biết Diệp tổng không muốn chen chúc trên một cái giường cùng tôi. Anh muốn ngủ ghế sofa thì ngủ đi, chẳng lẽ không biết lấy thêm quần áo mặc vào à?”
“Cửa tủ quần áo lúc mở...” - Cổ họng Diệp Tự Minh bỗng ngứa ngáy, nhưng hắn đè lại, không muốn ho thành tiếng, tiếp tục nói: “Lúc mở hơi ồn, anh sợ đánh thức em.”
Diệp Xán bị đáp án bất ngờ này làm cho buồn bực mất tập trung, mãi đến khi Diệp Tự Minh đứng dậy rửa mặt cậu cũng chưa thể bình tĩnh lại. Cậu biết Diệp Tự Minh phải lấy lòng mình, để mình từ bỏ việc kiện cáo hắn, nhưng chẳng lẽ phải làm đến mức này à?
“Em có đủ tiền không?” - Diệp Tự Minh đứng trước cửa hỏi cậu.
Rửa mặt xong, Diệp Tự Minh đã quay lại dáng vẻ thường ngày. Nếu không phải khi nãy sờ mặt hắn nóng bỏng cả tay, Diệp Xán sẽ không biết hắn đang phát sốt. Nhìn qua có vẻ không nặng lắm, chính chủ không quan tâm, Diệp Xán cũng chẳng cần phí công khuyên hắn nghỉ ngơi. Nếu không Diệp Tự Minh sẽ phát hiện cậu rất quan tâm tới hắn, gật đầu: “Đủ.”
“Được rồi, có việc thì gọi cho anh.” - Diệp Tự Minh nói, trước khi đi vẫn không yên lòng, hắn sợ Diệp Xán nói thế chỉ vì sĩ diện, rút một tấm thẻ đặt lên tủ giày: “Em dùng tạm thẻ này đi, mật mã không thay đổi.”
“Đã nói đủ rồi!” - Diệp Xán cất cao giọng, cậu đã tốt nghiệp đại học còn bị Diệp Tự Minh coi như trẻ con mà cho tiền, người đàn ông thành niên như cậu không thể nhịn được: “Tôi làm hạng mục bên nước ngoài đã có thu nhập ổn định rồi, không cần tiền của anh!”
Diệp Tự Minh nhẹ nhàng nói: “Ừm, đợi anh đi làm về thì kể cho anh nghe công việc của em đi.”
Nói một câu dài không lấy hơi, Diệp Tự Minh nắm chặt tay che miệng ho mấy tiếng.
Diệp Xán cảnh giác giương mắt nhìn sang, Diệp Tự Minh vung vung tay: “Không sao đâu. Anh hai đi đây, em ở nhà ngoan một chút, thích cái gì thì mua đi.”
Tấm thẻ kia cuối cùng vẫn nằm trên tủ giày.
Diệp Tự Minh đi làm, Diệp Xán ngồi ở trong phòng khách, trong lòng cậu có hai người đang giao chiến. Cậu nghe thấy Diệp Tự Minh ho, chắc chắn bị cảm lạnh rồi, nếu không nghỉ ngơi có lẽ sẽ nặng hơn mất.
Cái kẻ cuồng công việc Diệp Tự Minh này coi công ty là thứ quan trọng nhất, sốt cao vẫn nhất quyết đi làm, chắc là không biết tự mua thuốc đâu, lại càng không không biết tạm nghỉ việc đi khám đâu.
Đáng đời, anh đáng bị ốm nặng thật nặng, ho mười ngày nửa tháng luôn đi.
Diệp Xán căm giận nghĩ thầm, cùng lúc đó, hắn cũng không thể tự lừa gạt mình. Chỉ cần nghĩ đến người kia vác bệnh đi làm, trái tim cậu như bị ai bóp nghẹt.
Cậu đau lòng.
Giống như bốn năm trước, Diệp Xán nghe thấy Diệp Tự Minh hời hợt nói với cậu của hắn: “Không cần ngài phải lo lắng, cháu sẽ giải quyết Diệp Xán”, triệt để lật bài với cậu, dù cậu có hận cũng không thể liều mạng cùng Diệp Tự Minh. Bởi vì khi ấy Diệp Tự Minh mở miệng xin cậu, cậu mềm lòng.
Diệp Tự Minh không tiếc vứt bỏ mặt mũi cũng phải bảo mật di chúc, e là khi di chúc được công bố hắn sẽ thân bại danh liệt cũng không chừng, nhưng Diệp Xán không nỡ.
Không biết bắt đầu từ lúc nào. Có lẽ là năm mười lăm tuổi bị một bạn nam tỏ tình, Diệp Xán biết trên đời này có thứ gọi là tình yêu đồng tính. Cũng có lẽ là năm mười sáu tuổi, lần đầu tiên nảy sinh dục vọng với Diệp Tự Minh, Diệp Xán biết tình cảm của mình đã biến chất rồi, không thể quay đầu lại nữa.
Tình cảm dị dạng này không cần nói ra đã biết kết quả ra sao. Diệp Tự Minh vì di chúc mà cưỡng ép cậu ra nước ngoài, Diệp Xán lại không nỡ kiện hắn. Cậu thua rồi. Cậu đã thua ngay từ giây phút Diệp Tự Minh nói ra hai từ “giải quyết“.
Có lẽ sau khi cậu đi, Diệp Tự Minh đã cùng cậu ruột của hắn cười nhạo cậu, cười nhạo thằng nhóc con yếu đuối chưa đấu đã thua này.
Cậu nhất định phải trở về. Diệp Xán khi ấy cắn răng nghiến lợi thề rằng: Mình nhất định phải trở về, nhất định phải trả lại hết những sỉ nhục lên đầu Diệp Tự Minh.
Bây giờ cậu về rồi, kế hoạch trả thù vừa tiến thêm một bước nhờ hộp bạch tuộc chiên, thế mà Diệp Tự Minh lại đổ bệnh.
Đúng là Diệp Xán muốn trả thù Diệp Tự Minh, nhưng cậu không định làm hắn bị bệnh. Nghĩ kĩ thì cũng do cậu chiếm giường của hắn, trách nhiệm này cậu phải chịu một phần.
Một thanh âm vang lên bên tai Diệp Xán: “Đi mua thuốc cho người ta đi, ho nhiều khó chịu lắm đấy.”
Một giọng khác nói: “Dựa vào đâu mà phải mua thuốc cho ah ta, rõ ràng mình về đây để trả thù mà!”
Hai âm thanh đánh nhau bên tai Diệp Xán, cậu vừa muốn đi vừa không muốn đi. Bỗng cậu nhìn qua tấm thẻ Diệp Tự Minh để lại, đứng phắt dậy.
Đúng rồi! Dùng thẻ của Diệp Tự Minh là được! Đây là tiền của Diệp Tự Minh, không thể coi là mình mua.
Ngày hôm qua Diệp Xán xuất hiện trong tập đoàn Hồng Diệp đã một trận chiến thành danh, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều biết cậu chủ nhỏ nhà họ Diệp vừa về nước thô bạo vô lý cỡ nào, mà tổng tài của họ lại cưng chiều người ta đến thế nào.
Thế nên hôm nay Diệp Xán tới công ty không chỉ không có người dám ngăn cậu, trợ lý mới của Diệp Tự Minh còn tận tình đưa cậu tới văn phòng.
Diệp Xán xách một túi thuốc hạ sốt, thuốc ho, thuốc đau đầu, mang theo một chút chút mừng rỡ bí ẩn, cậu vui vẻ nghĩ xem Diệp Tự Minh sẽ có phản ứng gì. Diệp Xán vừa định gõ cửa, bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong, mà nội dung của nó khiến cậu như rơi xuống hầm băng.
“... Ý của ba em là, có cần dùng ít thủ đoạn hay không, cậu ta đột nhiên trở về...”
Người này là Lâm Cẩn, là con trai của cậu ruột Diệp Tự Minh. Diệp Tự Minh gần gũi với nhà mẹ, đương nhiên sẽ thân thiết với đứa em họ này. Tuổi tác hai người xấp xỉ, lúc nào cũng có chuyện chung để nói. Diệp Xán từ nhỏ đã đố kị với Lâm Cẩn, trước khi ra nước ngoài lại nghe thấy Diệp Tự Minh và ba anh ta nói chuyện muốn giải quyết cậu, cậu càng ghét anh hơn.
“Không cần.” - Diệp Tự Minh nói, giọng điệu vẫn là vẻ trầm thấp êm tai, âm thanh này Diệp Xán vô cùng quen thuộc: “Anh có thể kiểm soát em ấy, nói cậu không cần lo lắng.”
Lâm Cẩn khuyên nhủ: “Vẫn phải cẩn thận một chút, anh hai à, cậu ta bây giờ không phải trẻ con nữa rồi...”
Diệp Xán đi hai con phố mới tìm được hiệu thuốc lớn, mua xong chạy như bay đến công ty vì lo Diệp Tự Minh ốm nặng hơn.
Thế mà, bây giờ Diệp Xán xách túi thuốc đứng bên ngoài, mang theo lo lắng đứng bên ngoài, nghe thấy Diệp Tự Minh và một đứa em trai khác của hắn nói chuyện, muốn giải quyết cậu lần nữa.