Thực ra Diệp Xán không thích bạch tuộc chiên cạnh đại học Đông Linh lắm, chỉ là khi Diệp Tự Minh học đại học thường dắt cậu đi ăn nên cậu mới nhớ chỗ này. Vả lại, chỗ này xa nhà, cậu chỉ muốn dằn vặt Diệp Tự Minh một chút thôi.
Điều cậu không ngờ chính là, mình vừa nhắc đến “Luật sư”, Diệp Tự Minh không nói hai lời đưa cậu đi luôn.
Nhìn Diệp Tự Minh “chịu nhục” đi nửa thành phố chỉ để mua bạch tuộc chiên, Diệp Xán ngồi trên ghế phó lái tự thấy thành công vì đã uy hiếp được hắn, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
“Tôi nói này, có phải chỉ cần tôi nhắc tới 'di chúc' hoặc 'luật sư' thì cái gì anh cũng đồng ý đúng không?” – Diệp Xán vui vẻ hỏi, xiên một miếng bạch tuộc chiên đưa lên miệng, Diệp Tự Minh bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy tay cậu.
Diệp Xán sợ hết hồn, miếng bạch tuộc chiên rơi xuống hộp.
Cậu còn tưởng rằng Diệp Tự Minh định đánh cậu, dù sao cũng do cậu cố tình gây sự, hại tổng tài phải bỏ họp, lái xe hơn một giờ chỉ để mua một hộp ăn vặt.
Từ nhỏ đến lớn Diệp Tự Minh vẫn luôn dung túng cậu, nhưng nếu cậu quá không nghe lời, Diệp Tự Minh luôn có biện pháp trừng trị cậu, khiến cậu không dám tái phạm nữa.
Cậu vẫn sợ Diệp Tự Minh đến tận xương tủy.
Diệp Tự Minh nhanh chóng buông tay, vừa khởi động xe vừa nói: “Đừng ăn vội, nóng.”
Lúc Diệp Xán còn nhỏ không chỉ một lần bị nóng ruột vì ăn bạch tuộc chiên.
Diệp Tự Minh chỉ là theo thói quen nhắc nhở cậu, Diệp Xán tự mắng mình vì sợ hãi hắn, cầm dĩa chọc chọc miếng bạch tuộc chiên vô tội trong hộp, muốn đánh trống lảng, nói: “Anh vẫn chưa trả lời tôi.”
“Không biết.” – Diệp Tự Minh lái xe, bình tĩnh nói: “Không phải vì em nhắc đến luật sư mới mua cho em.”
Diệp Xán chỉ coi hắn đang mạnh miệng, hừ cười một tiếng: “Vậy thì vì cái gì?”
“Bởi vì em nói em thích.”
Ý cười của Diệp Xán cứng lại, cậu quay đầu nhìn gò má Diệp Tự Minh, thái độ của hắn không có chút thay đổi nào, giống như chỉ vừa nói ra câu “Dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng“.
Thái độ tự nhiên này chứng minh lời của hắn là thật lòng, Diệp Xán tức giận đè lại lồng ngực mình, không cho phép trái tim mình đập nhanh như thế.
“Ai thèm tin chứ.” – Cậu nhỏ giọng lầm bầm, không lên tiếng nữa, trầm mặc ăn bạch tuộc chiên.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Diệp Tự Minh gọi điện tới nhà chính, dặn dò tài xế chờ hắn tại chỗ cũ. Diệp Xán dựng lỗ tai lên nghe lén, đợi Diệp Tự Minh cúp máy lập tức hỏi: “Lát nữa anh lại đi đâu?”
Diệp Tự Minh nói: “Đưa em về nhà rồi quay lại trung tâm thành phố.”
“Buổi tối anh về không?”
Diệp Tự Minh lắc đầu: “Ngày làm việc không về được nhà cũ.”
Diệp Xán dừng ăn, lập tức nói: “Vậy tôi cũng không về, anh ở đâu?”
“Chỗ của anh nhỏ lắm.” – Diệp Tự Minh nói: “Anh đưa em về nhà chính, nghỉ ngơi thoải mái hơn, cần gì thì gọi người làm.”
Thế sao được! Diệp Tự Minh không ở đây thì cậu trở về có ý nghĩa gì? Cậu biết bắt nạt ai bây giờ?
“Tôi muốn ở cùng anh.” – Diệp Xán vừa nói vừa tìm lý do để thuyết phục Diệp Tự Minh, chuyện này không đơn giản như đi mua bạch tuộc chiên, chắc gì hắn đã thích có người khác sống chung nhà. Không ngờ, Diệp Xán chưa kịp nghĩ ra lý do mà Diệp Tự Minh đã lập tức đồng ý.
So với căn nhà khổng lồ hai tầng nơi ngoại thành thì nhà của Diệp Tự Minh đúng là nhỏ thật. Nhưng đồ dùng của hắn không nhiều, nhìn qua căn nhà này vẫn còn nhiều chỗ trống.
Diệp Xán đánh giá căn nhà này một chút, màu chủ đạo xám đen cứng rắn y như chủ của nó, lạnh lẽo vô tình.
Dọn đồ xong, Diệp Tự Minh cởi áo khoác vắt lên tay, hỏi: “Anh tới công ty đây, sẽ về luôn, tối nay em muốn ăn gì?”
“Không ăn, bạch tuộc chiên còn chưa ăn xong này, anh ăn đi.” – Diệp Xán đưa hộp bạch tuộc chiên tới trước mặt hắn, đúng là tự làm tự chịu, cậu vốn ăn no ở sân bay rồi, chỉ vì dằn vặt Diệp Tự Minh mà mua hẳn loại lớn nhất. Cậu cố gắng lắm cũng chỉ ăn được gần hết, còn một viên lăn lóc trong hộp.
Diệp Tự Minh không cầm hộp mà dùng cái dĩa Diệp Xán vừa dùng xiên miếng cuối cùng cho vào miệng.
Hắn thả dĩa vào hộp trống, cầm chìa khóa ra ngoài.
Diệp Xán muốn đợi Diệp Tự Minh trở về, tắm rửa sạch sẽ xong không khách khí nằm lên chiếc giường duy nhất trong phòng. Cậu không chống lại cơn mệt mỏi sau khi bay mười mấy tiếng, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Không biết bởi vì mùi của Diệp Tự Minh lưu lại trên chăn gối hay do hắn từng nhắc đến người làm, Diệp Xán mơ lại rất nhiều chuyện trước đây.
Khi cậu được đưa về nhà chính đã bảy tuổi rồi, vợ của Diệp Quảng Kế mất được nửa năm. Để làm yên lòng nhà họ Lâm, cũng là nhà mẹ đẻ của vợ, Diệp Quảng Kế không thêm chữ “Tự” vào tên của cậu theo dòng họ Diệp, mà đặt theo cách nhà họ Lâm, tên chỉ có một chữ – Xán. Bằng cách này, Diệp Xán không được coi là con chính thức của ông, không thể uy hiếp địa vị của Diệp Tự Minh.
Diệp Xán còn nhỏ không biết chuyện này, cậu chỉ biết tên mình và anh em trong họ không giống nhau. Khi đó, cái tên mới và cuộc sống mới này khiến cậu sợ hãi vô cùng.
Đứa bé mới bảy tuổi không hiểu được mấy thứ vinh hoa phú quý trong lời của mẹ, cậu chỉ biết mình được đi học ngôi trường đắt đỏ, được sống trong ngôi nhà xa hoa đắt tiền. Nhưng cậu thường xuyên bị mọi người cười nhạo, người trong nhà cũng không thích cậu. Ba rất bận, thời gian gặp mặt ít ỏi đến đáng thương chứ đừng nói là được quan tâm chăm sóc. Ông chỉ dốc lòng dạy dỗ con trai cả, còn đứa con thứ này coi như không quen biết. Bảo mẫu trước mặt mọi người thì ân cần chu đáo, sau lưng thì xô ngã cậu, chì chiết chửi bới cậu. Còn người anh trai kia hình như chưa từng nhìn mặt cậu.
Cậu biết anh trai ghét cậu, chuyện này mẹ đã nói rất nhiều lần cho cậu nghe. Bà nói ba cậu có một người con trai lớn, nó căm ghét cậu, vì sau này cậu sẽ được hưởng tài sản của nó. Mẹ còn nói cậu phải nghe lời ba, phải cố gắng giỏi hơn đứa con cả kia, có thế mới được hưởng nhiều tài sản.
Mấy lời này Diệp Xán chỉ nghe một nửa, điều duy nhất cậu nhớ là: Anh trai ghét mình. Thế nên, cậu không dám đến gần người anh trai đáng ghét trong lời của mẹ.
Mãi đến một buổi sáng sớm, cậu co ro nằm trên ghế sofa ngoài phòng khách, bị một người lay dậy. Diệp Xán nhìn rõ người trước mặt thì giật mình hoảng sợ.
Diệp Tự Minh cau mày hỏi: “Sao lại ngủ ở đây?”
“Cửa... Khóa cửa...”
“Khóa cửa?” – Diệp Tự Minh nghi hoặc lặp lại, không hiểu cậu đang nói cái gì: “Bảo mẫu của em đâu?”
Diệp Xán cúi đầu, lo lắng nắm chặt sách bài tập cùng sách giáo khoa trên tay, nhỏ giọng nói: “Dì ngủ, em, em không về trước giờ quy định...”
“Giờ quy định cái gì?”
“Là... Phải về phòng trước khi dì ngủ, nếu không... Em làm bài tập trong phòng đọc sách, về muộn, cho nên...”
Chờ cậu gập ghềnh trắc trở giải thích, trên mặt Diệp Tự Minh đầy vẻ giận dữ, hắn nói: “Anh dẫn em đi tìm cô ta.”
“Không được!” Diệp Xán sợ vô cùng: “Dì đang ngủ, không được gọi đâu, sẽ bị mắng đó.”
Diệp Tự Minh lạnh lùng nói: “Để xem cô ta có dám hay không!”
Hắn thấy Diệp Xán sợ co vòi, nắm bàn tay nhỏ của cậu đến trước phòng bảo mẫu, đột nhiên đá một cái vào cửa phòng.
Tiếng động trong đêm khuya vang lên, chỉ trong mấy phút, toàn bộ người trong nhà chính đều tỉnh.
Diệp Xán vĩnh viễn nhớ tới sáng hôm ấy, trong căn nhà tối bỗng chốc sáng choang, tất cả người làm đều tập trung một chỗ, bảo mẫu của cậu quỳ dưới đất khóc lóc giải thích, quản gia nghiêm mặt răn dạy, còn Diệp Tự Minh vẫn nắm tay cậu, trên mặt hắn tức giận lạnh lẽo hơn thường ngày, nhưng bàn tay vô cùng ấm áp.
Diệp Quảng Kế không có nhà, Diệp Tự Minh chính là gia chủ, tất cả người làm đều hết mực cung kính cậu chủ lớn này. Thế nên, khi hắn mở miệng đuổi bảo mẫu, không ai nghi ngờ quyết định của hắn. Chỉ có một mình Diệp Xán sững sờ nhìn hắn. Khi ấy Diệp Tự Minh mới mười mấy tuổi, vẫn là học sinh cấp hai, nhưng trong mắt Diệp Xán hắn giống như thiên thần bảo hộ của cậu.
Từ hôm đó, Diệp Xán không bao giờ sợ Diệp Tự Minh lạnh mặt nữa, cậu chỉ muốn từng giờ từng phút dính lấy hắn, ỷ lại hắn. Cũng từ ngày hôm đó, đứa con riêng bị mọi người khinh rẻ được cậu chủ lớn yêu thương chiều chuộng, biến thành cậu chủ nhỏ nghịch ngợm tùy tiện.
Diệp Xán khi ấy trẻ người non dạ, cứ nghĩ hai người sẽ mãi mãi tốt đẹp như thế. Cho đến ngày cậu bị Diệp Tự Minh đưa ra nước ngoài, chấm dứt mười năm vô lo vô nghĩ, sống bốn năm nơi đất khách quê người.
Diệp Tự Minh tan làm chạy vội về nhà, mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy một người nằm co rúc trên giường của mình.
Hắn chưa từng nhìn thấy mẹ ruột của Diệp Xán, nhưng đã là người của Diệp Quảng Kế thì nhan sắc chắc chắn không tầm thường. Nhiều lúc Diệp Tự Minh nghĩ, người phụ nữ kia hẳn là dung mạo tuyệt mỹ mới sinh ra đứa con trai đẹp như Diệp Xán của hắn.
Diệp Tự Minh từng nhớ lại hình ảnh Diệp Xán say ngủ rất nhiều lần. Bốn năm không gặp, hắn chưa từng quên đi dáng vẻ của cậu. Có lẽ Diệp Xán ngủ không yên ổn, lông mày khẽ nhăn lại. Ông trời đúng là bất công, lúc này cậu vẫn đáng yêu như thế. Nhìn Diệp Xán, Diệp Tự Minh nhớ lại đứa nhỏ nằm trên ghế sofa mười bốn năm trước.
“Anh hai...” – Diệp Xán mơ hồ gọi, tiếng kêu nhỏ mang theo giọng mũi như con mèo nhỏ ngủ say.
Diệp Tự Minh nghe thấy tiếng gọi đã lâu không được nghe, tim mềm nhũn ra, hắn rón rén ngồi xuống giường, cúi người xoa lưng cậu: “Anh hai ở đây.”
Em trai bảo bối mà hắn nâng niu trong tay lại nỉ non: “Tôi hận anh.”
Trong nháy mắt, nụ cười ôn nhu trên mặt Diệp Tự Minh biến mất.